Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 5: 5: Thử Thách Một



Đau lòng một chút, hắn không quan tâm nữa, ánh mắt hắn ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt, trong đầu hắn nhiều suy nghĩ quẩn quanh: “Nhiêu đây có là gì, chỉ cần mình kiên trì sẽ được như ý, trời sẽ không bao giờ phụ người có lòng.” Nghĩ rồi hắn đặt sấp giấy xuống bàn, chạy ra chỗ ông hắn ngồi, cao giọng hắn nói: “Cháu sẽ thực hiện những thử thách kia vào ngày mai, ông nói phải giữ lời nhé!”
“Ông tất nhiên giữ lời, chỉ cần cháu vượt qua thử thách là được.” Nghe lời ông nội, hắn không nói gì nữa, hùng hổ hắn quay về phòng, cảm giác như bản thân sắp làm một việc gì kinh khủng.

Hắn chạy nhanh vào phòng, viết vội mảnh giấy, vội vàng đến mức khiến nét chữ nguệch ngoạc, mảnh giấy ghi ba chữ “đừng làm phiền” được dán ngoài cửa phòng.

Đóng cửa lại hắn phóng lên giường, nằm dài ra, đắp tấm chăn và chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ lúc gần trưa sao, chẳng hiểu trong đầu hắn nghĩ gì.

Chắc là hắn muốn ngủ cho đã trước khi vượt thử thách.
– ———
Sáng sớm, hắn tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, “rột rột” là âm thanh phát ra từ chiếc bụng đang đói khát của hắn.

Hắn điên cuồng lao xuống nhà bếp lục lọi mọi thứ nồi, niu.

Chẳng có chút đồ ăn nào, là hắn chỉ lục lọi theo quán tính mà thôi.

Cùng lúc này trong đầu hắn xuật hiện dòng chữ “nhịn đói ba ngày liên tiếp, chỉ được uống nước” là một trong những điều kiện của thử thách, ngưng lại hành động của mình, hắn lao ra lu nước lạnh, múc vội hắn húp lấy húp để, chiếc bụng căng tròn.

Hắn đưa tay vỗ vỗ vào bụng mình, khuôn mặt mãn nguyện như tạm thời giải quyết được cơn đói khát của cơ thể.
Bình tĩnh lại hắn biết bản thân kể từ giây phút này, hắn là một cá thể độc lập với gia đình này, theo như điều kiện ông hắn đưa ra, hắn phải sống một cách tách biệt, tự mình sinh tồn theo bản lĩnh của mình.

Tranh thủ lúc trời còn mát hắn lao ra suối gần nhà, đứng nhìn những chú cá bơi lội trong dòng nước mát kia, khuôn mặt hắn có gì đó bất lực, rồi tự mình lẩm bẩm: “Hãy cho tao một cơ hội để bầu bạn cùng bọn mày nhé, tao đến đây.” Dứt suy nghĩ hắn lao ra dòng suối bắt đầu dùng đôi tay của mình chộp trước chộp sau, hắn quần quật một giờ đồng hồ, chả bắt được con cá nào.

Hắn ngồi bệt bên bờ suối: “Có phải là ông đã làm khó mình không? Sao có thể tay không bắt cá kia chứ.”
Lằm bằm hồi lâu hắn lại lao ra, trong cơn điên cuồng phẫn nộ, tốc độ của hắn tăng dần tăng dần, sự điên cuồng cũng chẳng giúp gì được, vì tốc độ hắn không đủ nhanh.

Và trước sự điên cuồng cũng chẳng có con cá nào dám lại gần.


Hỳ hục tới trưa, hắn cũng chẳng cần về nhà vì giờ hắn đâu còn nhà, đâu còn bữa cơm gia đình.
Đói bụng rồi hắn lội ra xa một tí, dòng nước trong vắt, hắn hụp đầu uống no nê rồi lên bờ.

Lại chỗ cây to cạnh bờ suối, hắn cởi áo ướt ra phơi lên, thân thể vạm vỡ không mỡ thừa của hắn lộ rõ dưới ánh mặt trời, nó như một pho tượng đẹp đẽ.

