Nhiếp Chính Đại Minh

Chương 5: Đường tương lai (trung)


Thực tế, Triệu Tuấn Thần đã cẩn thận phân tích, hiện giờ mọi thứ đối với hắn đều bất lợi, thậm chí là bất lợi rất nhiều. Nhiều đến mức, có thể khiến Triệu Tuấn Thần ra một thân mồ hôi lạnh khi ngẫm nghĩ lại.

Triệu Tuấn Thần hiện giờ, tuy rằng bề ngoài có uy thế lớn mạnh, nhưng đối thủ quá nhiều, thanh danh quá kém.

Ngay cả Thái Tử điện hạ – Hoàng Đế Đại Minh Triều tương lai, cũng rất bất mãn về hắn.

Mà mấy vấn đề như thế này, khó có thể dễ dàng giải quyết. Trên thực tế, căn bản là không có cách nào giải quyết được. Mấu chốt nằm ở bên trong triều đình, đối thủ của hắn quá nhiều.

Triệu Tuấn Thần tuổi còn trẻ, so về cả tài cả đức đều không có, nhưng vì là người thân cận bên Hoàng Đế, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã có thể thắng quan tiến chức, hiện giờ đã là quan tam phẩm của triều đình.

Như thế làm sao thoát khỏi cảnh người người đỏ mắt, sinh lòng ghen ghét?

Trên thực tế, người đỏ mắt vì hắn rất nhiều, người sinh hận vì hắn cũng rất nhiều. Mà từ trước, thời niên thiếu của Trần Tuấn Thần rất kinh cuồng, lại đắc tội với không ít người, bởi vậy gây thù chuốc oán lại càng nhiều hơn.

Hơn nữa, từ trước đến nay, Triệu Tuấn Thần luôn cho rằng chỉ cần hắn có được sự tín nhiệm của Hoàng Đế, như vậy thôi cũng đã quá đủ rồi.

Cho nên, đối với những kẻ bu bám nịnh bợ hắn, từ trước đến nay hắn đều không để vào trong mắt, khinh thường nhìn bọn chúng, càng không có gì đáng tin cậy để vây cánh minh hữu.

Kẻ thù quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Bọn chúng vẫn đang âm thầm theo dõi hắn, chỉ cần hắn để lộ một tia sơ hở, hoặc thất thủ, bọn chúng liền đẩy cho thuyền lật, bỏ đá xuống giếng*, làm hắn không kịp trở tay.

Đẩy thuyền lật, bỏ đá xuống giếng: Ý chỉ lợi dụng người khác gặp nạn mà ra tay chiếm lợi.

Cùng lắm, vấn đề này thoạt nhìn tuy rằng phiền toái, nhưng thực chất lại có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Dứt bỏ những cái gọi là danh tiếng đó, bên trong, hắn có rất nhiều đối thủ, đại đa số những người căm thù Triệu Trần Tuấn, đỏ mắt ghén ghét hắn chỉ bởi vì từ trước đến nay, hắn đều độc hưởng quá nhiều lợi ích.

Cái gọi là đối thủ, thực chất chính là bởi vì ích lợi phân phối không đều, chỉ cần Triệu Tuấn Thần mang lợi ích mà hắn đoạt được đem phân chia cho bọn họ, thì tất cả kẻ thù lập tức có thể cùng hắn trời thành bằng hữu. Cho nên đối với điểm này, Triệu Tuấn Thần hắn không cần lo lắng gì.

Nhưng vấn đề nằm ở thanh danh của Triệu Tuấn Thần ở triều dã* này quá kém.

*Triều dã: Như muốn nói đến một triều đại không có lịch sử.

Trong ghi chép các đời để lại đều có quan thanh liêm tồn tại, bọn họ đa phần không có quyền lực, nhưng hễ có quyền lực liền khiến hoàng đế đau đầu không thôi vì những lời nói của họ, ý nghĩ hay tư tưởng của nhân dân đều do bọn họ dẫn đầu, còn có thể nhận được sự tín nhiệm của dân chúng bách tính.

Đối với đám tham quan trong sử sách ghi chép, bọn họ xem tiếng nói và ý nguyện của dân như không có hoặc là bất chấp tất cả không để tâm đến, đang sống sờ sờ như thế lại bị đám quan thanh liêm trong lịch sử mắng cho đến chết.

Những ghi chép về cái chết của tham quan quyền thần, đến nay đã không biết có bao nhiêu.

Giống hiện giờ, thanh danh của Triệu tuấn thần rất hỗn độn, bọn quan thanh liêm thực chất đã chiếm hơn phân nửa công lao của hắn.

Thật sự mà nói, sử sách ghi chép từ trước đến nay, đều bị đám quan thanh liêm dùng kỹ xảo.

Trước tiên, đối với kẻ địch có thanh danh, bọn chúng đều đem ra bôi nhọ, chửi mắng. Những kẻ không biết, trong chớp mắt đã mang danh ác khắp thiên hạ, rồi từ từ bị dân chúng oán hận, những kẻ có tham vọng cũng từ đó xuất hiện ngày một nhiều. Tới cuối cùng, một bên là lòng dân oán hận, một bên là từ dưới lên trên đều toàn kẻ muốn danh vọng, quyền thế, buộc Hoàng Đế phải động thủ.

Nói đến cùng, chính là lòng dân cũng giống như lệnh của thiên tử.

Cứ theo ý thiên tử hoặc là chú trọng đến dân chúng, chiêu này dùng rất tốt, thậm chí lần nào dùng cũng đúng.

Đối với những người này, Triệu Tuấn Thần tuy rằng tỏ vẻ kiêng kị nhưng lại không e ngại.

Bọn họ lợi dùng lòng dân, có thể dễ dàng tranh quyền đoạt thế, hơn nữa, có thể sống chung với đám quan thanh liêm, cũng được xem là ‘Người thông minh’.

Cho nên, về phương diện này, Triệu Tuấn Thần tuy rằng chậm hơn một bước, bản thân cũng không có một chút hảo danh gì, nhưng như thế, không có nghĩa là không có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Người ta có câu, cho dù là một tên tham quan tồi tệ đến mức nào, chỉ cần che dấu tốt, biết cách dẫn đường cho ý dân, tạo một chút cảm tình, làm như thế, cho dù là người tham ô nhiều ngân lượng như thế nào, làm những chuyện xấu gì, thì hình ảnh của họ trong mắt dân chúng, dù thế nào cũng vẫn là thanh thiên Đại lão gia.

Mà về căn bản, chuyện không có cách nào giải quyết chính là sự bất mãn của Thái tử đối với hắn. Điều này cũng chính là điều phiền toái nhất.

Hoàng Đế Đức Khánh hiện giờ đã ngoài năm mươi, sớm đã sắc lập Thái Tử, Thái Tử tên là Chu Cùng Dục.

Theo như lời bọn quan thanh liêm, vị Thái Tử điện hạ này, tương lai chú định sẽ trở thành một Thánh Quân.

Bởi vậy, chỉ cần ước chừng cũng có thể thấy được, Thái Tử này là một nhân vật như thế nào?

Hắn không phải là Lí Thế Dân, Khang Hi mà lấy khoang nhân vì bổn, biết dùng người tài, mà là giống Chu Nguyên Chương, Ung Chính.

Chu Nguyên Chương cùng Ung Chính là người như thế nào?

Hai người này đều là người chỉ cần thấy không vừa lòng cái gì thì sẽ loại trừ ngay. Các đại thần ở thượng triều trước đều tự chuẩn bị cho mình một cổ quan tài tốt. Vì họ không thể nào biết, hôm nay có người nào đó buộc tội mình hay không, hoặc hôm nay có sự kiện gì đó khiến Hoàng Đế không vui lòng hay không?

Mà một khi xuất hiện tình huống như vậy, đoạn đầu đài chính là nơi họ phải tới.

Hoàng Đế mà chỉ biết chỉ trích người khác, không cần phân biệt thật giả, đúng sai. Hoàng Đế loại này, hỏi ai sẽ thích?

Vị Thái Tử này, trước nay đều không nhìn thấy những cống hiến của Triệu Tuấn Thần đối với Minh Triều.

Hắn chỉ biết, Triệu Tuấn Thần là một tên tham quan, mà tham quan thì nên giết!

Mà “Triệu Tuấn Thần sống hay chết là nằm ở Hoàng Đế Đức Khánh”, lại nghe đồn, hắn rất được Hoàng Đế Đức Khánh sủng tín, điều này càng khiến Thái Tử Chu Cùng Dục bất mãn với hắn.

Trong ký ức của Triệu Tuấn Thần, mỗi lần vị Thái Tử này xuất hiện, đều để lại cho hắn ấn tượng không mấy tốt đẹp.

Vị Thái Tử này thậm chí từng có một lần làm trò sau lưng Triệu Tuấn Thần. Hắn mang từng tội lỗi của Triệu Tuấn Thần lần lượt kiệt kê cho Hoàng Đế nghe. Còn bảo “Không giết Triệu Tuấn Thần, thiên hạ sẽ không được yên”.

Tuy rằng cuối cùng bị Hoàng Đế Đức Khánh đè ép xuống, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, đem Triệu Tuấn Thần dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh.

Một khi Hoàng Đế Đức Khánh có điều gì bất trắc mà Thái Tử lại lên kế vị, như vậy, kết cục của Triệu Tuấn Thần như thế nào hắn đều rất rõ.

Đây mới chính là nguy cơ lớn nhất mà Triệu Tuấn Thần hiện giờ phải đối mặt.

‘Triệu Tuấn Thần này, lúc trước làm việc không kiêng nể gì, chẳng lẽ hắn hoàn toàn không nghĩ đến đó chỉ là mặt ngoài, trên thực tế đều là nguy cơ tứ phía sao?’

Nghĩ đến đây, Triệu Tuấn Thần không khỏi chau mày.

Đối mặt với một cục diễn rối rắm như vậy, Triệu Tuấn Thần cảm thấy đau đầu vô cùng.

Một lúc lâu sau, Triệu Tuấn Thần lắc lắc đầu, không hề nghĩ nhiều, thở dài nói: “Tính, tạm thời cứ định ra tam sách đi, đầu tiên là củng cố địa vị của ta ở bên Hoàng Đế Đức Khánh, làm cho hắn không rời ta đi. Sau đó lại mượn sức của đối thủ, hóa thành của mình, cuối cùng là cùng bọn quan thanh liêm tranh đoạt quyền lên tiếng, làm cho triều dã này thay đổi suy nghĩ với ta. Lần này sẽ từ từ thay đổi cục diện, tình cảnh diện giờ đối với ta rất bất lợi, đến nỗi không thể gạt bỏ hạt cát Thái Tử gia kia… Đi một bước cũng như là một bước đi, Thái Tử chung quy cũng chỉ là Thái Tử, Thái Tử chỉ là sẽ có khả năng trở thành Hoàng Thượng mà thôi…”

Ngay tại thời khắc này, Triệu Tuấn Thần đã thực sự trở thành một nhân vật lớn.

“Cùng lắm, sau khi xuyên qua, ta không hề nghĩ đến việc ta muốn chấn hưng Trung Hoa, cứu dân khỏi nước lửa, cũng không nghĩ tới việc phải vì bá tánh mà làm một vị quan tốt, chỉ là vì một lòng muốn lấy lòng Hoàng Đế, như thế nào là đồng lòng với dân, như thế nào là làm theo ý dân, những việc này đều không giống như việc mà người thiện lương nên làm, mà là con đường tiêu chuẩn của tham quan gian thần. Trước khi xuyên qua, nếu gặp được tên quan viên nào như thế, ta đều khinh thường nhìn lại. Xem ra, nguy cơ tiếp theo, chính là bại lộ bản chất giả nhân gỉa nghĩa của ta, cùng lắm tất cả những việc này đều là ta làm vì chính mình, ta chỉ muốn sống sót thôi, thân ta đã khó bảo toàn, lại lo lắng mặt khác làm gì?”

Đúng vậy, vì tương lai của chính mình, Triệu Tuấn Thần đã suy xét rất nhiều phương diện, nhưng không nghĩ tới việc muốn thay đổi thân phận, ngược lại, hắn muốn trở thành một vị quan chân chính.

Đây là bởi vì, trước khi xuyên qua, Triệu Tuấn Thần nhậm chức ở chính phủ, tuy rằng công việc không được tốt nhưng lại học được rất nhiều thứ.

Trong đó, có một điều chính là: “Xuất thân quyết định trận doanh”, câu này lời bình luận miêu tả các phe phái đấu tranh với nhau, vừa hay có thể áp dụng cho tình trạng hiện giờ.

Ngươi muốn thay đổi thay đổi thân phận, không làm tham quan mà muốn làm thanh quan, có thể, nhưng mà, căn bản ngươi cùng nhóm với bọn tham quan, nếu làm thế, họ sẽ cảm thấy ngươi phản bội họ, sợ hãi ngươi tiết lộ bí mật của họ, cuối cùng sẽ tìm đủ mọi cách để đối phó ngươi.

Cùng lúc đó, bất luận ngươi đã chứng minh mình thay đổi, sửa chữa lỗi lầm lúc trước như thế nào, bỏ ác từ thiện đi chăng nữa, đám quan thanh liêm cũng không bao giờ tín nhiệm ngươi.

Cổ nhân thường cố chấp, mà bọn quan tham liêm là ví dụ điển hình.

Đối với họ, tham quan chính là tham quan, tuyệt đối sẽ không có khả năng bỏ ác từ thiện, nhìn ngươi cả ngày diễn vai thanh quan, bọn họ thậm chí sẽ cảm thấy đây chính là một âm mưu… Cho nên, nếu như tùy tiện thay đổi thân phận, sẽ mang đến kết cục là bị chúng bạn xa lánh.

Huống hồ, lúc trước Triệu Tuấn Thần tham ô quá nhiều ngân lượng, ước chừng có khoảng hai trăm ba mươi vạn bạc trắng. Chỉ sợ, sau này cho dù mười năm hắn không tham một văn, thì những hành động lúc trước của hắn cũng đủ để cho bọn thanh quan làm một cái Ngự Sử buộc tội hắn vô số lần.

Triệu Tuấn Thần thông qua những ký ức mà hắn nhớ để phán đoán.

Nguyên nhân chính là hiện giờ, tuy rằng Đại Minh Triều vẫn còn tồn tại, nhưng tựa hồ nền cai trị chẳng ra gì, nói cách khác, ở thời đại này, tham quan quyền thế còn được coi trọng hơn thanh quan.

Mà trong đó, quyền thế cao nhất trong nhóm tham quan, đúng là chỉ có thể là Triệu Tuấn Thần.

Bọn họ có quyền thế, lại có nhiều người cùng có chung mục tiêu với hắn, đồng nghĩa với việc, sẽ có rất nhiều người cũng như hắn, không hề mong muốn vị Thái Tử kia đăng cơ.

Cho nên, Triều Tuấn Thần này làm tham quan, sau này cũng muốn tiếp tục làm tham quan.

“Nếu thượng đế có thể giúp ngươi đạt được mục tiêu, như thế chỉ có ma quỷ mới là kẻ địch của ngươi. Nếu ma quỷ có thể thõa mãn nhu cầu của ngươi, như vậy ngươi cũng có thể hướng lên phía trước tuyên chiến… Còn ta, tuy rằng ta chưa từng làm việc mà không từ thủ đoạn như ngươi, nhưng nếu vì chính mình mà có thể xây dựng tình thế có lợi, thì cho dù có bị phủ thêm một tần ‘tham quan’, dùng tham quan chi lực, mượn tham quan chi thế, như thế thì đã làm sao? Chỉ cần không thẹn với lòng, có thể…”

Đúng lúc Triệu Tuấn Thần xác định được ngày sau nên đi con đường nào, thì từ bên ngoài phòng ngủ, đột nhiên liền truyền đến từng trận ồn ào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận