Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 62: 62: Chữa Bệnh Cho Nàng



Nhìn thấy một ông lão khá già đang chẻ củi, cánh tay ông yếu ớt run rẩy, Võ Thần chạy nhanh tới: “Ông để cháu giúp ông.” Ông lão cười nhíu cả đôi mắt đưa chiếc rìu cho hắn.

Không muốn làm ông cụ kinh hãi, hắn cầm chiếc rìu chẻ củi như người bình thường, trong giây lát chẻ xong đống củi khiến ông lão kinh ngạc vô cùng: “Đúng là sức khỏe của thanh niên trai tráng ông lão này chẳng bì được.”
“Ông có cần cháu chẻ đủ dùng một năm không?”
Ông lão cười: “Không cần đâu, đây vốn dĩ là việc ông phải làm, đây là cuộc sống của ông.”
“Dạ vậy cháu đi lanh quanh đây tí, tạm biệt ông.”
Hắn tiếp tục đi loanh quanh quan sát, vẻ đẹp của thôn cũng khiến hắn bị thu hút nhưng rồi hắn chợt nhớ về cô cháu gái của bà lão trưởng thôn nên hắn quay về gian nhà.
Về đến nơi thấy Võ Phong đang cùng nàng ấy lượm lặt thảo dược gì đấy, hắn chạy vội lại: “Ta cũng muốn giúp muội.”
“Chỗ này không cần huynh đâu, huynh đi chỗ khác đi.” Võ Phong nói.
Cháu gái của bà lão trưởng thôn chỉ cười nhưng không nói gì.
Võ Thần nói nhỏ vào tai Võ Phong: “Đệ hỏi được muội ấy tên gì chưa?”
“Muội ấy tên Thanh Thanh.”
“Đệ cũng khá đấy.

Được rồi chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
“Huynh thôi đi, đệ không có ý định như huynh đâu, huynh thích làm gì thì làm.”
“Là đệ tự nói đấy nhé! Được rồi lợm tiếp đi, ta vào thăm Tuyết Lam.” Hắn đứng dậy bỏ đi.
Tối đến, ánh trăng sáng rọi vào khung cửa sổ phòng Vũ Tuyết Lam làm sáng mờ ảo gương mặt xinh đẹp của nàng, hắn ngồi bên ô cửa ngắm nhìn khuôn mặt nàng một lúc rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hắn trầm ngâm: “Liệu con đường ta đi có đang đúng không? Liệu tiếp theo quãng đường phía sau nàng ấy sẽ gặp những nguy hiểm gì, và liệu có được may mắn như lần này không?” Hắn nhếch mép cười: “Từ khi nào mày biến thành một thằng lo sợ trước sau thế hả, mày vốn dĩ là một thằng tự tin thế mà.


Nhưng giờ sự thật là nàng ấy đã bị thương xém mất mạng.”
Trước đây hắn ngông cuồng, hắn mơ ước những điều mà bản thân muốn nhưng hắn không biết rằng trên còn đường hắn đi sẽ gặp những khó khăn như thế nào.

Giờ đây, người mà hắn thích hắn không thể bảo vệ, hắn bất lực, hắn đau lòng, hắn tự trách, thậm chí hắn còn biến thành một kẻ lo sợ trước sau.
Hắn ngồi đó nhìn về hướng giường Vũ Tuyết Lam, Vũ Tuyết Lam chầm chậm mở mắt, giọng nàng nhỏ nhẹ: “Khuya rồi sao huynh còn chưa ngủ.”
Hắn bỏ qua cảm xúc tiêu cực của bản thân, hắn cười ngọt ngào: “Ta ngồi đây ngắm người đẹp tí mới ngủ ngon được.”
Vũ Tuyết Lam cười: “Ta biết ta đẹp nhưng huynh đừng vì chiêm ngưỡng sắc đẹp của ta mà gượng ép bản thân mình, huynh nghỉ ngơi sớm đi.” Nàng nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ, trên môi nàng ngậm nụ cười nhỏ.
Sáng sớm, Vũ Tuyết Lam tỉnh dậy, hôm nay nàng đã khỏe hơn có thể đi cà nhắc xuống giường, vừa bước xuống giường, bà lão trưởng thôn mang tô cháo vào, giọng bà niềm nở, nụ cười hiền hậu: “Cháu lại ăn sáng đi.”
Vũ Tuyết Lam đáp trả bằng một nụ cười vui vẻ và ánh mắt cảm kích: “Dạ cháu cảm ơn bà, hôm nay cháu đã khỏe hơn nhiều.”
Nàng nhìn ra hướng cửa thấy Võ Phong đang loai hoai chỗ cạnh đám rau, tò mò nàng hỏi: “Bà ơi, Võ Phong cậu ấy đang làm gì chỗ mớ rau kia vậy bà?”
“À thằng nhỏ chăm chỉ dễ thương đấy cứ muốn đi nhổ cỏ, bắt sâu giúp bà đấy.

Người gì đâu mà vừa hiền lại vừa ngoan còn đẹp trai.”
Vũ Tuyết Lam cười theo bà rồi từ từ nàng ăn cháo: “Cháo bà nấu ngon quá, lần đầu tiên cháu được ăn thế này.”
Bà lão không nói gì chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng rồi cười một cách phúc hậu.
Phía bờ sông gần thôn, Thanh Thanh cô nương đang giặt đồ chăm chỉ thì Võ Thần hắn từ từ đi tới không vội gọi nàng, dưới ánh mặt trời của buổi sáng làm Thanh Thanh như đang phát sáng, tôn lên vẻ đẹp hồn nhiên, thánh thiện của nàng, sự nhẹ nhàng, sự uyển chuyển, sự thanh khiết khiến hắn đắm say trong cảnh tượng trước mắt.

Hắn vẻ ra mộng cảnh cho chính mình là hắn và Thanh Thanh cùng nghịch nước bên sông, nàng mặc y phục mỏng manh bị thấm ướt để hắn có thể nhìn thấu được nàng, hắn thì cởi trần khoe ra mớ cơ bắp vạm vỡ, nàng và hắn đùa dỡn cùng nhau, những nụ cười hạnh phúc.


Có cái gì đó rơi vào mắt hắn khiến hắn tỉnh mộng.
Dụi mắt, quay lại thực tại hắn tiến đến gần nàng tặng một bó hoa tươi vừa hái, nụ cười niềm nở hắn nói: “Tiểu muội, muội cầm hoa này lên bờ ngắm chơi nghỉ ngơi đi, để ta giặt y phục giúp muội.”
Thanh Thanh có chút giật mình, nàng không có ý lên bờ, chỉ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, hắn nói tiếp: “Muội không phải sợ, ta không phải người xấu, chỉ muốn giúp một tí để cảm ơn vì đã cứu nương tử ta thôi.”
Thanh Thanh cười nhẹ, nàng nhận hoa rồi lên bờ ngồi ngắm hoa, cũng ngắm Võ Thần giặt y phục.
Hắn ngồi giặt y phục một lúc thì quay lại hỏi chuyện: “Muội bao nhiêu tuổi rồi? Muội ở đây từ nhỏ à? Có từng đi đâu xa chưa? Có muốn đi cùng ta không?”
Sau một loạt câu hỏi hắn chỉ nhận lại một nụ cười nhẹ nhàng từ Thanh Thanh, cảm thấy hơi quê độ hắn quay lại tiếp tục công việc giặt y phục, vừa nghĩ: “Muội ấy không nói gì, chắc là do ta quá đường đột, chưa gì đã rủ người ta theo thì không ổn lắm, tại muội ấy đẹp quá làm mình lỡ lời.” Suy nghĩ hồi lâu hắn lại quay sang nói chuyện với Thanh Thanh: “Muội thấy ta thế nào? Trước giờ muội có gặp ai tuấn tú như ta chưa?”
Hắn lại chỉ nhận được một nụ cười của Thanh Thanh, lần này là một nụ cười có gì đó là lạ, như thể nàng muốn ám chỉ để hắn biết lời hắn nói quá là nực cười.
“Vẫn không nói sao? Ca này khó đây, không nói chuyện thì làm sao dụ dỗ được, đẹp thế kia mà, thằng chó, người ta thuần khiết thế kia mày phải từ từ.” Võ Thần nghĩ.

Hắn không hỏi nữa, y phục đã giặt xong hắn bê lên cùng Thanh Thanh về nhà.

Hắn đi thật chậm, thật chậm về, trong đầu không ngừng suy nghĩ: “Giờ làm gì để tiếp cận muội ấy đây nhỉ, nói chuyện không được thì phải hành động thực tế nhỉ?”
Dứt suy nghĩ của mình hắn ngã từ từ xuống đất rồi trưng ra khuôn mặt mệt mỏi, Thanh Thanh vội đỡ kịp hắn để hắn tựa vào người nàng.
“Ta không phải là kiểu vô tình, nhưng muội ngây thơ quá rồi, ta sợ sẽ hại đời muội mất.” Hắn nghĩ rồi tự cười: “Nhưng, ta sẽ đối tốt với muội.”
Hắn nằm đó một lúc vẫn không nhận được câu an ủi hay hỏi han của Thanh Thanh, hắn chán nên đứng dậy: “Ta đỡ rồi, chắc ta bị say nắng.”
Thanh Thanh vẫn không nói gì đỡ hắn đứng dậy cùng hắn đi về, đi đến đoạn có cây cối khá um tùm đầu hắn lại xuất hiện sự xấu xa: “Hay mình đẩy muội ấy vào bụi kia rồi thịt là xong nhỉ.

Thằng chó, mày lại xuất hiện nữa rồi, biến đi cho tao, sao mày dám suy nghĩ khốn nạn với một tiểu cô nương lương thiện thế kia, cút đi thằng chó, không thì tao tát vêu mồm.” Hắn tích cực trấn án bản thân trong suy nghĩ, một lát sau cũng về đến thôn.
Thanh Thanh đưa tay bê lấy thau y phục đi phơi, hắn có vẻ chán nên không theo nữa, hắn về chỗ Võ Phong đang nhổ cỏ: “Ê Phong làm gì đó?”

“Bộ huynh đui sao không thấy, rãnh thì ngồi xuống nhổ cỏ giúp đệ đi.”
“Ta có rãnh đâu.”
“Đúng rồi, huynh đâu có rãnh, sáng sớm bận chạy theo chọc ghẹo gái nhà lành rồi.”
“Đệ im đi, có tin ta nhét mớ cỏ và sâu kia vào mồm không?”
Võ Phong không nói thêm gì, cậu chỉ chăm chỉ nhổ cỏ.

Hắn vào phòng Vũ Tuyết Lam xem nàng thế nào, hôm nay nàng ngồi bên ngoài không nằm trên giường nữa, vừa thấy hắn nàng lên tiếng: “Huynh lại đây ngồi đi, ta chắc hai ngày nữa là khỏe rồi, chúng ta có thể đi tiếp được.”
“Nương tử, nàng cứ dưỡng thương đi, ta không vội đâu.” Hắn nói.
“Ta còn chưa làm ăn được gì Thanh Thanh mà.” Hắn nghĩ.
“Mà nương tử nè, nàng có nói chuyện với Thanh Thanh không? Sao ta hỏi muội ấy không trả lời.”
Vũ Tuyết Lam cười: “Huynh đúng là bị sắc đẹp của người ta che mờ mắt rồi, muội ấy đâu có nói chuyện được, tới giờ mà huynh vẫn không biết hả? Đúng là nực cười.

Huynh mê gái hết thuốc chữa rồi.”
“Gì chứ, không nói được hả, vậy mà uổng công ta tâm sự với muội ấy nhiều như vậy.”
“Huynh là tâm sự hay là dụ dỗ muội ấy.” Vũ Tuyết Lam cười vào mặt hắn.
“Đến nàng cũng nhận ra sao? Ta lộ liễu lắm à?”
“Thấy ánh mắt thèm thuồng huynh trao muội ấy là ta nhận ra ngay, huynh gặp ai xinh đẹp cũng muốn dụ dỗ còn gì.

Mà cũng lạ nha, suốt chặn đường sao chưa thấy huynh dụ được ai nhỉ?”
Võ Thần nhìn theo một hướng khác, ánh mắt có chút xấu hổ: “Là ta xui thôi, rồi sẽ cho nàng thấy bản lĩnh của ta.”
“Được ta đợi xem.” Vũ Tuyết Lam nói vừa cười hắn.
– ———

Sau khi biết Thanh Thanh cô nương bị câm hắn có một chút luyến tiếc, nhưng ngày hôm sau hắn vẫn ra bờ sông giúp nàng giặt y phục.

Lần này là hắn thật lòng, hắn chỉ giúp đỡ cũng không trêu ghẹo nàng, một mình hắn chìm trong suy nghĩ của mình: “Tiếc quá đi mất, muội ấy đẹp vậy mà, trẻ tuổi, lại thuần khiết.

Trời ơi, ông đang chọc tức con sao?”
Hắn suy nghĩ rồi đập mạnh mẽ hơn mớ y phục, hắn đang trút sự bất lực của bản thân lên mớ y phục kia.

“Mình cũng không thể làm việc hại đời muội ấy rồi bỏ được, mình đâu có phải loại đó.

Hay mình nhìn muội ấy một tí thôi nhỉ.

Chắc không phạm tội đâu nhỉ.” Nghĩ rồi hắn thả mớ y phục đang giặt, đứng dậy hắn quay mặt về phía Thanh Thanh vừa nhìn nàng vừa cười, cánh tay phải phía sau hắn đang vận công ngọ ngọe gì đấy không biết.

Chỉ thấy một luồng nước bay lên cao, bay thẳng đến chỗ Thanh Thanh khiến nàng có chút sợ hãi.

Hắn định là làm nàng ướt sũng rồi có thể nhìn thấu nàng qua lớp y phục ướt át ấy, nhưng hắn ngập ngừng rồi thì hắn để cho luồng nước kia đập xuống đầu mình, hắn cười rồi nói to: “Ta nóng quá, nên tắm tí ấy mà.”
Thanh Thanh nhìn hắn cười vui vẻ, vô cùng ngây thơ, có chút gì đó ngốc nghếch khiến hắn không thể nào có tiếp suy nghĩ khốn nạn nào với nàng nữa.

Hắn ngồi xuống giặt thật nhanh y phục: “Cuối cùng thì mày vẫn không làm được điều gì tồi tệ cả, vì mày chính là một chàng trai lương thiện, tốt bụng.” Hắn nghĩ rồi cười kiểu đang tự hào về bản thân.
– ———
Hai ngày sau Vũ Tuyết Lam khỏi chân, ba người từ biệt thôn làng rồi lên đường, mọi người rất vui vẻ ra đưa tiễn cũng tặng ít lương thực để ba người mang đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận