Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 336: Sơn Nguyệt Đại Nhân thấp thỏm


Hắc Miêu dù sao cũng là tu sĩ, chút kiên nhẫn vẫn phải có.

Nhưng, với tính tình của nàng không hỏi được chuyện về Lưỡng giới thạch, có chút không vui …

Còn chuyện về bí ẩn lớn nhất của nàng, trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Đi theo phía sau Mạc Ngôn, nàng khi thì cúi đầu đi đường, khi thì trộm nhìn Mạc Ngôn, có vẻ rất là do dự.

Đi qua một bồn hoa, nàng chung quy nhịn không được lên tiếng, nói:

– Mạc Ngôn, hỏi anh chút chuyện …

Mạc Ngôn quay đầu trở lại, nói:

– Chuyện gì?

Hắc Miêu lắp bắp nói:

– Vừa rồi trong pháp trận, tôi vội vàng thu phục trận linh, mơ hồ nghe được anh nói chuyện, nhưng không nghe rõ lắm … Hơn nữa, tôi còn cảm ứng được, lúc ấy tựa hồ anh cũng không lo lắng cho tôi, đây là vì cái gì?

Hơi hơi dừng lại, nàng nhìn thẳng Mạc Ngôn, lại nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

– Chúng ta dù sao cũng là bạn, chẳng lẽ anh không một chút lo lắng cho tôi sao? Phải biết rằng, lúc ấy tuy rằng tôi đã nắm giữ thế chủ động, nhưng ít ra ở mặt ngoài tôi còn đang rất chật vật . Đổi lại tôi là anh, khẳng định sẽ ra tay giải cứu trước tiên …

Nàng từ miệng nói như thế, ở mặt ngoài tỏ vẻ không hài lòng đối với việc Mạc Ngôn không quan tâm mình, trên thực tế, nàng thực sự đang muốn biết vì cái gì Mạc Ngôn phải làm như vậy?

Chẳng lẽ người này đã biết bí mật của mình?

Hay là, hắn là thật sự không quan tâm sinh tử của mình?

Hắc Miêu lúc này bỗng nhiên có chút thấp thỏm, tâm tình trở nên không hiểu, bởi vì nàng vừa không hy vọng Mạc Ngôn phát hiện bí mật của mình, đồng thời cũng không muốn thấy Mạc Ngôn thừa nhận Mạc Ngôn thật sự không một chút lo lắng cho an nguy cùng sinh tử của mình …

Trong mắt Mạc Ngôn mang theo ý cười, nói:

– Sơn Nguyệt Đại Nhân khi nào thì để ý chuyện người khác quan tâm đến mình vậy?

Cách gọi là ‘Đại nhân’, là Hắc Miêu tự xưng khi đối mặt trước Hài Cốt Thập Tam và trận linh trong pháp trận, có vẻ tương đối khí phách và tự cao. Mạc Ngôn đã sớm nghĩ lấy từ này trêu chọc Hắc Miêu , nhưng cho đến lúc này mới nói ra.

Vừa nghĩ tới bộ dáng kiêu ngạo bá đạo của Hắc Miêu khi mở miệng nói: “Nghiệt súc” ngậm miệng và “Bản đại nhân”, Mạc Ngôn liền không nhịn được cười…

Tâm trạng Hắc Miêu đang thấp thỏm , không phản ứng gì đối với chuyện Mạc Ngôn trêu đùa! Căm giận nói:

– Hỏi anh đấy, không cần cố gợi chuyện.

– Được rồi…

Mạc Ngôn nhún vai, nói:

– Kỳ thật ý mà, không phải tôi không quan tâm cô, mà là cô căn bản là không cần tôi phải lo lắng.

Căn bản không cần lo lắng?

Trong lòng Hắc Miêu nhảy dựng, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này thật sự phát hiện được bí mật của mình?

Nàng phụng phịu, nói:

– Vì cái gì không cần lo lắng? Lúc ấy tôi thật thảm hại nằm trên mặt đất, vậy còn không cần lo lắng? Đương nhiên, lúc ấy là tôi định tương kế tựu kế, nhưng anh không biết mà … Thân là đồng bọn, tại sao anh có thể không lo lắng cho tôi vậy?

Nhìn bộ dáng Hắc Miêu già mồm cãi và lo lắng bí ẩn bị chọc thủng, trong lòng Mạc Ngôn càng thấy buồn cười.

Nhưng nguyên nhân chính là như thế, cuối cùng hắn quyết định, sẽ không chọc thủng bí mật này cho thỏa đáng… Dù sao vị Sơn Nguyệt Đại nhân này không thật sự là miêu yêu, từ đặc tính mà nói, nàng cùng nhân loại có tương đồng hơn, hơn nữa còn là một thiếu nữ có cá tính và tâm tư mẫn cảm.

Bình thường có thể lời nói không kiêng kỵ, có thể tùy ý trêu chọc, nhưng khi đề cập đến chuyện riêng tư, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.

Nhưng nói trở lại, Mạc Ngôn vẫn rất ngạc nhiên đối với tiểu bí mật của Hắc Miêu.

Có được miêu yêu thân hình, rồi lại là nguyên thần bản ngã hình thái nhân loại, tồn tại như vậy thật sự là không thể tưởng tượng.

Chẳng lẽ là cướp đoạt được?

Hình như cũng không phải…

Theo hiểu biết của Mạc Ngôn, phàm là cướp đoạt sẽ có một đặc thù lớn nhất, đó là đồng hóa. Bất luận là nhân loại hay yêu thú, hay là yêu vật, ma vật, linh thể cướp đoạt thân thể con người, cuối cùng đều cần linh và thể hợp nhất, bảo trì hình thái đồng loại. Nếu không, bị tiêu tán là điều tất nhiên.

