Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 11: Ta và ngươi đánh cược!


Thành Biện Hà không cấm đi lại ban đêm, tiếng ồn ào từ bên kia đường truyền đến làm đường Quan Tài trở nên vô cùng vắng vẻ yên tĩnh.

Cuối đường nổi sương, nến trắng lay lắt mơ hồ, chiếu thấy một thiếu niên đi ra từ trong đám sương. Đi qua nửa con phố, thiếu niên dừng ở trước một cửa hàng quan tài.

Cửa hàng quan tài kia có tấm biển hiệu được làm bằng gỗ tùng đen, dùng sơn vàng làm chữ, bán đồ cho người chết mà lại có vài phần khí khái, nghiễm nhiên có mặt tiền lớn nhất trên phố này.

Canh giờ này, cửa hàng đã đóng cửa. Thiếu niên tiến lên, gõ cửa của cửa hàng.

Tiểu nhị bị đánh thức ngáp dài, còn buồn ngủ. Sau khi nhìn rõ người đứng trước cửa thì hắn ta lập tức dài mặt: “Đồ nghèo kiết hủ lậu từ đâu ra, đến chỗ này gõ cửa!”

Nhìn cách ăn mặc của thiếu niên này, tùy tiện một gã sai vặt trong phủ nhà giàu nào đó ở thành Biện Hà đều mặc diện hơn hắn! Đúng là đồ không có mắt! Cũng không ước lượng trên người có mấy đồng mà dám gõ cửa nhà bọn họ.

“Trong nhà chết người thì nâng xuống cuối phố đi! Chỗ đó chuyên môn đặt người chết, không cần tiền! Nếu không có tiền chọn đất, để chỗ đó kéo thẳng người ra bãi tha ma, ngươi còn không phải đào hố luôn!” Sắc mặt tiểu nhị không tốt chỉ tay về hướng nghĩa trang, rồi xoay người muốn đóng cửa.

Phía sau bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, tiểu nhị lập tức hét thảm một tiếng. Tiểu nhị cúi đầu thấy giữa nách bị thiếu niên kia dùng hai ngón tay túm, nhìn thân hình hắn gầy yếu, không giống người có sức khỏe gì, không biết vì sao lại bóp cho tiểu nhị vừa đau vừa tê nửa cánh tay, nào còn có sức đóng cửa lại?

Tiểu nhị vừa kinh ngạc vừa bực mình, ngẩng đầu muốn mắng thì chống lại một đôi mắt trầm tĩnh.

Đôi mắt kia sâu như giếng cổ, không thấy bi, không thấy giận, ánh đèn nhạt chiếu sáng, tĩnh đến dọa người.

Người đến cửa hàng quan tài đều là người nhà của người chết. Người đến ai nấy đều khóc sướt mướt, thê thảm bi ai. Cho dù trong lòng không đau khổ, cũng phải làm ra dáng vẻ hiếu tử, hận không thể đâm đầu vào quan tài chết luôn! Đây là lần đầu tiểu nhị thấy người có ánh mắt bình tĩnh như thiếu niên này. Chỉ là không biết vì sao, ánh mắt kia càng tĩnh, càng làm người ta cảm thấy trong lòng ớn lạnh, lời muốn mắng ra cứ vậy nghẹn trong cổ họng, không dám nói ra một tiếng.

Hắn ta không nói gì, thiếu niên lại lên tiếng: “Quan tài tốt nhất trong cửa hàng của các ngươi cần bao nhiêu bạc?”

Tiểu nhị sửng sốt, bị khí thế của thiếu niên đè ép, vậy mà tạm thời quên bảo: ‘Đừng nói quan tài tốt nhất, cho dù quan tài kém nhất ở cửa hàng, với kiểu ăn mặc nghèo kiết xác như vậy thì cũng mua không nổi’ mà chỉ đúng sự thật bẩm báo: “Tử… Tử mộc quan, chịu được mục nát không nứt, vật liệu gỗ làm quan tài tốt nhất, nhà quan lại đều dùng quan tài này. Trong tiệm còn một cái. Phải… phải hơn hai ngàn lượng.”

Hơn hai ngàn lượng.

Dân chúng bình dân ăn mặc một năm chỉ ba bốn lượng bạc, hơn hai ngàn lượng đủ sống mấy đời.

Thiếu niên nghe nói thì gật đầu, buông tay tiểu nhị ra, xoay người đi mất. Mãi đến khi bóng dáng hắn biến mất ở đầu phố, tiểu nhị còn đứng ở cửa, vẻ mặt không hiểu ra sao.

Vòng qua góc đường, ồn ào náo động dần hiện, phồn hoa đập vào mi mắt. Mộ Thanh vừa đi vừa tìm, qua hai con phố, nàng dừng trước cửa một sòng bạc.

Sòng bạc kia rường cột chạm trổ, rất có quy mô. Đại sảnh đặt bình phong gỗ đỏ tám cánh được điêu khắc, mỗi bên có một nữ tử váy lục đương tuổi xuân thì đứng đó, mặt phấn trẻ trung, mỉm cười nhẹ nhàng làm mẫu đơn trên bình phong càng thêm tươi đẹp.

