Tập đoàn HT.
Hoắc Thiên đang ngẩn ngơ nhớ về chuyện tối qua, lúc cười lúc nhăn nhó khiến cho Tiêu Ngọc không khỏi mặt đầy chấm hỏi nhìn sếp lớn kiêm bạn của anh mình.
Định lên tiếng hỏi thì một tiếng mở cửa thật lớn như muốn đá văng vậy.
Tang Noãn hùng hổ bước vào trước sự ngăn cản của nhân viên thậm chí là bảo vệ nhưng cô vẫn như cá gặp nước thoát ra dễ dàng.
Nhanh chân lấy đà mà nhảy bật qua đầu của đối phương, mặc dù cô mặc váy nhưng rất là bạo gan mà nhảy sang đầu người ta như vậy.
Nhìn thấy cảnh chật vật của bảo vệ ngăn cản Tang Noãn và lúc Tang Noãn thi triển khinh công bay sang đầu người khác, Tiêu Ngọc không hỏi mắt chữ ô miệng chữ a.
Ầm thầm bái phục, bước tới giải thoát cho bọn nhân viên của mình.
Nếu không thì bị Tang Noãn vờn cho chết mất.
“Các người không đánh lại cô gái này đâu.
Muốn đánh thắng thì Hoắc tổng mới họa may mà đánh được với cô ấy.
Nhưng mà điều đó không thể nào xảy ra.
”
Bọn nhân viên không hẹn mà gặp, ra hiệu đi ra ngoài.
Tang Noãn hồi nãy giờ vẫn cố gắng giữ chút hình tượng.
Nhưng khi Tiêu Ngọc đóng cửa lại thì cô hoàn toàn bộc phát bản tính của mình.
Bước tới nắm lấy cổ áo của Hoắc Thiên, sức lực gà bệnh như cô thì chẳng đủ thấm là bao.
Hoắc Thiên để mặc cô muốn quậy thế thì quậy, yên tĩnh nghe cô bộc phát.
“Con mẹ nó nhà anh, Hoắc Thúi.
Anh làm chuyện này có ý gì hả?”
Cái cụm từ “Hoắc Thúi” này Tang Noãn dần trở nên quen miệng.
Đây chính là kiệt tác của Tiêu Húc được lưu truyền rộng rãi trở nên ngày càng phổ biến trên mọi mặt trận.
Nhưng mà cái xưng hô này cũng tùy người nói là ai nữa!!!
Hoắc Thiên vẫn không hiểu Tang Noãn đang muốn nói chuyện gì, Tang Noãn đang nắm giữ cổ áo anh thuận đà anh ngã lui đằng sau, Tang Noãn bất ngờ mà ôm lấy cổ của Hoắc Thiên.
Cô định ngồi dậy liền bị một vòng tay rắn chắc khóa chặt lại.
Kề môi sát lấy tai của Tang Noãn sợ cô không nghe rõ được.
“Nói anh nghe, có chuyện gì vậy? Chuyện gì khiến em bực bội đến vậy?”
Tang Noãn thấy Hoắc Thiên ghé sát vào tai mình có chút nhột, ghét bỏ đẩy khuôn mặt lưu manh đang thổi thổi trên tai mình.
“Anh tránh ra coi.
Ghé mặt sát làm gì thế hả?”
Hoắc Thiên coi như không thấy Tang Noãn ghét bỏ đẩy mình ra, được nước làm tới càng ghé mặt chôn vùi vào cổ trước của Tang Noãn.
“Anh sợ em không nghe thấy nên mới ghé sát lại như vậy đấy.”
Sợ không nghe thấy cái mông gì chứ! Lưu manh muốn chiếm tiện nghi của cô thì có á! Biết rằng bản thân mình không thể thoát ra được, Tang Noãn ngồi trên đó mà trách vấn Hoắc Thiên.
“Không phải lúc trước anh đã đồng ý cho bên tôi dùng đường sao? Đến giờ lại chặn không cho bên tôi đi nhờ chứ? Anh sao mà chơi bẩn chơi dơ thế hả?”
Lúc này Hoắc Thiên mới biết được ngọn ngành mọi chuyện nhưng mà oan cho anh quá đi.
Anh đâu ban lệnh xuống cấm không cho Tang Thị đi đâu.
Không lẽ bên dưới cạy quyền mà tự tung tự tác? Coi anh đã chết đi sao?
Nhưng mà thấy dáng vẻ nôn nóng của Tang Noãn, Hoắc Thiên đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Nụ cười man rợ chuẩn bị có người gặp họa.
Tang Noãn lúc này chả khác gì quả pháo liên thành, không ngừng nói lia lịa.
Bây giờ Tang Noãn làm có gì có tâm trạng mà để ý đến Hoắc Thiên đang có mưu đồ xấu xa.
Nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn màng rồi.
Khẽ nắm chặt lấy thân thể mềm mại còn vươn chút hương lê thơm mát ngào ngạt, Hoắc Thiên có chút tham luyến mà hít một hơi thật sâu.
“Chuyện này anh không phải anh làm nhưng mà em muốn anh nhượng bộ thì anh không thể.
Em biết mà, chúng ta là người trong giới hỗn loạn này.
Ai nấy đều muốn thu về lợi nhuận nhiều nhất mà.”
Là một người kinh doanh trong giới lâu năm, bản thân Tang Noãn hiểu rõ được đạo lý này.
Bản thân cô luôn như vậy huống gì là Hoắc Thiên.
Nhưng mà không thể dễ dàng cho lão cáo già này chiếm hời được.
Nếu vậy thật là thất bại khi mà những ngày tháng chinh chiến trên thương trường này.
Nếu tính tuổi thì Hoắc Thiên cũng ngang lứa với cô thôi mà.
Ngẫm ngợi gì đó một lúc, Tang Noãn ngồi dậy nhìn thẳng lấy vào mặt của Hoắc Thiên.
Hành động dứt khoát của cô vô tình cúc áo trước ngực bung ra.
Cảnh tượng xuân sắc tràn trề mơn mởn trước mặt anh, Hoắc Thiên không khỏi khô nóng.
Mặc dù không ham mê tình đục nhưng anh không phải là Liễu Hạ Huệ nhà! Nhìn Cảnh này trước mặt mà nhịn được, anh không phải là đàn ông rồi!
Có điều Hoắc Thiên có phải là đàn ông hay không thì hẳn là chuyện sau này, chúng ta không nên tự mò cho lắm.
Nhìn thấy ánh mắt nhiễm sắc tình của Hoắc Thiên nóng bỏng muốn thiêu đốt mình, Tang Noãn theo hướng mắt của Hoắc Thiên mà nhìn xuống thì thấy cúc áo mình đã bung ra.
Cô không khỏi tức điên mà đánh thẳng vào khuôn mặt đáng giá ngàn kim cương này, năm ngón tay in hẳn vào mặt luôn.
“Đồ lưu manh! Anh nhìn gì thế hả?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Trong phòng này chỉ có hai chúng ta, nếu anh không nói với em thì nói với ai được chắc?”
Tang Noãn bực bội sau nhiều lần bị phá ngang, không nhẫn nhịn được nữa mà thét lớn vào mặt Hoắc Thiên.
” Muốn thế nào anh muốn nhường đường xe hả?”
Hoắc Thiên khẽ nhíu mày lại, nhìn chằm chằm chằm vào Tang Noãn khiến cho cô không khỏi cảnh giác cao độ.
Anh mặc dù rất buông cười nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
” Anh muốn em làm bạn gái của anh cùng anh đi dự tiệc một nơi.
Em đồng ý thì anh lập tức chuyển hẳn tới người viện trợ giúp đỡ em một phần nào đó.
Còn không thì em đành mở ví ra mà tính toán.”
Đố gian manh, gian thương! Mặc dù Tang Noãn luôn miệng chửi lấy Hoắc Thiên nhưng bản thân của cô dường như đã quên trước đây mình cùng một loại người mà.
Nhiệt tình chửi thầm trong lòng và không biết tự nhột ra sao, Tang Noãn? Bản thân mình cũng là gian thương cơ đấy nhá!.