Ở Bạch Thủy thôn Mạc Ngôn phát hiện ma vật ký thân, chính là bởi vì linh và thể không thể có xu hướng thống nhất, mới có thể bị hủy hoại trong khoảng thời gian ngắn, Cho đến cuối cùng bị ma hóa.

Về phần chuyển hóa hướng nào, sẽ xem lựa chọn và sở thích của mình. Từ góc độ đó mà nói, Hắc Miêu hoàn toàn có thể chuyển hóa mình thành hình thái con người như thiếu nữ, mà không phải bộ dáng lúc này. Nhưng ngược lại, nếu nàng không làm như vậy, theo thời gian trôi qua, nguyên thần bản ngã của nàng cuối cùng sẽ bị đồng hóa thành hình thái mèo mới đúng …

– Sơn Nguyệt, cô chính là đệ tử Vân La đạo cung sinh ra, luận cảnh giới còn ở phía trên tôi, làm sao có thể bị một tiểu trận linh ngay cả cái cửa cũng chưa ra được tính kế hại chứ?

Mạc Ngôn không chịu vạch trần tiểu bí mật của Hắc Miêu về điểm này, vì thế liền thổi phồng lên.

Hắc Miêu nghe xong, trong lòng có chút sung sướng nói không nên lời, nhưng miệng lại vẫn già mồm cãi, hừ hừ nói:

– Dựa vào năng lực của nó tự nhiên không thể gây thương tổn đến tôi, nhưng người có lúc thất thủ, ngựa có lúc lạc đường, anh có thể khẳng định được tôi sẽ chiếm thế thượng phong như vậy sao?

Mạc Ngôn cười nói:

– Đó là đương nhiên, tôi có tin tưởng đối với cô mà … Hơn nữa, cuối cùng sự thật cũng chứng minh phán đoán của tôi là đúng rồi mà!

Hắc Miêu nghĩ nghĩ, có vẻ đúng là như vậy.

Lời nói của Mạc Ngôn đích xác có hiềm nghi tâng bốc, nhưng cách tâng bốc này hợp tình lý, rất ăn khớp, với sự thật cuối cùng hoàn toàn phù hợp.

Nghĩ đến đây, Hắc Miêu cũng sẽ không muốn tiếp tục cái đề tài này, trong lòng cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Mạc Ngôn phải là đã thấy bí mật của mình.

Sau đó, một người một mèo cả chặng đường không nói chuyện, về tới tiểu viện 36.

Những gì trong Lưỡng giới thập phương trận gặp được nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một đêm, đối với hắc miêu cùng Mạc Ngôn mà nói, chút thời gian này còn không đủ để làm cho bọn họ mỏi mệt.

Về đến nhà, hắc miêu khẩn cấp đòi xem miếng Lưỡng giới thạch.

Mạc Ngôn lại không để ý tới nàng, đi vào buồng vệ sinh rửa mặt đánh răng, sau đó đem đồ ăn tiện đường mua hồi sớm đặt lên bàn, nói:

– Ăn cơm trước đã, cơm nước xong rồi nhìn. Đồ vật ngay trong túi áo của tôi, cũng sẽ không mọc cánh bay đi được …

Hắc Miêu không có một chút cảm giác đói, nhảy lên bàn ăn, mặt dày mày dạn nói:

– Cho tôi liếc mắt một cái đi, chỉ nhìn liếc mắt một cái thôi.

Mạc Ngôn cười nói:

– Thứ này có chút huyền diệu, liếc mắt một cái là nhìn không hết.

Hắc miêu nói:

– Một tảng đá mà thôi, sao mà liếc mắt một cái nhìn không hết? Chẳng lẽ bên trong có một thế giới à?

Mạc Ngôn rót cho mình chén sữa, cười nói:

– Thế giới thì không có, tiểu mập mạp thì có một …

Hắc Miêu ngẩn ra, đang muốn nói chuyện, tiểu Vân La ở bên cạnh lại giành nói:

– Cha ơi, cha, cha nói tiểu mập mạp là ai cơ? Có phải tiểu mập mạp trong phi kiếm mà cha nuôi dưỡng kia hay không? Vài ngày không thấy nó, cha đem nó ra cho con chơi được không?

Mạc Ngôn cười sờ sờ đầu của nàng, nói:

– Không phải nó đâu, cha tìm cho con một người bạn mới, thông minh hơn so với trong kiếm, nhưng hơi nhát gan một chút ….

Khi Hắc Miêu cùng Mạc Ngôn vừa mới vào tiểu viện, tiểu Vân La liền ra đón, sau đó giúp đỡ Mạc Ngôn lấy khăn mặt, rót nước … rất chu đáo. Hơn nữa nàng thông minh hơn so với trẻ con bình thường ở chỗ, tư duy của nàng càng thêm đơn thuần, chỉ cần có đồ ngọt ăn, có cha thương yêu là tốt rồi, những thứ khác một mực không cần để ý. Nói thí dụ như Mạc Ngôn và Hắc Miêu vài ngày không về nhà, thay đổi là đứa nhỏ khác, khẳng định sẽ quấn lấy Mạc Ngôn hỏi lung tung này nọ, thậm chí là giận dỗi, nhưng nàng thì không có, chỉ nở nụ cười ấm áp, để Mạc Ngôn bế ôm, sau đó tựa như tiểu bảo mẫu hầu hạ cậu chủ …

Người con gái như vậy, ai không thích?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận