Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Quyển 1 - Chương 17: Tsukuyomi


“Ông già, Thất Vũ Hải là gì.”

“Pongzzz” *** Ui Cha!!!

“Nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là ông nội, đợi sau này ngươi làm hải quân thì sẽ rõ, đi về tiếp tục tập luyện ngay từ bây giờ, ta sẽ huấn luyện ngươi thành một hải quân vĩ đại.”

“Không muốn, sau này ta sẽ trở thành Vua Hải Tặc.”

“Pongzzz *** ui cha.”

“Nói bậy cái gì, sau này ngươi sẽ kế tục ta.”

Kenji nhìn hai người rời đi khẽ lắc đầu, truyện lạ đời nào cũng có, Ông nội làm anh hùng hải quân, ông già làm thủ lĩnh quân cách mạng, đứa cháu làm hải tặc…

Hai người chuẩn bị đi chúng ta sẽ rời đi.

“Chúng ta rời đi sao, đi đâu.”

Chúng ta chuyển qua Tân Thế Giới sống, ở đó các ngươi mới nhanh chóng mạnh lên được, Kuina cũng có thể tìm mạnh hơn đối thủ.

Ta đi nói với Makino.

Lên phòng Makino đã dậy, đang lau dọn phòng thì Kenji mở cửa vào.

“Chúng ta sẽ rời đi sao.”

Ân! Không muốn đi sao.

“Không có, ngươi đi đâu ta theo đó, ta cũng muốn tu luyện, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ bản thân, sẽ không phải là gánh nặng cho mọi người.”

Khẽ ôm lấy Makino, có ta ở không có ai có thể tổn thương các ngươi.

“Ta biết, nhưng ta không muốn trở thành bình hoa.”

Được! Quyết định của các ngươi ta tôn trọng, thu xếp đồ đạc thôi, ngày mai chúng ta xuất phát.

Biêt tin tức Makino rời đi về sau, Cả làng cối xay gió cùng nhau đưa tiễn, có cả Garp và Luffy, Ace, Sabo.

Tuy Ace chưa gặp qua Kenji nhưng thường nghe mọi người nhắc đến Kenji cũng không có lấy làm bất ngờ, không như đầu óc làm bằng cao su Luffy ngay từ đâu không biết.

“Kenji đại ca,Chị Makino, Chị Robin còn Chị Kuina nữa, sau này ta sẽ trở thành Vua Hải Tặc.”

Kenji mỉm cười, Mangekyo Sharingan.

Trước khi đi Kenji đã xoá đi phần kí ức của Luffy về Kuina, dù sao Zoro không bất ngờ mà nói sẽ trở thành một thành viên cốt lõi.

Lên đên thuyền, Kenji chợt nhìn về Ace và Sabo,”trẻ nhỏ thì không nên tàng trữ tiền bạc nha,”

“Chết tiệt là hỗn đản kia!!! Đứng lại!!.”

Ha ha ha, cố gắng lên sau này còn gặp lại, “Muốn trở thành Vua Hải Tặc thì phải qua được Tân Thế Giới, ta ở cuối đó chờ các ngươi, nếu như có bản lãnh mà nói.”

Kenji giờ trong đầu có lẽ nên loại bỏ đi nhiệm vụ giết Luffy, tuy đầu óc có hơi ngu ngu, hành động trẻ con nhưng như vậy mới vui không phải sao, ngược lại giết Râu Đen có ý tứ hơn.

Thuyền chạy một khắc, cả chiếc thuyền như tên lửa một đường lao vun vút, tuy tốn sức hơn thuyền nhỏ, nhưng với Ma lực trong người Kenji thì không vấn đề gì cả.

Garp nhìn Kenji rời đi nhẹ nhàng thở dài, “Vậy mà đến đây bắt người ở đây đi, Makino a… Chỉ mong ngươi chọn đúng, còn có cả ta nữa.”

Ở trên thuyền buồn chán không có gì làm, Kenji giành thời gian dạy Robin cùng Makino công pháp còn Kuina lại là khoá học khác.

“Đại ca, thế này thật sự có thể mạnh hơn sao.”

Tất nhiên, Kenji không tim không phổi nói, mấy cái này hệ thống dạy chứ không phải ta đấy.

Kuina lại tiếp tục thả câu, nhưng móc câu lại là móc thẳng, tuy khó hiểu nhưng cũng tin tưởng Kenji sẽ không lừa mình.

Bất ngờ hơn vẫn là Makino bình thường là vậy, nhưng tu luyện công pháp tốc độ hấp thu năng lượng vẫn còn nhanh hơn Robin.

Con tàu không có cờ hiệu lẳng lặng chạy theo hương Mariejois cũng là chuẩn bị cho cuộc họp diễn ra giữa thất vũ hải. Kenji không hứng thú về cuộc họp cho lắm, nhưng cốt truyện vẫn còn đến 10 năm, vậy thì giết thời gian một chút không phải tốt hơn sao.

Chạy được gần tháng, dọc đường liên tục gặp sâu kiến ngáng đường đến mức Kenji cũng ngại giết, cho nên Kuina được đà luyện kiếm luôn.

Kuina dọc đường giết đến nghiện, Kenji không khỏi câm nín rút ra nhận xét, Tập luyện cuồng, giết chóc nhập ma. “Tiểu Ma Nữ”.

Thuyền chạy một đường đến Mariejois.

“Đứng lại, đây là thánh địa Mariejois, người lạ không được phép xâm nhậm, nếu không cưỡng ép rời đi.”

Ta là Thất Vũ Hải,Kenji đến chuẩn bị cho cuộc họp.

“Xin đợi chút,” tên gác cổng, như kiểm tra giấy tờ gì đó, một lúc sau thái độ chuyển biến, như kiểu chó theo chủ vẫy đuôi.

“Xin lỗi đại nhân Kenji, làm trễ thời gian ngài, mời

theo chúng ta, chúng ta đã chuẩn bị phòng.”

Kenji cũng không để ý thái độ tên này, nhân vật quần chúng bỏ qua liền bỏ qua, Thất Vũ Hải đã có ai đến.

“Tính cả đại nhân là đã có 4 người đến, bao gồm Boa Hancook, Donquixote Dolflamingo, Bartholomew Kuma, còn có Gekko Moriah, Jinbe, Dracule Mihawk chưa có đến.”

Các nàng theo ta có vấn đề gì không, lại nhìn tên hộ vệ một cái,

Tên hộ vệ run rẩy lấy ” thật đáng sợ ánh mắt.”

“Không, không có vấn đề gì, nhưng không được phép vào phòng họp.”

Vậy đi thôi.

Bốn người theo sự hướng dẫn của tên hộ vệ nhanh chóng về đến phòng mình.

Kenji dặn dò ba người một câu, liền rời đi phòng chung dành riêng cho 7 người.

Còn khoảng ba ngày thời gian, đi xem xem mấy tên này cũng tốt, còn một đầu đại ma nữ.

“Két..” Cánh cửa mở ra Kenji thản nhiên bước vào.

Trong phòng có bốn người, ba người kia đã giới thiệu từ đầu là ba người đến trước, còn một người đầu đội nón có con hải âu cao vút bên trên, hẳn là Sengoku.

Bốn người đang nói chuyện, thấy Kenji vào đồng loại ngẩng mặt lên, riêng Boa hancook ngạo kiều nhìn xong lại nhắm mắt lại.

Kenji thản nhiên đánh giá bốn người kia, ba người kia cũng ngược lại, duy nhất Boa Hancook thản nhiên nhắm mắt không thèm để ý đến.

Một con gấu, một con tằm, một con rắn! Kenji không có ý tứ mở miệng, vô tình làm bốn người trừng mắt.

Dolflamingo trực tiếp cười hả hả, “Một con cáo đã đến, còn thiếu một con chim diều hâu, một con cá, và một con dơi nữa đây.”

Nếu như không có Kenji gia nhập thì tổ đội phải sửa thành: Cá Sấu, Tằm, Diều Hâu, Cá Mập, Rắn, Dơi, Gấu.

Còn về tại sao nói Kenji là Cáo thì chắc chắn Sengoku thông qua tình báo biết được rồi.

“Chú ý miệng của ngươi, Dolflamingo,” Boa Hancook trực tiếp sử dụng Haosoku, khí lãng vô tình làm một trận gió khuếch tán ra xung quanh.

“Ha ha, có ý tứ”, Dolflamingo không yếu thế cũng đồng dạng Haosoku còn mạnh hơn Boa Hancook một cấp bậc trực tiếp ép trở về.

Trong phòng hai người bá khí tàn sát bừa bãi, nhưng ở đây không ai là kẻ yếu, nên tác dụng không có mấy, chỉ là lẫn nhau đọ sức thôi.

Kenji cũng đồng dạng thả ra bá khí của mình, Ầm Ầm Ầm!!! Xung quanh đồ vật trực tiếp xuất hiện vết nứt, bầu trời chuyển màu, xung quanh Kenji xuất hiện từng tia lôi điện màu đen đánh nát hai người kia bá khí.

“Dừng tay lại Tử Thần!!” Sengoku kinh hãi vội hô dừng tay lại, căn bản lẫn nhau đọ bá khí, nhưng Kenji tham già liền là cấp độ nghiền ép. Tiếp tục nữa căn phòng này liền hủy, mà hủy thì Sengoku cũng không có cách nào giao phó.

Kenji thu hồi bá khí bản thân, tìm một chỗ ngồi xuống ánh mắt hờ hững mái tóc đen bay nhẹ trong gió.

Sengoku thấy Kenji thu hồi bá khí, chợt lau nhẹ mồ hôi chán, dạng này bá khí hắn chỉ tìm thấy trên người Râu Trắng cùng Vua Hải Tặc.

Dolflamingo thu hồi điệu cười khinh thị, quan sát Kenji chằm chằm, ánh mắt ngưng trọng được che dấu rất tốt qua cặp mắt kính.

Kuma âm thầm suy nghĩ gì đó vậy thì không ai được biết rồi.

Còn Boa Hancook thì khỏi nói, không còn hờ hững nữa, mà ánh mắt trở nên vũ mị không ngừng chớp chớp, không biết suy nghĩ cái gì lại hai tay bụp mặt đỏ bừng

” Nyaa…!”

Kenji phi thường phản đối loại này, mẹ nó vậy mà bản thân giống Luffy nguyên tác, Âm thầm chia buồn cho Luffy, lại bị đào mất.

Cửa lại mở ra, một con dơi và một con cá cùng nhau đến, Jinbe nhìn mỗi người môt cái rồi gật đầu ngồi vào chỗ coi như điểm danh.

Moriah liền khác, tức giận trừng mắt nhìn Kenji. “Là cái này mặt trắng, chính phủ cố ý để giành một chiếc ghế, còn lần trước không đến làm hoãn đến bây giờ.”

Ngươi có ý kiến gì sao, Kenji thực sự phi thường không thích cái loại vừa gặp mặt liền gây sự, một đường đến đây nhưng đã không biết giết bao nhiêu người, còn lần trước họp lúc là Kenji còn chưa có gia nhập có được không.

“Ha ha, phi thường ý kiến, ngươi muốn sao.”

Mọi người trong phòng kể cả Sengoku âm thầm mặc niệm cho con Dơi bé nhỏ này.

Kenji đứng lên lẳng lặng nhìn vào Moriah,

[Mangekyo Sharingan: Tsukuyomi.]

Moriah bỗng nhiên thần sắc trở nên kinh hoàng đánh giá lấy xung quanh, nhưng vô pháp dãy dụa, nhìn lại bản thân đang bị khoá lại trên cây thập giá.

“Ở nơi này ta liền là thần!, Ba ngày ở đây bằng một giây bên ngoài, ngươi còn 72 tiếng, từ từ cảm nhận đi.”

Một phân thành hai, lại liên tục chia nhỏ ra, khắp bầu trời đều là Kenji, ai nẫy đều rút kiếm ra động tác giống nhau như đúc, từ từ đâm lại từ từ đâm, Moriah đau đến gào thét lên, nhưng vết thương mất lại lành, lại đau đớn, liên tục kéo dài 72 giờ, không phải ý chí mạnh liền chơi hỏng.

“Uy Moriah ngươi làm sao, tỉnh táo lại.”,

Moriah quỳ rạp trên đất ôm đầu, mô hôi chảy ròng, không dám ngẩng lên nhìn Kenji, “Thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên Moriah cảm thấy sợ hãi đến vậy dù có là Râu Trắng.”

“Biết điều một chút, không có lần thứ 2,”

Moriah làm sao còn dám phản kháng, ngoan ngoãn lau nhẹ mồ hôi ngồi im lặng một bên.

Tất cả mọi người mộng bức,liền một ánh mắt để Miriah quỳ rạp xuống đất sợ hãi.

Sengoku như nhìn ra điều gì âm thầm đánh giá lại Kenji một lần nữa, “Có lẽ người này còn đáng sợ hơn nữa chưa có ra, cũng may hắn là thợ săn hải tặc hiện tại là shichibukai,

Nếu là hải tặc lời nói.”

Cửa lại mở ra một lần nữa.

“Xem ra đến đủ.”

Mihawk đứng trước cửa nhìn Kenji, Kenji cũng ngồi đó cười, “So một chiêu.”

“Chính hợp ý ta.”

Mihawk rút vòng cổ ra một con dao nhỏ, Chém nhẹ về phía Kenji,

Kenji cũng bứt một sợi tóc búng về phía Mihawk.

Hai kiếm khí chạm nhau, cũng không nổ mạnh hay gì, chỉ vài tia nhỏ kiếm khí văng ra làm rách một chút đồ đạc xung quanh, hiển nhiên đây chỉ là thăm dò.

Một tia kiếm khí xẹt qua làm rách áo Moriah doạ đến nhảy cẫng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận