Nhật Ký: Đầu Bếp Nữ Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu

Chương 14: 14: Cửa Hàng Gia Vị



Thịnh Khánh Khánh chạy đến cuối hẻm và nhắm mắt lại sau khi chắc chắn rằng không ai nhìn thấy bóng dáng của mình.

Gần như ngay lập tức, Thịnh Khánh Khánh có cảm giác mình đã chuyển sang một nơi khác, làn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, kèm theo mùi cây cỏ tươi mát, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở vùng ngoại ô yên tĩnh.

Nó hoàn toàn khác với mùi mục nát ở ngõ cụt vừa rồi.

Thịnh Khánh Khánh từ từ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy trước mặt là một cánh đồng rộng lớn quen thuộc, quả ớt đỏ gần đó rực rỡ đến ch ảy nước miếng, tuy nhiên lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức mà nhanh chóng đi lấy đồ, cô đi về phía tòa nhà màu trắng cách đó không xa và chạy nhanh tới đó.

Căn bếp vẫn là một khung cảnh không tì vết, Thịnh Khánh Khánh mở tủ đựng gia vị quen thuộc, đổ một ít bột từ một ngăn lên chiếc khăn tay rồi gói cẩn thận.

Sau đó cô nhắm mắt lại suy nghĩ, rồi lại mở mắt ra, khung cảnh con hẻm đó lại hiện ra trước mắt cô.

Thịnh Khánh Khánh sờ chiếc khăn tay quấn trên tay để chắc chắn rằng đồ vật bên trong vẫn còn nguyên, rồi nhìn ra ngoài để chắc chắn rằng trong ngõ không có ai chú ý đến hiện tượng lạ, rồi mới thở phào nhẹ nhõm đi ra.


Ngưu Dư đang kể chuyện cho hai chị em Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh, vừa nói vừa chú ý đến tình hình bên đường đối diện, vừa rồi không chú ý, anh phát hiện không có nhìn thấy Thịnh Khánh Khánh.

Và đã lâu rồi không thấy Thịnh Khánh Khánh, anh nhìn không thấy Thịnh Khánh Khánh, anh có chút lo lắng.

Đang lúc Ngưu Dư đang suy nghĩ có nên đi tìm cô hay không thì nhìn thấy em gái A Khánh từ trong ngõ đi ra, chưa kịp chào thì đã nhìn thấy Thịnh Khánh Khánh đang vội vàng đi vào nhà…

Cửa hàng gia vị?

Ngưu Dư có chút sửng sốt.

Cửa hàng gia vị không phải là nơi người bình thường có thể vào, Ngưu Dư thuở nhỏ không biết gì, chỉ muốn mua một ít gia vị cho vui, dù sao những loại bột đó nhìn rất đắt tiền, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta hưng phấn, anh chưa nói gì luôn, vừa nói xong đã bị Ngưu Nhị thẩm trừng phạt rất nặng.

Những loại bột xay mịn đó chỉ cần một nắm thôi cũng có giá trị rất nhiều bạc, ví dụ như một cân thịt heo chỉ có giá vài xu nhưng những loại bột đó lại có giá hàng chục lượng một cân.

.

.

Ngưu Dư thật sự không đoán được em gái A Khánh của anh sẽ làm gì ở một nơi như thế này, nếu có chuyện gì xảy ra, vô tình làm đổ bột ra ngoài, ba người sẽ bị gói lại đem đi bán, không được có khả năng tiền trả lại.

Ở đây Ngưu Dư nóng lòng muốn đưa Ngưu Nhị thúc đến tiệm gia vị tìm người.

Ở đó, Thịnh Khánh Khánh đã bắt chuyện thành công với chủ cửa hàng gia vị.


Cửa hàng gia vị có diện tích lớn hơn một nửa so với cửa hàng thuốc trước đó, trên quầy có vô số chai, lọ và các ô nhỏ, mỗi ô chứa các loại gia vị với màu sắc và mô tả khác nhau.

Tuy nhiên, những loại gia vị này rất ít, mỗi loại đều có chỉ một số ít trong đó và cô e rằng một nửa trong số đó sẽ bị thiếu chỉ bằng một cú chạm ngón tay của cô.

Ông chủ cửa hàng gia vị nhìn cũng khác với người thường, nhìn rất sắc sảo, ăn mặc lộng lẫy, nhìn không giống một doanh nhân mà giống quản gia của một gia đình giàu có hơn.

Cửa hàng gia vị vắng tanh, không có khách hàng nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tuy nhiên, khi Thịnh Khánh Khánh từ ngoài cửa bước vào, người bán hàng lại không hề nhiệt tình chút nào, không những không chào cô như người bán thuốc mà chỉ đứng sau quầy nhìn Thịnh Khánh Khánh.

từ xa đi xuống khi nhìn thấy cô, quần áo của cô rất đơn giản và vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.

Lúc này Thịnh Khánh Khánh có chút may mắn, may mắn là cô đã nghe lời Thịnh Chi Chi, thay bộ quần áo đẹp nhất trước khi hôm nay ra ngoài, nếu không cô vẫn mặc bộ quần áo cũ với vài miếng vá của hôm qua, có lẽ cô sẽ không được chào đón.

Thậm chí không thể vào được đây.

“Tiểu thư, cô muốn mua cái gì?” Chưởng quầy vẻ mặt vô cảm, mí mắt rũ xuống hỏi.

“Ông gọi chủ tiệm là gì?” Thịnh Khánh Khánh cười hỏi.


Người bán hàng ngước mắt lên nhìn cô rồi bình tĩnh nói: “Ta họ Vạn”

“Vạn chưởng quỹ.

Được rồi, hôm nay xin lỗi đã làm phiền ông, nhưng ta không đến đây để mua gì cả.” Thịnh Khánh Khánh nhếch môi cười khúc khích: “Ta có việc phải bàn bạc với Vạn chưởng quỹ có được không.”

“Cô nương, chỗ này của ta là có thể kinh doanh cái gì! Đây không phải là nơi để cô đùa giỡn, cô nên rời đi càng sớm càng tốt!”

Vạn Chưởng quỹ vốn luôn xa cách, càng nghe cô nói không muốn mua gì, lại tùy tiện xua tay, không thèm nhìn tới Thịnh Khánh Khánh một chút.

Vạn Chưởng quỹ vừa nói xong câu đó, hai người phục vụ đang đứng ở cửa chào khách lập tức thay đổi sắc mặt, bước tới vài bước hung hãn, đưa tay kéo Thịnh Khánh Khánh ra ngoài.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận