Triệu Linh Tiểu thở ra một hơi, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, không ngờ chỉ một đêm hắn lại đột phá được một cảnh kỳ, chuyện mà trong mấy năm qua dù là nằm mơ hắn cũng muốn thấy, chuyện khó khăn đột nhiên biến thành dễ dàng, tuy khó hiểu nhưng cũng đáng mừng.
•Không ngờ lại có thể đột phá một tầng, Chắc là có liên quan đến việc xuyên không, dung nhập linh hồn.
Triệu Linh Tiêu thầm nghĩ.
•Hơ, không ngờ tên ngốc ngươi vậy mà lại đột phá, khó tin thật.
Tiểu Kê ngoái đầu nhìn hắn, trong mắt không giấu tia ngạc nhiên, tựa như nhìn thấy cây vạn tuế nở hoa.
•Hì hì.. Đó là đương nhiên rồi..
Triệu Linh Tiêu gãi mũi tự hào nói.
•Xì.. Chỉ mới bao nhiêu đó mà đã vênh váo, nói cho ngươi biết ta đã từng gặp rất nhiều nhân loại tuổi bằng ngươi nhưng tu vi thì cao hơn ngươi nhiều…
Tiểu Kê không kiên nể tạt lên mặt Triệu Linh Tiêu một gáo nước lạnh.
Đúng là như vậy, nếu so ra tuổi tác thì tu vi luyện thể nhị kỳ cảnh của hắn thật sự là thấp đến đáng thương, cỡ tuổi hắn người ta ít nhất cũng là luyện thể đinh phong, luyện khí cảnh rồi.
•Hừ, thì sao, nói cho ngươi biết kể từ hôm nay ta sẽ khác, sẽ chính thức quật khởi..
Triệu Linh Tiêu hào hứng nói, không hiểu tại sao khi nói ra những lời này hắn lại nhớ đến lúc còn ở địa cầu hắn đã từng thề rằng sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ đạp lên tất cả những kẻ đã xem thường hắn, nghĩ đến đây một cổ ngạo khí tự dưng dâng trào.
•Hừ, ảo tưởng..
Tiểu Kê khinh thường nói.
•Hừ, đừng cố đả kích ta.. Ta Tự tâm rất tĩnh a..
Triệu Linh Tiêu tự sướng nói.
•Mặc kệ ngươi..
Tiểu kê chán ghét nói.
•À, tiểu kê kê này, ngươi có thể liên hệ với thú tộc quanh đây được không.
Triệu Linh Tiêu bỗng nhiên hỏi.
•Được, chi…
Tiểu Kê cộc lốc trả lời.
•À ta tính hỏi thăm đường ra khỏi nơi này.
Buổi chiều.
•Chết tiệt, không ngờ thú vật nơi này toàn là một lũ ngốc, ngay cả đường ra khỏi đây cũng không biết..
Triệu Linh Tiêu chán nản hét lên.
•Bình thường thôi, hầu hết những yêu thú ma thú chúng ta gặp đều là những con cấp thấp, chưa từng ra khỏi đây, chúng không biết là phải rồi.
Tiểu Kê bộ dáng hờ hững đáp.
•Thật là thất vọng..
Triệu Linh Tiêu ủ rũ.
•Thật ra những yêu thú cấp cao có thể sẽ biết.
Tiểu Kê suy nghĩ nói.
•Thật sao..
Triệu Linh Tiêu nghe xong liền mừng rỡ hỏi.
•Thế nhưng cơ hội gặp chúng mà sống sót trở về là một phần mười.
Tiểu Kê không ngại đả kích hắn nói.
•Ặc.. Thôi đi, ta còn yêu đời lắm..
Triệu Linh Tiêu mất hứng nói, hắn tuy rrất muốn rời khỏi đây nhưng cũng không thể liều mạng nhỏ như vậy, không đáng.
Suy nghĩ mãi rốt cuộc cũng chẳng được gì, hắn lập tức vứt bỏ những suy nghĩ không đâu, bắt đầu tiến hành tu luyện, linh khí thiên địa phút chốc hóa thành dòng suối chảy vào nhất khiếu kinh mạch của hắn, Triệu Linh Tiêu tuy rất muốn thăng cấp thật nhanh nhưng hắn vẫn hiểu rằng dục tốc bóc dục.. À lộn giục tốc bất đạt phải ổn định căn cơ cho tốt thì mới có thể cường định thăng tiến, hóa thân cường giả được, vì vậy hắn chỉ chú trọng vào việc ổn định căn cơ, cân dưỡng nhất khiếu kinh mạch.
Theo dòng chảy của linh khí, nhất khiếu kinh mạch trong người Triệu Linh Tiêu bắt đầu trở nên bóng mượt, từ dòng suối nhỏ chuyển thành dòng sông róc rách chảy.
Canh hai.
Trời đã làm nữa khuya, trong bóng tối vô định, âm u tĩnh mịch, Triệu Linh Tiêu vẫn ngồi vắt vẻo trên ngọn cây đại thụ, gió đêm phần phật thổi lên người hắn lạnh đến mức cắt da cắt thit.
Đột nhiên, một luồng sáng khổng lồ bỗng chốc xuyên từ dưới đất lên, tựa như một thanh đại kiếm xuyên qua cửu trùng thiên, uy nghiêm, lộng lẫy. Ánh sáng rực rỡ hơn cả mặt trời ban trưa, chiếu rọi cả một vùng rộng lớn.
•Tiểu Kê Kê ngươi nhìn xem, ánh sáng đó là gì..
Triệu Linh Tiêu ngồi trên cành cây, mắt nhìn về phía vùng sáng không giấu nổi sự kinh ngạc.
•Không biết, nhưng có lẽ là có thứ gì đó sắp xuất hiện.
Tiểu Kê cũng ngạc nhiên không kém gì Triệu Linh Tiêu, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ nó chưa từng chứng kiến hiện tượng kỳ lạ này.
•Chúng ta đi xem..
Triệu Linh Tiêu không nói nhiều lập tức phóng khỏi ngọn cây, toàn thân như một con chim nhẹ nhàng lao xuống, mất hút trong bóng đêm.
Trời rốt cuộc cũng sáng, từng tia nắng mang theo sự ấm áp chiếu rọi khắp nhân gian.
Triệu Linh Tiêu từ tối hôm qua vẫn theo hướng luồng sáng kia mà chạy, trong lòng không khỏi mong chờ, theo ký ức kiếp trước từng đọc qua vô số tiểu thuyết tiên hiệp thì mỗi lần xuất hiện dị quang sẽ có kỳ bảo xuất thế, nếu như được kỳ bảo nhận chủ liền sẽ cường đại một phương. Thế nhưng hắn thì chẳng mong mỏi gì đến chuyện kỳ bảo, hắn chỉ quan tâm đến việc chỉ cần có bảo là sẽ có người, đến lúc đó hắn có thể hỏi đường ra khỏi đây.
Vút..
Triệu Linh Tiêu sử dụng dây leo của mình không ngừng bay vút qua những tàng cây, nhìn hắn không khác gì một tặc găng chính hiệu, toàn thân cởi trần, đóng khố bằng lá cây.
Hắn phóng người thật cao, bay ra khỏi khu rừng, từ trên không hắn có thể quan sát phương hướng.
Soạt, soạt..
Triệu Linh Tiêu người rơi vào một nhánh cây đại thụ, hắn định ngừng một chút để nghỉ ngơi. Chợt hắn nghe phía xa vang lên tiếng người, chuyện này khiến cho hắn mừng đến hết lớn.