Trong một u cốc, nơi rừng rậm um tùm, âm u ảm đạm, nơi mà mỗi bước chân điều chất chồng những nguy hiểm chết chóc, nơi mà bỗng dưng sẽ xuất hiện một ma thú, độc trùng nhảy ra giết người trong chớp mắt, đó là chuyện thường tình ở nơi đây.
•Này, tiểu tử, ngươi mau nhanh chân lên đi, ngươi cứ lề mề chậm chạp như vậy không biết đã làm trễ nải bao nhiêu thời gian của ta..
Giữa rừng, trên một lối mòn vang lên tiếng mắng chửi của một lão già, lão chỉ tay về hướng một thiếu niên nhỏ tuổi dáng người gầy gò, xanh xao, lưng vác một túi hành lí to quá cỡ, nhìn bộ dạng rất là vất vả, thế nhưng trong mắt lão chẳng có chút nào là thương tình, mặt nhăn mày nhó liên mồm hối thúc.
•Vương trưởng lão.. Người đang ép chết ta đó, chúng ta đã đi suốt từ sáng đến giờ, ta sắp không chịu nổi rồi..
Thiếu niên bước từng bước nặng nhọc, miệng thở hồng hộc như trâu, lời nói đứt đoạn nói.
•Hừ, đúng là thứ phế vật, biết vậy đã không đem ngươi theo, chỉ tổ vướng chân vướng tay..
Lão già hách dịch khịt mũi, dáng vẻ nhìn thiếu niên rất là chán ghét.
Thiếu niên tên là Triệu Linh Tiêu, năm nay mười lăm tuổi, là đệ tử ngoại môn của Hàn Man tông, môn phái tam lưu. Hắn bình thường là một tên phế vật không hơn không kém, tu luyện năm năm vẫn không đột phá được bình cảnh neo chân tại luyện luyện thể cảnh tầng một. Hắn lúc này nét mặt xanh lét lảo đảo ngồi bệch xuống, lắc đầu nói.
•Ta thật sự không đi nổi nữa, nếu không nghỉ ngơi ta sẽ chết vì kiệt sức mất.
Lão già kia tên Vương Nhị, là một trưởng lão ngoại môn cũa Hàn Man tông, tu vi luyện khí ngũ kỳ, là một tên gian xảo, chuyên môn lừa gạt người đều đoạt lợi, gã vì muốn đột phá bình cảnh thăng tiến thêm một tầng mà đánh liều đi vào, Cô Âm Cốc này để tìm Tử Linh Thảo, vì nơi này nguy hiểm khôn lường, để đảm bảo an toàn gã đã dụ dỗ Triệu Linh Tiêu theo cùng để khi gặp lúc nguy cấp có thể đem ra làm con bài thế mạng, tất nhiên Triệu Linh Tiêu ngây ngốc không biết được âm mưu của gã lùn xấu bụng kia nên vui vẻ nhận lời.
Vương Nhị mặt mày khó chịu, tháo gắt quát mắng.
•Ngươi còn không mau đi ta sẽ bỏ ngươi ở lại cho yêu thú ăn thịt.
Nói đoạn gã liền bước đi không quan tâm đến hắn nữa.
Triệu Linh Tiêu nghe xong mặt mày hoảng sợ vội vàng đứng lên không dám chậm trễ.
•Ta lập tức đi ngay, người đừng có bỏ ta ở lại… Người chờ ta với.
Triệu Linh Tiêu nhanh chóng vác túi hành lí vội vã chạy theo, hai người họ biến mất dần trong rừng rậm âm u.
Đi thêm nữa ngày nữa, họ rốt cuộc cũng tìm thấy một gốc Tử Linh Thảo, đó là một loài cỏ bình thường, chỉ là trong cái dáng vẻ bình thường đó lại toát ra một loại tử khí nồng đậm, lá cây mang sắc tím u ám, quang mang ảm đạm. Vương Nhị mặt mừng rơn khi nhìn thấy Tử Linh Thảo, tuy nhiên hắn không dại dột chạy qua hái ngay mà giả vờ tằng giọng kêu Triệu Linh Tiêu đi qua hái cho gã.
Triệu Linh Tiêu trẻ người non dạ, không lường trước được nguy hiểm gần kề liền bỏ túi hành lí xuống đất vội vã chạy qua, thế nhưng mắt nhìn thấy tay mình chưa kịp hái lấy Tử Linh Thảo thì hắn đã bị ăn một tát bay đập người vào một gốc cây, miệng phun ra một tô bún mắm.. Lộn bún máu. Thứ vừa tấn công Triệu Linh Tiêu là một con hắc hầu với bộ lông trắng tinh, thân hình to cao khủng bố, mặt mũi hung tợn, nó nhìn hắn một cách giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ cả gan dám xông vào cướp Tử Linh Thảo mà nó đang canh giữ.
Vương Nhị đứng một bên không những không cứu giúp mà còn lợi dụng lúc bạch hầu đang chú ý đến Triệu Linh Tiêu liền nhanh chân lẽn qua nhổ lấy gốc Tử Linh Thảo nhét vào túi.
Bạch hầu phát hiện ra mình bị lừa, Tử Linh Thảo quý giá đã bị người ta cướp mất liền tức giận rống lên một tiếng, tay đấm vào ngực phình phịch, Vương Nhị không chần chừ lập tức phóng người bỏ chạy, cũng không thèm quan tâm đến Triệu Linh Tiêu đang bị thương nặng nằm bên kia mà một đường tẩu thoát, bạch hầu tức tốc đuổi theo, nó sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho kẻ dám phổng tay trên của nó, thế nhưng tốc độ của Vương Nhị thì kinh diễm vô cùng, trong giây lát đã lủi mất hút. Bạch hầu đuổi theo một lúc thì mất dấu, nó tức giận nện tay vô một thân cây rầm rầm, lực lượng khổng lồ làm thân cây vỡ nát bét đỗ ầm ầm xuống đất, sau khi đã giải tỏa xong cơn tức giận nó liền ngoảnh đi một lát sau thì biến mất trong cánh rừng.
Phía bên kia gần chỗ thân cây bị bạch hầu đấm vỡ, Vương Nhị ngồi rút bên một hốc cây nét mặt sợ hãi, suýt tè ra quần, hắn đâu ngờ là lại đụng phải ma thú tam nguyên Bạch Diện Ma Hầu, nếu không phải hắn nhanh chân trốn kịp thì mạng nhỏ đã khó giữ rồi. Thở phào một hơi gã lấy lại tinh thần lập tức chạy biến đi, thứ cần tìm đã có, hắn chẳng dại gì mà lảng vảng chốn nguy hiểm này, còn về phần Triệu Linh Tiêu sống chết đối với hắn không quan trọng, dù sao một đệ tử phế vật như hắn dù có mất đi cũng chẳng đáng tiếc.