Mộ Thanh đưa mắt nhìn lên đỉnh đầu. Nếu không phải trên tấm biển viết bốn chữ to “Sòng bạc Xuân Thu” thì nàng còn tưởng rằng đã đến nơi trăng hoa.

Dùng nữ tử thanh xuân xinh đẹp đón khách là thủ đoạn mà thương gia quen dùng, nhưng đó là ở kiếp trước của Mộ Thanh, ở cổ đại thì khá hiếm thấy. Nữ tử cổ đại bị dạy dỗ nơi khuê phòng khắc nghiệt, không dễ dàng xuất đầu lộ diện. Ngoài nơi trăng hoa ra, việc làm ăn đón khách ở ngoài mặt tiền cửa hàng phần lớn là gã sai vặt. Cửa sòng bạc, ngoài gã sai vặt, phần lớn còn sẽ có một đám tay đấm cao lớn thô kệch hung thần ác sát đứng đó.

Sòng bạc này khá là biết điều, không nhìn thấy bất kỳ gã sai vặt tay đấm nào. Hai thiếu nữ đứng trước cửa, dáng người hơn liễu, cười như hoa xuân, khẽ khàng liếc người qua lại trên đường một cái, rất nhiều nam nhân đã không quản được chân cẳng.

Người ra vào sòng bạc phần lớn đều đến vì tiền tài, nhưng nếu có thể thuận tiện mát mắt, nói vậy sẽ không ai từ chối.

Ông chủ sòng bạc này biết buôn bán thật đấy.

“Công tử đến đánh bạc à? Mời vào trong!” Hai nữ tử váy xanh lục thấy Mộ Thanh chỉ đứng ở cửa không vào thì đồng thời tiến đến, nhẹ nhàng nhún người chào nàng.

Mộ Thanh hoàn hồn, khẽ nhướn mày. Nàng ăn mặc như này, tiểu nhị hàng quan tài đều chê nàng nghèo kiết hủ lậu, địa phương như sòng bạc hẳn càng coi thường nàng mới đúng. Vậy mà trong mắt hai nữ tử này không hề có xem thường, đối xử với nàng không khác gì mấy công tử mặc đồ đắt tiền vừa đi vào.

Xem ra, ông chủ sòng bạc này, ngoài việc biết buôn bán ra thì còn biết dạy người nữa.

Mộ Thanh gật đầu một cái với hai nữ tử rồi nhấc chân vào sòng bạc.

Sau khi nàng đi vào, hai nữ tử ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Sòng bạc Xuân Thu dùng nữ hầu đón khách là ý tưởng đáng kinh ngạc của công tử bọn họ. Đến cả các công tử sĩ tộc đến đây đều xưng mở rộng tầm mắt, dân chúng bình thường thì càng chưa từng nghe thấy. Các nàng đón khách ở đây từng gặp nhiều khách đánh bạc, người nghèo khổ như thiếu niên này, thấy các nàng hoặc là không dám ngước mắt hoặc là không dám vào cửa. Thiếu niên này lại lộ ra ánh mắt thản nhiên, từ đầu đến cuối chưa từng có chút kinh ngạc nào, khá giống người đã từng trải qua sóng gió cuộc đời.

Nhưng… nếu thật sự từng trải qua sóng gió thì vì sao lại ăn mặc nghèo khổ như vậy?

Bên này, hai nữ tử đang ngạc nhiên, bên kia, Mộ Thanh vào sòng bạc, cũng có phần lấy làm lạ.

Chỉ thấy xà đỏ trướng màu, sảnh sáng nến ấm, âm thanh ồn ào náo nhiệt đầy đại sảnh. Trong đại sảnh, liếc mắt một cái khó nhìn thấy có bao nhiêu chiếu bạc, chia bài trước mỗi chiếu bạc đều là nữ tử, mặc váy lụa màu xanh lục giống nữ tử đứng đón khách trước cửa. Khách trước chiếu bạc có công tử ăn mặc đẹp, cũng không thiếu dân chúng mặc áo vải thô. Sòng bạc có ba tầng, hai tầng phía trên đều là nhã gian, cửa đóng lại cũng không giấu được bóng người qua ánh đèn, mùi huân hương son phấn.

Xem ra, sòng bạc này không chỉ làm ăn với quyền quý mà làm ăn với cả dân chúng bình dân. Khác với những sòng bạc quen làm ăn với quyền quý, chướng mắt tí tiền trinh trong túi dân thường, sòng bạc này, tiền lớn tiền nhỏ gì cũng muốn lấy hết.

Xem ra ông chủ sòng bạc này không chỉ biết buôn bán, biết dạy người, mà còn là kẻ cực kỳ đầu cơ.

Chỉ dựa vào đón khách và trang trí đã nhìn được bảy tám phần con người ông chủ sòng bạc, thật ra Mộ Thanh không hứng thú lắm với ông chủ nơi này, nàng chỉ nổi thói quen nghề nghiệp. Cũng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nàng không vừa vào đã vội tìm chỗ ngồi, mà đứng ở cửa ra vào ở đại sảnh, tinh tế quan sát từng chiếu bạc một lượt.

Sau đó, nàng khóa ánh mắt trên một chiếu bạc.

Người vây quanh ngoài chiếu bạc kia nhiều nhất, lại không ồn ào ầm ĩ như các chiếu bạc khác, rất nhiều người do dự không quyết, không khí có vẻ hơi kỳ lạ. Mộ Thanh quét mắt nhìn một vòng nét mặt của một vài quần chúng, trong lòng đã nắm được đại khái.

Nàng nhấc chân đi qua, đẩy đám người ra vào bên trong, quả nhiên thấy trên chiếu bạc này chỉ có một người ngồi.

Người này mặc áo vải thô, vạt áo nửa mở nửa khép, râu quai nón trên mặt tôn tướng mạo vốn bình thường lên, trông càng giống kẻ thô bỉ. Ăn mặc thôi lếch thếch như vậy, dáng ngồi của người này lại rất chú ý – hai chân xếp bằng, hai tay đặt lên bàn, eo lưng thẳng thắn.

Rất giống dáng ngồi trong quân!

Lại nhìn người này, tuy rằng tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt lại như chùy sắt, rơi vào lòng người thì đập cho người ta hốt hoảng. Hắn không kiên nhẫn nhìn bốn phía, vỗ bàn: “Rốt cuộc còn ai dám đánh cược với ông đây không!”

Dân cờ bạc xung quanh bị ánh mắt hắn đảo qua một cái là sợ, nào có ai dám lên trước?

Phía sau đám người, lại có người nhỏ giọng bàn tán.

“Người này không biết từ đâu ra, hôm nay quá đỏ luôn! Nhìn thấy chồng ngân phiếu trước mặt hắn không? Chẳng biết đã mấy ngàn lượng…”

“Chậc chậc! Mấy ngàn lượng? Phát tài lớn rồi! Khi nào ta mới có vận may này nhỉ?”

“Ngươi nằm mơ đi! Người này tới hơn một canh giờ, chưa từng thua trận nào! Nhìn thấy Lý công tử vừa đi kia không? Thua cởi cả quần rồi, tám phần là về phủ gọi viện binh đấy!”

Đám người đang bàn tán, hán tử kia đã không kiên nhẫn: “Con mẹ nó! Ông đây còn chưa tận hứng! Mẹ nó còn không ai tới! Ông đây đổi nhà khác!”

Nói xong, hắn đứng dậy.

Người này lưng hùm vai gấu, vừa đứng lên đã cao hơn quần chúng xung quanh một cái đầu. Ánh mắt hắn rơi vào trong đám người, lại thấy một đám người rụt cổ, rối rít tránh ra một con đường.

Hán tử túm ngân phiếu trên bàn, nhét vào trong ngực muốn rời đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng thiếu niên.

“Ta đánh cược với ngươi.”

Giọng kia hơi khàn khàn, hán tử xoay người, nhìn lại theo đám khách đánh bạc xung quanh, chỉ thấy ghế dựa đối diện đã có một thiếu niên đang ngồi. Thiếu niên 15-16 tuổi, mày rậm mắt hí, sắc mặt vàng như nến, thân hình gầy yếu, quần áo cũng bạc màu, vừa nhìn đã biết là nhóc con nhà nghèo khổ.

Chính là Mộ Thanh.

“Ngươi?” Rõ ràng hán tử không cho rằng kỹ thuật đánh bạc của thiếu niên cao siêu tới đâu: “Ngươi có bản lĩnh thắng ông đây?”

Thiếu niên ngồi ngay ngắn, không tức giận vì bị coi thường, ánh mắt bình tĩnh, nhìn vào trong tay hán tử: “Trong tay ngươi có bao nhiêu ngân phiếu?”

Hán tử nhìn trong tay mình, ngay sau đó sững người, gãi đầu: “Ông đây không đếm, ít nhất năm sáu ngàn lượng…”

“Không cần nhiều như vậy, ta chỉ cần ba ngàn lượng.”

“…” Gì?

Không chỉ hán tử sửng sốt, quần chúng xung quanh cũng đều sửng sốt.

Ba ngàn lượng, còn chỉ cần? Giọng điệu không nhỏ!

Có người xì một tiếng cười: “Nhóc con, lông còn chưa mọc đủ thì cũng đừng ra ngoài học người ta đánh bài bạc. Cẩn thận lát nữa thua đến quần…”

“Bốp!” Người này còn chưa dứt lời, thiếu niên đã vỗ tay lên bàn, tiếng vang trong trẻo dưới lòng bàn tay vang lên khiến xung quanh yên tĩnh. Đợi khi “hắn” mở tay ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ánh mắt đăm đăm.

Trên bàn, ba đồng tiền xếp thành một hàng thẳng.

Thiếu niên không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn hán tử, đọc từng chữ rõ ràng, lại khiến tất cả mọi người nghe đồng loạt sụp đổ: “Ba văn tiền, đánh cược ba ngàn lượng của ngươi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận