Nhật Ký Hạt Dẻ

Chương 19


Đến tận hai hôm sau, môi của Hoa vẫn sưng mọng. Đến mức con Hiền hâm còn phải nghi hoặc hỏi: “Ê, mày bị ong đốt hay gì?”

Trời không nóng nhưng cũng khiến gương mặt Hoa đỏ rực rỡ. “Ừ, chắc vậy.”

“Con ong này độc phết nhỉ.”

Đương nhiên, không những độc mà còn vô cùng lưu manh.

Kỳ học này, nàng không dạy lớp cô môn nào cả, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng không vì thế mà tần suất gặp nhau của hai người ít đi.

“Tôi nghiện.” Nàng rất thiếu liêm sỉ nói, khẽ luồn tay vào trong áo của Hoa. “Ai bảo em dụ dỗ tôi?”

Lại còn đổ thừa cho người ta.

“Không được, mai em còn phải đến trường sớm chuẩn bị cho ngày hội thể thao nữa.”

Cô giãy khỏi tay nàng, xấu hổ chỉnh lại quần áo. Mặt mũi nàng bí xị, nằm dài trên giường vô cùng thương tâm. “Mai tôi đi cùng em.”

Hoa buồn cười quá, ôm nàng dỗ dành. “Thôi mà, cô đăng ký tham gia đi, rồi em yêu mà, nha.”


Đại hội thể thao của trường năm nay đặc biệt ở chỗ, không chỉ sinh viên mà tất cả các giảng viên đều có thể đăng ký tham gia. Những ngày vừa rồi, trên tinh thần huy động nhiệt tình của đoàn thanh niên tình nguyện cùng các lớp trưởng các khoá, đã có không ít thầy cô cùng sinh viên đăng ký. Thế mà Hoa đợi mãi vẫn không thấy người này tham gia một hoạt động nào.

Nàng lim dim mắt nhìn Hoa, thái độ nhàn nhã, “Chân của tôi không được tốt lắm.”

“Lại điêu đúng không đó?”

“Tôi đã lừa em bao giờ chưa?”

Hoa kinh ngạc nhìn nàng, cô vội ngồi dậy, kéo ống quần dài của nàng lên.

Ở đầu gối, đúng là có một vết sẹo lồi không phải nhỏ. Vậy mà trước giờ cô không hề để ý.

“Hồi nhỏ nghịch quá, ngồi xe lăn của bà nội chơi trượt dốc với bọn trẻ con trong xóm.” Nàng chống tay, nghiêng đầu kể cứ như là chuyện cỏn con, “Không ngờ dốc đứng quá, xe bị lật, ngã gãy cả chân.”


“Em không hiểu nổi cô luôn ấy, nhìn gầy gầy mà nghịch quá vậy?”

Hoa xoa xoa đầu gối của nàng, xót hết cả ruột. “Chắc đau lắm ấy.”

“Cũng bình thường thôi, nhưng hiện tại trời trở gió là hơi nhức.”

Biết chân nàng không tốt, Hoa cũng không ép nàng tham gia hội thao. Cô ôm lấy nàng thủ thỉ: “Sau này chân cô mà đau không đi được, em sẽ giúp cô đẩy xe lăn. Nếu chúng mình cùng già yếu, thì cùng ngồi xe ấy. Lúc nào em cũng ở cạnh cô hết.”

Nàng bật cười, “Tôi còn muốn đua xe lăn khi về già nữa.”

“Vẫn không chừa luôn.”

“Lúc ấy em đua với tôi nhé?”

“Nghiêm túc đó hả?”

“Hồi nhỏ thua nên giờ vẫn ấm ức.”

Hoa bật cười khúc khích, rúc vào lòng nàng. “Được thôi, lúc đó em không nhường vì cô già hơn em đâu.”

“Cứ tự nhiên, không cần nương tay.”

Ngày hôm sau ở trường, bí thư đột nhiên hào hứng chạy sang chỗ Hoa, hỏi: “Này bà, bọn mình cùng đăng ký phần thi hai người ba chân đi.”


“Hả?”

“Là buộc cổ chân của người này vào cổ chân người kia, cặp nào chạy về đích trước sẽ thắng ấy.”

“À, có luôn hả?”

“Ừ, bà đồng ý nhé.”

Con Hiền ở bên cạnh đã hỉnh mũi đáp thay: “Thôi ông, nó có người yêu rồi mà không từ bỏ hả?”

Gương mặt bí thư đỏ lựng, hắn bực bội nói: “Bà này hay nhỉ? Bạn bè chơi với nhau không được hả?”

Hoa ở giữa bị hai người hét vào tai đau cả đầu. Cô xua xua tay giảng hoà: “Thôi thôi, lạy hai ông bà, các em khoá dưới đang nhìn kìa.”

Gần trưa, số lượng sinh viên tới hội trường đăng ký đã giảm bớt, nhưng vẫn không ít ánh mắt tò mò đang hướng đến chỗ bàn của mấy người họ.

“Tôi muốn đăng ký được không?”

Giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên, thu hút ánh mắt của đông đảo sinh viên có mặt trong hội trường. Hoa vội vã ngẩng đầu, nhìn thấy nàng dịu dàng tiến lại mà cứ như lần đầu tiên rung động trong tim.
“Dạ được được cô ơi.” Con Hiền đon đả săn đón, nó chìa cây bút đến trước mặt nàng, “Đây cô viết đi ạ. Cô định đăng ký môn gì vậy?”

Nàng khẽ cúi người, bắt đầu tì tay lên bàn viết lên trang giấy. “Hai người ba chân.”

Trong lòng xốn xang, tự dưng lại cảm thấy hồi hộp kinh khủng.

“Ủa? Đối tượng cùng cô tham gia là ai?” Con Hiền bắt đầu nghi hoặc.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt mang đầy ý cười nhìn sang phía cô. “Dương Thị Hoa, em cùng tôi được chứ?”

Sớm đã biết nàng sẽ nói vậy, nhưng không hiểu sao mặt vẫn nóng lên. Cô ấp úng xấu hổ, “Dạ, được ạ.”

“Cám ơn.” Nàng ghi tên cô xuống giấy.

Gương mặt con Hiền nhìn vô cùng đắc ý. Nó níu cánh tay nàng cười nham hiểm: “Sao không hỏi em? Em cũng đồng ý mà.” Còn không quên chớp chớp mắt.

“Vậy thì tiếc thật đấy.” Nàng bình thản đáp, “Nhưng Hoa đã ngỏ ý với tôi từ trước rồi.”
Nàng nói rồi nhìn cô một cái, thoải mái quay lưng rời đi.

Cả hội trường một trận nhốn nháo.

Cao tay, quả là gừng càng già càng cay.

“Bà với giảng viên thân nhau từ bao giờ thế?” Bí thư nghệt mặt.

Con Hiền lại chen miệng vào. “Sắp cưới đến nơi rồi.”

“Gì?! Đùa đấy à?”

“Mấy nữa đi ăn cưới lớp trưởng đừng bất ngờ.”

Đối với sự kiện này, Hoa không giải thích thêm lời nào, bình thản giả chết, kệ cho quần chúng nhân dân đoán già đoán non.

Con Hiền ghé tai cô thì thầm: “Chị đại nhà mày đánh ghen hay đấy, cao thủ!”

“Quá khen, đến tao còn không lường được.”

Tối đó, hai người hẹn nhau ở sân bóng đá của trường.

Từ xa đã nhìn thấy nàng ngồi trên khán đài, ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời đầy sao. Nàng mặc bộ đồ thể thao gọn gàng, mái tóc xoã ngang vai nhẹ bay trong gió. Gương mặt nàng tĩnh lặng, đem theo chút mệt mỏi thoáng ẩn hiện trong đáy mắt.
Nhìn nàng như vậy, những lời chất vấn định nói bèn nuốt xuống.

“Cô mệt ạ?” Hoa ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi.

Bấy giờ nàng mới phát giác ra có người bên cạnh, ánh mắt liền mềm mỏng. “Chiều nay ở công ty cãi nhau với giám đốc một trận. Có lẽ bố nói đúng, tôi nên có chỗ đứng trong cơ quan Nhà nước, còn hơn là làm một chức trưởng phòng quèn của doanh nghiệp tư nhân thế này.”

Chuyện ở công ty, Hoa có nghe ít nhiều đến việc ban lãnh đạo thường xuyên cắt xén lương thưởng từ các dự án của các anh em, gây không ít bức xúc. Thế nhưng đấy là việc nội bộ công ty, cô cũng không tiện tham gia vào làm gì.

Nắm lấy tay nàng, cô nói: “Nếu ở đó không cảm thấy thoải mái, thì cứ nghỉ rồi tìm chỗ khác tốt hơn. Với năng lực bạn gái của em, thì đâu thiếu nơi muốn nhận chứ? Đừng áp lực quá về những lời bố nói, thật đấy. Hơn nữa, em cũng sắp ra trường, đâu thể cứ ỉ lại mãi vào cô chứ?”
“Thời buổi này, tiền quan trọng, chỗ đứng trong xã hội cũng đi đôi. Tôi muốn sau này sẽ lo cho em một cuộc sống thoải mái, không phải nghĩ ngợi gì.” Nàng dịu dàng vén tóc qua tai cho Hoa.

“Đừng một mình lo lắng mọi thứ được không?” Cô áp má lên bàn tay ấm áp của nàng, nhẹ giọng thủ thỉ, “Bọn mình cùng nhau cố gắng nhé!”

Nàng không đáp, nhìn cô khẽ cười.

Hoa nhìn sân bóng vắng lặng, bắt đầu kéo tay người kia. “Nào, luyện tập thôi. Ai bảo đùng đùng đăng ký làm gì cơ chứ?”

“Ghen tuông mờ mắt, có chút hối hận.”

Cả hai đứng trên đường chạy quanh sân bóng.

“Nếu thua thì có mất mặt lắm không?” Nàng chắp tay sau lưng hỏi.

“Bến đỗ cuộc đời buộc ở ngay cạnh bên, em có chạy đến đâu thì vẫn là đích thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận