“Hả?” Vuốt Cọp hạch hỏi.
“Chúng tôi nghĩ mình cần phải săn mồi” Tim Lửa ngẩng đầu chịu đựng cái nhìn soi mói trong đôi mắt màu hổ phách của Vuốt Cọp. “Bộ tộc cần có mồi tươi.”
“Nhưng chúng tôi không thể tìm được gì cả,” Vằn Xám thêm, đến đứng sau lưng Tim Lửa.
“Tất cả mồi đều ở tịt trong ổ của chúng rồi, hả?” Vuốt Cọp rít lên. Ông ta dấn tới cho tới khi mũi chạm mũi với Tim Lửa, hít ngửi chú, rồi cũng làm y vậy với Vằn Xám. “Vậy sao cả hai đều có mùi chuột?”
Tim Lửa liếc nhìn Vằn Xám. Dường như vụ săn mồi trong nhà kho của Hai Chân đã xa lâu lắm rồi, và họ quên mất là mình vẫn còn mang mùi chuột mà mình đã ăn.
Vằn Xám dòm lại chú, bất lực, vẻ lo lắng khiến cho mắt cậu mở thao láo.
“Sao Xanh nên nghe sự việc này,” thủ lĩnh trợ tá ngao. “Theo ta.”
Tim Lửa và Vằn Xám không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm theo lời ông ta. Vuốt Cọp dẫn họ qua trảng trống đến hang của Sao Xanh ở chân Bục Đá. Ở bên kia bức màn địa y che lối vào, Tim Lửa thấy tộc trưởng nằm cuộn tròn, rõ ràng là đang ngủ, nhưng khi Vuốt Cọp len người vào trong hang thì bà ngẩng đầu và ngồi dậy ngay tức khắc.
“Chuyện gì vậy, Vuốt Cọp?” bà meo, lấy làm lạ.
“Hai chiến binh này đã ra ngoài đi săn,” giọng Vuốt Cọp đầy ắp vẻ miệt thị. “Họ đã ăn phủ phê, nhưng không đem về một miếng mồi tươi nào cho bộ tộc.”
“Thật không?” Sao Xanh chuyển đôi mắt xanh về phía hai chiến binh.
“Không phải chúng tôi đang làm nhiệm vụ săn mồi,” Vằn Xám lầm bầm.
Đúng vậy, Tim Lửa nghĩ. Xét kỹ ra thì họ không vi phạm luật chiến binh khi không đem mồi về, nhưng chú biết đấy không phải là lời bào chữa thật sự.
“Chúng tôi đã ăn con mồi đầu tiên mình bắt được, để giữ gìn sức lực,” chú meo. “Sau đó chúng tôi không thể tìm thêm gì được nữa. Chúng tôi muốn đem mồi tươi về nhưng lại không may mắn.”
Vuốt Cọp khịt mũi vẻ ghê tởm, như thể không tin lấy một lời nào của Tim Lửa.
“Cho dù là như vậy,” Sao Xanh meo, “do mồi khan hiếm, mỗi mèo nên nghĩ đến bộ tộc trước, và chia sẽ những gì họ bắt được. Ta thất vọng về cả hai cậu.”
Tim Lửa cảm thấy xấu hổ không thể tả được. Sao Xanh đã đem chú về bộ tộc từ hồi chú là mèo kiểng, và chú muốn chứng tỏ cho bà biết rằng chú xứng đáng với sự tin tưởng của bà.
Nếu chỉ có mình chú với Sao Xanh, ắt hẳn chú đã cố giải thích lý do thật sự tại sao mình về trại trễ như vậy. Nhưng với Vuốt Cọp đang nhìn trừng vào mình, thì không thể được.
Ngoài ra, Tim Lửa chưa sẵn sàng kể cho Sao Xanh nghe lời thuật lại mới nhất của chân Quạ về trận chiến ở gò đá Thái Dương. Chú muốn nói chuyện với những mèo bộ tộc Sông trước đã, để xác minh xem Tim Cây Sồi đã thật sự chết như thế nào.
“Con xin lỗi, Sao Xanh,” chú thì thầm.
“Xin lỗi không làm no bụng,” Sao Xanh cảnh cáo chú. “Cậu phải hiểu là nhu cầu của bộ tộc là hàng đầu, đặc biệt là vào mùa lá trụi. Khi mặt trời mọc tiếp theo, cậu sẽ phải săn mồi cho bộ tộc, không phải cho cậu. Chừng nào tất cả mèo của bộ tộc đã ăn xong thì mới tới cậu lấy thức ăn.” Ánh mắt bà dịu lại. “Cả hai cậu có vẻ mệt rồi,” bà quan sát. “Hãy đi ngủ đi. Nhưng ta mong thấy các cậu đi săn trước khi mặt trời lên cao đấy.”
“Vâng, thưa Sao Xanh.” Tim Lửa nghiêng đầu và lùi ra khỏi hang.
Vằn Xám theo sau cậu, lông xù lên sợ hãi pha lẫn bối rối. “Mình tưởng bà sẽ chặt đuôi tụi mình là cái chắc!” Cậu meo khi cả hai đi trở về hang chiến binh.
“Vậy thì anh phải nghĩ là mình quá may mắn!” một tiếng ngao đùng đục đằng sau; Tim Lửa ngoái qua vai thì thấy Vuốt Cọp đang bước đằng sau. “Nếu ta là tộc trưởng thì ta sẽ trừng phạt các anh một cách thích đáng.”
Tim Lửa cảm thấy lông mình dựng lên điên tiết. Vành môi bành ra sau chuẩn bị phọt ra một tiếng gừ. Nhưng rồi chú nghe thấy tiếng suỵt can gián của Vằn Xám, bèn nuốt chửng những gì mình muốn nói, và quay đi khỏi Vuốt Cọp.
“Giỏi đấy, mèo kiểng,” Vuốt Cọp chế nhạo. “Lỉnh về ổ của ngươi đi. Sao Xanh có thể tin ngươi, nhưng ta thì không. Đừng quên là ta đã trông thấy ngươi ở trận chiến của bộ tộc Gió.” Ông ta phóng sượt qua hai anh mèo trẻ và lách mình vào hang chiến binh trước họ.
Vằn Xám thở hắt ra một tiếng, run rẩy. “Tim Lửa,” cậu nghiêm trang meo. “Hoặc cậu là mèo can trường nhất bộ tộc hoặc cậu là một thằng điên! Lạy bộ tộc Sao, đừng gây sóng gió với Vuốt Cọp nữa.”
“Mình đâu có bắt ông ta ghét mình,” Tim Lửa sùng máu chỉ ra . Chú chui qua đám cành cây và thấy Vuốt Cọp đang ngồi lại chỗ của ông ta ở chính giữa hang. Ông mèo mướp đậm lờ tịt Tim Lửa, quay vòng hai hay ba lần rồi cuộn tròn lại ngủ.
Tim Lửa đi tới chỗ ngủ của mình. Gần đó, Bão Cát và Da Bụi nằm duỗi bên nhau.
Bão Cát ngồi dậy khi Tim Lửa đến gần. “Vuốt Cọp canh chừng các anh luôn kể từ lúc chúng ta từ cuộc Tụ Họp trở về,” cô nàng nói thầm. Tôi có nói với ông lời nhắn của anh, nhưng tôi không nghĩ là ông ấy tin tôi. Anh đã làm gì để giật đuôi ông ấy vậy?”
Tim Lửa cảm thấy nguôi ngoai trước ánh mắt thông cảm của cô, nhưng chú không thể ngăn nổi quai hàm mình ngoác to ra ngáp. “Xin lỗi, Bão Cát” chú lầm bầm. “Tôi phải ngủ chút đây. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau.”
Chú e là cô nàng sẽ khó chịu, nhưng thay vào đó, cô đứng dậy và đi về phía chú. Khi chú nằm yên vị trên đám rêu mềm mại xếp theo hàng dưới sàn hang, cô thụp mình xuống bên cạnh chú và nép hông cô vào hông chú.
Da Bụi hé một mắt ra nhìn trao tráo vào Tim Lửa. Nó khịt mũi một cái và đúng đùng quay lưng đi.
Nhưng Tim Lửa quá mệt để mà quan tâm đến vẻ ghen tị của Da Bụi. Chú đã chìm vào giấc ngủ rồi. Khi nhắm mắt lại, cảm giác cuối cùng của chú là bộ lông của Bão Cát ấm nóng bên hông mình.
Tim Lửa bước dọc theo lối đi săn. Thân thể chú tràn trề sinh lực, và chú há miệng ra để nếm mùi con mồi. Chú biết mình đang mơ, nhưng cảm thấy bụng cứ cồn cào với viễn cảnh mồi tươi.
Đám dương xỉ úa vồng thành một vòm cung phía trên đầu chú. Một dải ánh sáng rực rỡ như ngọc trai rót xuống, tựa hồ như mặt trăng tròn trên bầu trời không mây. Mỗi lá dương xỉ hình lược, mỗi lá cỏ thon nhọn đều bừng lên, và những hình dáng mờ ảo của những chùm cây anh thảo mọc dày đặc gần lề đường dường như tỏa ra ánh sáng của riêng chúng. Chung quanh mình, Tim Lửa như cảm thấy cái ấm áp ẩm ướt của mùa lá non. Trại lạnh giá, phủ tuyết xem ra đã cách xa tới chín kiếp rồi.
Khi con đường bắt đầu dốc lên, một cô mèo bỗng bước ra trước mặt chú. Tim Lửa đứng lại, tim đập điên loạn khi nhận ra đó là Lá Đốm. Cô mèo lông đốm như mai rùa bước tới cho đến khi cô chạm cái mũi mềm mại hồng hồng của cô vào mũi chú.
Tim Lửa cọ mặt mình vào mặt cô, một tiếng rù rừ sung sướng phát ra từ sâu trong cõi lòng chú. Lúc Tim Lửa mới ngơ ngác vào rừng, Lá Đốm đang là mèo lang y của bộ tộc Sấm. Cô đã bị một chiến binh xâm lăng của bộ tộc Bóng Tối sát hại dã man. Tim Lửa vẫn nhớ cô khôn nguôi, nhưng tâm linh cô thường quay trở về với chú trong những giấc mơ.
Lá Đốm lùi lại một bước. “Đến đây, Tim Lửa,” cô meo. “Tôi muốn chỉ cho cậu xem cái này.” Cô quay đầu và nhẹ nhàng bước đi, thỉnh thoảng liếc lại để đảm bảo là chú đang đi theo mình.
Tim Lửa phòng theo cô, chiêm ngưỡng ánh trăng chiếu lốm đốm xuống bộ lông của cô. Thoáng sau họ lên tới đỉnh đồi. Lá Đốm dẫn chú ra đường hầm dương xỉ úa, lên một gờ cỏ cao, rậm rạp. “Nhìn đi,” cô meo, hích mõm lên chỉ.
Tim Lửa chớp mắt. Thay cho dải cây cối và đồng cỏ quen thuộc trải ra trước mặt chú, một làn nước mênh mông lan xa đến ngút tầm mắt. Ánh sáng phản chiếu khiến chú hoa mắt , và chú phải nhắm mắt lại. Tất cả chỗ nước này từ đâu ra? Thậm chí chú còn không dám chắc đây có phải là lãnh địa của bộ tộc mình hay không – một màu bạc lấp lánh rải lên tất cả mọi thứ và che mất những vạch mốc ranh giới thông thường.
Mùi ngọt ngào của Lá Đốm tràn ngập không khí chung quanh chú. Giọng cô nghe gần sát bên tai chú. “Hãy nhớ, Tim Lửa,” cô thì thầm, “nước có thể dập tắt lửa.”
Giật mình, Tim Lửa mở bừng mắt ra. Một cơn gió lạnh thổi phớt qua mặt nước, xuyên qua bộ lông của chú. Lá Đốm biến mất rồi. Khi Tim Lửa quay tứ phía để tìm cô, ánh sáng bắt đầu phai dần đi. Vẻ ấm áp, và cảm giác có cỏ dưới chân mình, cũng vuột đi cùng với nó. Chưa đầy một nhịp tim đập, chú lại chìm đắm vào cái lạnh giá và màn đen.
“Tim Lửa! Tim Lửa!”
Một mèo đang thúc chú. Tim Lửa né tránh nhưng lại nghe thấy tên mình lần nữa. Đó là giọng của Vằn Xám. Tim Lửa cố mở mắt ra, chợt thấy anh mèo xám to bự đang lo lắng thụp người nhìn mình.
“Tim Lửa,” cậu lặp lại. “Dậy đi, mặt trời gần lên cao rồi.”
Càu nhàu, ráng sức, Tim Lửa tự đẩy mình ra khỏi ổ và ngồi dậy. Ánh sáng nhợt nhạt, lạnh lẽo lọc qua những cành cây của hang. Da Cây Liễu và Vằn Đen vẫn đang ngủ gần giữa bụi cây, nhưng Bão Cát và Da Bụi đã đi rồi.
“Cậu nói mớ trong khi ngủ,” Vằn Xám bảo chú. “Cậu ổn chứ?”
“Hả?” Tim Lửa vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ. Vẫn luôn luôn là một sự thức giấc cay đắng, nhận ra Lá Đốm đã chết, và chú sẽ không bao giờ nói chuyện với cô lại được nữa, ngoại trừ trong mơ.
“Mặt trời sắp lên cao rồi,” Vằn Xám nhắc lại. “Tụi mình đi săn nào.”
“Mình biết,” Tim Lửa meo, cố gắng cho tỉnh hẳn.
“Thế thì lẹ lên.” Bạn chú thúc chú một cái cuối củng trước khi đi ra khỏi hang. “Gặp cậu ở hàng cây kim tước nha.”
Tim Lửa liếm một chântrước rồi chà lên mặt. Khi đầu óc chú sáng sủa lên, chú sực nhớ ra lời cảnh báocủa Lá Đốm: “Nước có thể dập tắt lửa.” Cô đã cố nói với chú điều gì? Tim Lửanghĩ đến lới tiên tri trước đây của Lá Đốm rằng lửa sẽ cứu bộ tộc. Lúc đi theoVằn Xám ra khỏi hang, Tim Lửa thấy mình run lên, không phải vì lạnh. Chú cảm thấytai ương đang tích tụ lại như những đám mây bão nặng nề. Nếu nước sẽ dập tắt lửa,thế thì, cái gì sẽ cứu bộ tộc? Phải chăng những lời của Lá Đốm có nghĩa là bộ tộcsẽ diệt vong?