Nằm dưới gốc cây nghỉ ngơi, hắn thầm nghĩ: “Thôi, mình chợp mắt một tí rồi dậy bắt tiếp.”
Một chút của hắn thoáng quá, mặt trời đã lặng gần hết, chỉ còn lại chút ánh nắng màu vàng, giật mình tỉnh dậy hắn không ngừng suy nghĩ: “Chết mẹ rồi, sao chợp mắt có tí mà, giờ làm sao mà bắt hai chục con cá đây.

Nghĩ đi Võ Thần, không phải mày thông minh sao?”
Nghĩ một lát hắn bước nhẹ nhàng ra suối, chỗ có nhiều cá bơi qua lại, lần này hắn bước thật nhẹ nhàng rồi ngồi xuống, đưa hai tay sang ngang, thân thể hắn bất động, đôi mắt nhắm nghiền.

Hắn muốn cảm nhận chuyển động của làn nước khi cá bơi tới gần.

Hắn cố nghe âm thanh của nước.
Đột nhiên hai cánh tay hắn chuyển động linh hoạt trong làn nước, hai chú cá đã nằm gọn trong hai lòng bàn tay, hắn di chuyển không tạo ra sự kinh động nhiều, không làm những con cá còn lại sợ hãi.

Đưa tay lên khỏi mặt nước, hắn một phát dứt khoát bóp chết hai con cá kia rồi vứt mạnh lên bờ.

Cứ như thế hắn nghe và cảm nhận, ánh mặt trời tắt lịm chỉ còn màn đêm tăm tối cũng chẳng thể làm khó được hắn.

Chẳng mấy chốc, hai mươi sinh mạng cá chết gọn trong tay.
Lên bờ hắn nhặt số cá kia cho vào giỏ rồi cười mãn nguyện: “Về báo cáo với ông được rồi, cũng không biết được mình lại có tiềm năng tới mức này.”
Thẳng một hơi tới nhà, hắn chạy vội lại chỗ bàn trà ông hắn vẫn hay ngồi, giọng lớn tiếng hắn gọi: “Ông ơi, hai mươi con cá nhé ông.”
Ông nội không nhìn, mắt ông chăm chú vào cuốn sách, vừa trả lời hắn: “Ừ, đem vào nhà bếp đi.”
Không phiền ông hắn đọc sách nữa, hắn vội vàng đem vào nhà bếp.

Một tô mì thơm nứt mũi được để chỗ bếp, bụng hắn sôi lên điên dại, nước dãi hắn chảy ra nhất thời không khép mồm được nó rơi ra nhễ nhại, hắn dùng tay lau vội.

Lại gần tô mì hai mắt hắn trừng lên, nó như đáng dính vào tô mì, không chịu nổi nữa hắn xông tới, đưa mũi lại gần tô mì hít lấy hít để.


Hít rồi hắn cảm giác như bản thân sắp không thể làm chủ chính mình, kịp thời hắn vung tay tát mạnh vào mặt mình: “Thằng chó, mày có biết bản thân đang làm gì không? Có nhiêu đây không nhịn nổi thì mày còn làm ăn được gì.” Hắn chạy đi ôm một lu nước to, tới ngồi cạnh tô mì, hít một hơi, nốc một hơi, bụng hắn nhanh chóng đầy lên và tô mì thì vẫn còn nguyên.

No rồi hắn đi ra khỏi nhà bếp.

Lúc này mọi người đã đi ngủ, chỉ còn lại hắn với màn đêm lạnh lẽo, bẻ một vài nhành cây lót lên tản đá gần chuồng gà.

Đặt lưng mình xuống hắn ngửa mặt lên trời, suy nghĩ: “Thế là hết một ngày thử thách rồi, còn hai ngày nữa là có thể ăn cơm rồi.” Nhìn lên những vì sao kia, trong mắt hắn là bóng hình của những mỹ nữ đang nhảy múa, hắn bất giác cười hạnh phúc.

Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ quá mệt nên hắn chẳng còn nghe được âm thanh của muỗi và chúng chẳng thề nào làm hắn có cảm giác.

Mùi phân gà cũng không thể chen ngang cảm xúc của hắn.

Cứ như thế hắn đánh một giấc ngon lành tới sáng.
– ——–
Mặt trời ló dạng, ánh sáng chiếu vào gương mặt hắn, lúc này nó đã tiều tụy, xanh xao hơn phần nào.

Hắn không còn năng nổ như ngày đầu, thân thể hắn dường như quá mệt mỏi, hắn chậm rãi mở mắt ra nhưng thân thể cử động không được linh hoạt.

Hắn cố bò dậy hít đất 10 cái để khởi động thân thể.

Khởi động rồi cảm thấy khá hơn nhưng những bước đi của hắn không có sức lực, cố lê thân lại nhà bếp uống thật nhiều nước để chuẩn bị ra suối bắt cá.

Mẹ hắn lén nhìn hắn từ xa, ánh mắt bà rũ buồn, có phần xót thương cho đứa con trai, bà thầm nghĩ: “Con có cần phải cố chấp như thế không?” Nghĩ rồi bà quay đi làm việc của mình, dù là rất đau lòng nhưng bà vẫn để Võ Thần tiếp tục kiên trì vì lý tưởng của chính mình.
Võ Thần sau khi uống đủ nước, hắn lê thân thể mệt mỏi của mình ra suối, ngồi tĩnh lặng trong làn nước, định bụng sẽ bắt thật nhanh cá, vì hôm qua hắn đã có nhiều kinh nghiệm.

Mười con cá nhanh chóng được ném lên bờ.


Giờ cơ thể hắn không còn kiểm soát được nữa, nó ngã dần xuống, rồi chìm vào làn nước.

Võ Phong tức tốc chạy ra vớt hắn lên bờ, là Võ Phong vẫn luôn núp ở bờ bụi gần đó để trông chừng hắn, kéo hắn vào bờ, Võ Phong đỡ đầu hắn, giọng gấp gáp: “Ca ca, huynh có sao không? Tỉnh lại đi ca ca.” Vừa nói cậu tát liên tục vào mặt Võ Thần, sự gấp gáp và lo lắng làm cậu không kiểm soát được lực, mặt Võ Thần đỏ cả lên.

Hắn chậm rãi mở mắt, giọng yếu ớt thều thào: “Nhẹ thôi Phong, ta đau.”
Giọt nước mắt lo lắng của Võ Phong rơi xuống trên mặt hắn, vừa mếu máo cậu nói: “Đệ tưởng huynh chết rồi, ở lại đây mãi không tốt hay sao? Sao huynh phải chịu khổ thế này?”
“Ta không sao, còn hơn một ngày nữa thôi, ta nhất định chịu đựng được.”
Hắn vừa dứt lời thì Võ Phong thả đầu hắn xuống đất, rồi đứng lên dứt khoát: “Vậy được, đệ ủng hộ sự kiên trì của huynh.” Nói rồi cậu bỏ đi không nhìn lại.
“Thằng quỷ, sao nó đối xử với ca ca nó như thế không biết.” Võ Thần nói giọng trách móc.

Nằm nghỉ một tí, đôi mắt hắn nhắm lại cảm nhận đất trời, cảm nhận sự mệt mỏi của thân thể.

Được một lát hắn mở to mắt như vừa suy nghĩ được điều gì.

Hắn áp chặt tay vào thân thể, căn người, hắn lăn từng vòng từng vòng ra bờ suối, quỳ dậy hắn bò ra chỗ bắt cá.

Ngâm mình, cảm nhận và chờ đợi, hắn nhanh chóng vứt mười con cá lên bờ.

Cố dùng chút sức lực cuối cùng bò vào bờ rồi gom số cá kia lại đem về nhà.

Đến chỗ ông hắn đang ngồi uống trà báo cáo tình hình, giờ này cũng đã trưa, giọng hắn như không thoát ra nổi âm thanh: “Ông ơi! Cháu…cháu đã bắt đủ số cá trong ngày hôm nay.” Nói dứt lời hắn ngồi bẹp xuống ghế và nằm trên bàn thiếp đi.

Ông nội cảm thấy xót thương cho hắn, cố đỡ hắn đến chỗ giường, là tảng đá cạnh chuồng gà.

Nằm một lúc, có lẽ mùi phân gà đã tiếp sức cho hắn chăng, hắn tỉnh táo hẳn ra, tự mình đến chỗ gốc cây mát ngồi, uống nước và suy nghĩ: “Chỉ còn một ngày nữa thôi, cố lên Võ Thần.”
Ngồi ở gốc cây nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc đến tối, hắn tranh thủ lại chỗ tảng đá và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để một ngày trôi đi thật nhanh.
– ——–
Ngày thứ ba tỉnh dậy, trong suy nghĩ hắn đứng dậy đi uống nước thật no như mọi khi nhưng thân thể không động đậy.

Hắn dùng ý chí mạnh mẽ của mình lật người lại, khom lưng rồi từ từ dùng cả tay lẫn chân bò đi từng bước, đến lu nước gần bếp.

Hắn uống nước tại đó, giờ thì chỉ uống được ít thôi, đến sức để uống nước hắn cũng không còn.

Uống rồi cứ giữ nguyên cái điệu bộ đó mà bò ra suối.


Sau một thời gian dài hắn cũng bò ra được đến bờ suối, không hiểu sao hắn có thể chịu đựng tới bấy giờ nữa.
Hắn nằm trên bờ suối, bất giác lịm đi.

Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt xanh sao đánh thức hắn, hắn chậm rãi mở mắt ra, cơ thể hắn quá kiệt sức, lúc này không thể than trách số phận cũng không thể chửi bới, hắn suy nghĩ: “Còn một chút nữa là sự tự do đến với mày thôi, mày phải cố lên.” Nghĩ rồi hắn mơ màng nhìn về một tương lai đầy mỹ nữ, chẳng biết sức mạnh từ đâu thôi thúc hắn bật dậy, tiến ra suối.

Hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình, nó giống như ngọn đèn sắp cạn.
Hắn tĩnh lặng, tập trung bắt số cá còn lại để hoàn thành thử thách, chẳng mấy chốc hắn đã bắt đủ lượng cá.

Sừng sững đứng dậy, hắn ngửa mặt lên nhìn trời đất bao la, cảm xúc của hắn giống như đang dần tiến đến sự tự do, là tâm hồn hắn đang dần tự do.

Mạnh mẽ bước lên bờ, hứng khởi nhặt mớ cá kia bỏ vào xô, vẫn còn sức lực để nhâm nhi vài lời ca: “Cô nương xinh đẹp ơi, nàng là ai? Nàng là ai? Hãy để ta đến bên cạnh nàng, nào chúng ta hãy cùng nhau uống rượu vui vẻ cùng ánh trăng kia.

Nàng là ai? Hãy cho ta biết tên.”
Những câu hát kia vừa dứt thì trong mắt hắn là một bầu trời tối đen, mọi thứ như đang xoay quần, rồi hắn nhìn thấy những thứ ánh sáng nhỏ chớp chớp như những tia sét tí hon.

Cuối cùng thì hắn nằm dài bên cạnh chiếc xô đầy cá.
“Thằng Phong đâu? Ra đây ông bảo?” Tiếng hét lớn của ông nội.
Võ Phong bộ dạng luống cuống chạy ra: “Dạ ông gọi cháu ạ?”
“Uhm! Thằng Võ Thần đâu? Nó chết chưa? Cháu trông coi nó kiểu gì vậy? Sao ông thấy cứ lẩn quẩn ở nhà thế này.”
“Dạ dạ, Huynh ấy rất chi là khỏe thưa ông, sáng nay cháu ra thấy bước chân huynh ấy mạnh mẽ như ngày đầu, kỹ thuật bắt cá tăng lên một bậc, tốc độc bắt cá càng đỉnh hơn.

Thấy vậy, yên tâm nên cháu mới về.”
Võ Phong chỉ nhìn được phút huy hoàng của ca ca mình, cậu hoàn toàn không nhìn thấy được sự thê thảm trước và sau giây phút ấy.
Mắt ông nội ánh lên sự kinh ngạc, như rằng ông không tin vào những điều Võ Phong nói hay chính sức mạnh của Võ Thần làm ông kinh ngạc.
“Vậy thì tốt, thằng này đúng là trời sinh có thần lực nên mọi thứ của nó đều khác người.

Được lắm, ông ngồi đây đợi xô cá của nó, cháu đi làm gì thì làm đi.”
“Dạ ông.” Nói rồi Võ Phong quay đi.
Ông nội cầm tách trà lên nhấp một ngụm, một nụ cười tự hào trên khuôn miệng ông, như rằng ông đang tự hào về đứa cháu do chính tay mình đào tạo từ nhỏ.

Ông tiếp tục nhấp ngụm trà, đọc cuốn sách và chờ đợi đứa cháu trai, trong niềm vui khó tả.
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận