Nói hết nước hết cái mới lừa được Thủy Tam và Tần Thư ký hợp đồng, tối đó liên lạc luôn với biên kịch để đổi kịch bản, ngày hôm sau bọn họ đã bị ném ngay vào đoàn phim. Nhân viên trong đoàn thấp thỏm lo lắng đã lâu vì tiến độ bị gián đoạn, nhìn thấy hai diễn viên tới thì sáng bừng mắt lên. Nhìn gương mặt vui như được mùa của mấy cô chú xung quanh, Tần Thư mếu máo sắp khóc, bị Thúy Tam kéo về.
Dù sao Thủy Tam cũng là một cậu chủ hàng thật giá thật của nhà họ Thủy, cái liếc mắt của hắn vẫn có tác dụng uy hiếp. Nhân viên trong đoàn bị hắn nhìn như vậy thì hậm hực giải tán, chuẩn bị bắt đầu quay.
Tuy đã nghe qua về độ ác của biên kịch từ lâu, nhưng lúc đọc kịch bản, Thủy Tam vẫn không khỏi chửi thề. Đây là lời thoại tình tiết quỷ gì vậy? Lại còn tên nhân vật chính, gọi luôn là “Tần Thư” với “Thủy Tam” à? Làm việc có tâm chút được không?”
Thủy thiếu gia tức giận lập tức đi tìm biên kịch ăn vạ, ai ngờ vị kia cũng chẳng vừa. Nghe Thủy Tam nói xong, anh ta trợn trắng mắt: “Cậu có thể xúc phạm tôi nhưng không thể xúc phạm nghệ thuật của tôi. Muốn sửa kịch bản đúng không? Được thôi, để tăng tính đa dạng của nhân vật thổ phỉ, tôi quyết định thêm cho hắn vài cảnh cướp dân nữ, nhân tiện cho cậu thêm cảnh hộc máu, vạn tiễn xuyên tâm, chết không tử tế, vì nước quên thân, kết cục oanh liệt. Thế nào, được không?”
“… ờmmm.” Khóe miệng Thủy Tam giật giật, hắn quyết định quay xong sẽ tẩn cho gã biên kịch này một trận.
Giai đoạn đầu của tuyến tình tiết, cảnh của cậu học trò và tên lưu manh sẽ diễn ra song song với bên thiếu gia quân phiệt nên không cùng bối cảnh. Một nhóm diễn viên khác thuộc nhóm A, còn bọn họ thuộc nhóm B. Cảnh đầu tiên được thiết lập vào năm Dân quốc thứ 20 (1930), Tây Nam quen thói hung hãn, lại cách Đông Đô quá xa, trời cao hoàng đế xa, đương nhiên sẽ xuất hiện một vài lãnh chúa địa phương.
Những năm tháng đó, đất nước loạn lạc, cường quốc bên ngoài thì như hổ đói rình mồi, nội bộ lục đục, lão hoàng đế làm bù nhìn ở Đông Bắc, Tây Nam thổ phỉ hoành hành. Đây là thời kỳ khủng hoàng nhất của Trung Hoa trong ngàn năm qua.
Ở một nơi thổ phỉ làm bá chủ như Tây Nam, sách vở là phụ, binh đao mới là chính. Những tên cướp chiếm cứ núi Đại Đầu này một chữ bẻ đôi cũng không biết. Muốn tìm một người biết viết chữ, biết tính toán, mấy ngọn núi phải chia nhau một vị tiên sinh. Vốn dĩ mấy tên cướp không biết chữ, mỗi ngày có vợ có con có giường ấm, cuộc sống cứ như vậy ngược lại khá yên ổn.
Nhưng đời trại chủ mới đây rõ ràng là một tên thổ phỉ đầy tham vọng. Sau khi cưới mười mấy bà vợ như hoa như ngọc, hắn kéo quân đánh những tên đứng đầu mấy ngọn núi nhỏ một trận, thu quân trên tất cả các ngọn núi Tây Nam về tay. Ôn hương nhuyễn ngọc(*) trong lòng, cơm rượu no say, cuối cùng trại chủ cảm thấy nên phát triển nhu cầu văn hóa. Làm sao để nâng cao trình độ văn hóa của anh em trong trại đây? Trại chủ nhận thấy mình không giỏi khoản này.
(*)Nhuyễn ngọc ôn hương: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Khi phải giải quyết những việc mình không giỏi, ngài trại chủ hay “mời” những người giỏi về giúp mình chia sẻ nỗi lo.”
Cho nên, khi một đám thổ phỉ xông thẳng vào nhà cậu thư sinh, lão tiên sinh cha cậu suýt chút nữa bị hù cho tắt thở. Lúc này, trại chủ thẳng thắn bày tỏ rằng muốn mời lão tiên sinh lên núi giúp hắn làm công tác giáo dục. Lúc tình hình đang căng thẳng, cậu thư sinh đã chủ động đứng ra, tỏ ý bản thân sẽ lên núi thay cha.
“Cậu Tam, cốt truyện đại khái là như vậy, các cậu ok không?” Đạo diễn ở phía sau máy quay ra hiệu cho Thủy Tam. Lúc này, Thủy Tam đang cưỡi trên một con hắc mã cường tráng, phía sau là một đám thổ phỉ mặc đồ đen. Khuôn mặt trang điểm càng ra dáng lưu manh, mày kiếm chếch lên, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí. Hắn mặc trang phục chỉnh tề, áo choàng đen mở rộng, áo trong màu nâu sẫm thêu chỉ bạc, cổ tay và cổ chân đeo vòng bạc, đai trán đỏ thẫm được thắt nút ở một bên tai, đuôi tua rua rũ xuống bên khuyên tai làm tăng thêm mấy phần tà khí.
Người đóng vai lão tiên sinh là một diễn viên già. Ông đứng một bên, run lên vì sợ trước cửa nhà mình. Bộ râu xám trắng trên nền áo dài sờn rách lột tả hoàn toàn tình cảnh nghèo nàn của một thư sinh thất thế.
Cả hai diễn viên chính đều ra hiệu họ đã vào chỗ, đạo diễn hô “Action!” với vẻ hài lòng.”
Lão tiên sinh đứng bên cửa nhìn những vị khách không mời mà đến ở ngoài. Buổi sớm đầu thu, sương đọng thành từng giọt. Ông không khỏi rùng mình nhưng vẫn đứng chặn cửa nói chuyện với bọn cướp, cố gắng kéo dài thời gian để gia đình chạy thoát thân từ sân sau.
Lão già, lão là Tần tiên sinh phải không? “Cây bút” nổi danh Tây Nam này hẳn là ông?” Tay trái Thủy Tam cầm dây cương, tay phải cầm roi mềm vắt trên vai, hỏi với vẻ mặt hung ác.”
Ông cụ Tần run như cầy sấy, xanh mặt thừa nhận, nghĩ thầm, hôm nay sợ là lành ít dữ nhiều. Tên thổ phỉ nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của ông thì nổi giận: “Có nhầm không vậy, hôm nay ông đây đã khách sáo đến như vậy rồi, ngoài việc đạp đổ cửa nhà lão ra thì chẳng làm cái gì nữa cả. Con mẹ nó lão sợ cái gì!”
Ông cụ càng run dữ dội hơn.
Thủy tặc thầm áy này trong lòng nhưng vì chất lượng văn hóa của anh em trong trại, vẫn chọn cách nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự: “Mẹ nó, run thì cứ run đi! Hôm nay ông đây cũng chẳng có ý gì khác. Tôi cho lão một cơ hội lên núi làm sổ sách, mỗi tháng cho lão hai mươi đồng đại dương! Làm hay không!”
Cụ Tần đã đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, vậy mà lúc này đầu óc lại như bị trục trặc, chòm râu run lên bần bật, ấp a ấp úng mãi mới ra được mấy chữ: “… Khổng Tử nói, quân tử không đi đường tắt, không kết giao với binh lính thổ phỉ… nên là…”
Trại chủ họ Thủy kia hiển nhiên chưa từng nghe thấy Khổng này Tử nọ, càng nghe không hiểu thì hắn lại càng cảm thấy ông cụ Tần dường như thật sự có học thức. Ông Tần sửng sốt nhìn Thủy Tam, vốn tưởng rằng hắn sẽ tức nổ phổi, không ngờ lại lộ ra vẻ tán thường: “Lão già, cái tên Tử gì đó kia chết chưa?”
“Tử hả? … Khổng Tử quả thật không có ở đây, nhưng mà…” Ông cụ đột nhiên không theo kịp suy nghĩ của Thủy Tam. Còn chưa đợi ông nói xong, Thủy đại gia đã xua tay, điệu bộ như muốn giết người tới nơi: “Những người chống đối đều bị ông đây giết cả rồi, lão già, mau thu dọn hành lý lên núi, sẽ không bạc đãi lão đâu.”
Thủy Tam tỏ vẻ không muốn dây dưa với ông ta nữa, mấy tên lâu la hiểu ý lập tức nắm lấy cánh tay ông Tần kéo ra ngoài. Ông cụ không chịu khuất phục, bám vào khung cửa, dáng vẻ thà chết cũng không đi. Lúc này ông cụ cũng không quan tâm hình tượng của mình nữa, bắt đầu gân cổ gào lên, người ngoài nghe vào lại nghĩ sao Tần thư sinh lại chuyển sang nghề mổ heo rồi. Hai bên nhất thời lâm vào bế tắc.
Đúng vào thời khắc mấu chốt này, tiếng bản lề cửa vang lên kẽo kẹt, trục quay phát ra những tiếng trầm đục khó tả, sau đó giọng nói hơi uốn lưỡi của một thiếu niên cất lên rõ ràng gọi một tiếng: “Cha!”
Giọng nói kia như có ma lực, mọi người đều nhìn về phía cậu thiếu niên bước ra từ sau cánh cửa. Cậu mặc chiếc trường bào đã sờn một nửa, dáng áo phóng khoáng, vạt áo rộng dường như có thể bồng bềnh theo từng bước chân. Cậu vô cùng gầy, khóe mắt có một nốt ruồi son đỏ thẫm, dường như đã hấp thụ toàn bộ ánh sáng và bóng tối của bầu trời. Đẹp đẽ thanh tú đến mức quá đáng.
Anh em trong trại trước giờ chưa từng gặp qua công tử con nhà danh giá thực sự, nhất thời khiến cho tất cả mọi người không cách nào rời mắt. Thiếu niên vóc người gầy yếu, như hơi lạnh đầu đông đột ngột ùa tới. Cậu nắm tay đặt lên khóe môi, nhẹ ho khan vài tiếng.
Thủy Tam nhìn thẳng vào mắt cậu, trong lòng như có ngàn vạn tiếng sấm cùng trỗi lên. Mẹ nó, nhóc ngốc ăn mặc như này thật sự đẹp vãi nồi! Trên mặt hắn vẫn là nụ cười nghịch ngợm, lời nói ra lại không được thuận miệng cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng phải làm xong. Hắn huýt sáo, cười lưu manh với Tần Thư: “Chà, vị thiếu gia này đáng yêu ghê, nhìn đẹp quá trời”.