Tích tắc tích tắc.
Chiếc kim giờ đang bò chầm chậm về đích, đồng hồ chỉ điểm 12 giờ đêm vang lên tiếng, thông báo thời điểm giao thoa của một đêm và bắt đầu một ngày mới.
Cả thành phố xa hoa bên ngoài đã chìm hẳn trong giấc ngủ, không còn nhộn nhịp nhịp như ban ngày ồn ào hối hả.
Đêm càng khuya gió lùa càng lạnh, nỗi trằn trọc con người càng lớn.
Những vướng bận vào ngày hôm qua đang bế tắc, đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục hay không.
Hoắc Thiên trong cơn mê man dần tỉnh lại, đầu có chút xây xẩm lắc lắc cái đầu.
Đưa tay vò mái tóc để giảm sự choáng váng thì vô tình thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng tựa ở cửa sổ, anh nhìn không khỏi ngây người.
Tang Noãn tuy bình thường khá gầy gò nhưng qua lớp áo sơ mi mỏng vô tình phác họa ra những đường cong mềm mại, quyến rũ.
Mái tóc xõa dài qua hông, tay cầm một ly rượu lắc đều.
Nghe đằng sau nghe thấy có động tĩnh, Tang Noãn nghiêng người một chút, nâng ly nhấp một ngụm rượu.
“Tỉnh?”
Hoắc Thiên vừa trong cơn mê man bây giờ có chút mụ mị nhìn bóng hồng quyến rũ đang tựa bên cửa sổ trước mặt mình.
Anh không khỏi nhìn ngây ngốc, tiêu cự rộng lớn bây giờ chỉ tập trung mỗi trên thân ảnh này.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng phản chiếu vào, Hoắc Thiên mới nhận ra được đối phương là ai.
Trong lúc ngây ngốc anh không khỏi kinh hỉ một phên.
Đây là Tang Noãn sao?
Tang Noãn không quan tâm ánh mắt rối rắm của Hoắc Thiên, dứt khoát ngồi lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu cao uống hết rượu trong ly.
Cô im lặng nhìn vào bầu trời đêm bên ngoài.
Hoắc Thiên ngồi nửa người dậy dựa vào đầu giường, chăn mỏng vô tình tuột xuống ngang eo lộ ra cơ bụng săn chắc, đoán là cũng gần tỉ lệ vàng đó.
Cả hai người không nói gì chỉ im lặng nhìn thứ mình mình muốn, màn đêm tối mạch cùng với sự yên tĩnh này không khỏi tránh sự bối rối.
Nhận ra ánh mắt nóng bỏng muốn thiêu đốt mình đằng sau, Tang Noãn khẽ nuốt nước miếng, ngập ngừng quay lại thì nhìn thấy cảnh không khỏi phụt máu mũi.
Móa, sôi thịt thật bỏng mắt! Mắt không nhìn tim không đau! Mô phật!
Khụ khụ lượm lại liêm sỉ hộ đê, Tang Noãn cố gắng tỏ ra nguy hiểm nhưng bên trong đã nhũn như bã đậu rồi.
Phát ngôn ra một câu khiến cho Hoắc thiếu không uống nước cũng ho sặc sụa.
“Anh sao bị người ta bỏ thuốc vậy? Không ngờ con người xảo quyệt như anh cũng có ngày này.”
Đây là lần đầu tiên mà Hoắc Thiên thấy một Tang Noãn hoàn toàn khác, như con người khác nhập vào vậy.
Nếu không phải giọng nói quen thuộc đó thì anh cũng không nhận ra đây là cô.
Phải biết rằng trong kí ức của anh góp nhặt 2 năm qua, Tang Noãn hiện lên là tính cách dịu dàng như nước, là một tiểu thư khuê các chứ không phải là tiểu yêu tinh quyền rũ trước mắt đây, nói ra những lời đại nghịch bất đạo mà trước đây cô không dám nói.
Hoắc Thiên không để ý Tang Noãn đang đỏ mặt tía tai, dửng dưng ngồi dậy trần truồng nhìn đối diện cô.
Mặt không chút độ ấm nhìn cô.
“Sao em lại ở đây?”
Tang Noãn không lẽ nói mình xuyên sách, nói mình xui xẻo mà nhập xác nữ phụ phản diện.
Chẳng phải trước đoạn này là do nữ phụ ngu ngốc này đi theo lão tra nam này sao.
Đại não vận dụng hết công suất để tìm ra câu trả lời.
“Cũng như anh, mượn rượu mua vui.
Sẵn tiện gặp ai hợp mắt thì vui vẻ một phen.
”
“Em dám?”
Hoắc Thiên đột nhiên trong lòng lại tức giận, hừ lạnh nhìn tiểu yêu tinh động lòng người đằng trước.
“Sao không dám chứ? Dù sao ngày mai tôi và anh trả lại tự do cho nhau rồi mà.”
Tang Noãn tự cho là đúng, hơi ghét bỏ hằn học trả lời.
Anh dám ăn chả thì tôi ngu gì không ăn nem chứ? Hỏi thừa!
Bà cô già này không nhận thức được là người đàn ông này đang ghen mà! Đúng là não gái thẳng!
“Em..em..”
Hoắc Thiên nhất thời á khẩu, bình thường có ai tranh chấp với đại ma vương anh đây không chết cũng tàn phế.
Đây là lần đầu tiên có người không sợ chết mà nói thẳng thừng như vậy!
Này anh giai ơi, anh bá khí vừa thôi! Không thôi sau này thảm lắm!
“Em cái gì mà em? Tôi nói không đúng sao?”
Vừa dứt lời, Tang Noãn đột nhiên thấy lạnh đi hẳn, cô đinh ninh chắc là do mình ngồi bên cửa sổ gió lùa vào mà không biết vị nào đó đang hằm hằm nhìn cô.
Lý do gió lùa khá là hợp lý khi mà cửa sổ đã được đóng chặt! Ổn ghê luôn!
Cả hai lại im lặng không nói gì, vẫn trầm ngâm tôi nhìn anh anh nhìn tôi, còn nguy hiểm hơn đi đánh trận nữa.
Tang Noãn cảm thấy mệt não khi cùng Hoắc Thiên đối khẩu với nhau với cả cô cũng phá kế hoạch nẫng tay trên của Phù Diệp.
Cũng tới lúc đi về rồi.
Nhặt một chiếc áo khoác gần đó mặc vào, không biết rằng có một ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô.
Khi Tang Noãn cầm tay nắm cửa thì một thanh giọng khàn khàn vang lên như đàn cello.
“Tôi muốn chịu trách nhiệm với em! Chúng ta đừng ly hôn nữa!”
Tang Noãn bất ngờ với câu nói này nhưng vẫn nở lên một nụ cười châm chọc gây sát thương rất lớn với lòng tự tôn của đàn ông.
“Không cần.
Coi như bị chó gặm một lần cũng chả sao!”.