Những Chiến Binh Phần 1 Tập 4: Bão Nổi

Chương 7



“Sao Xanh à, đã một tuần rồi kể từ khi chúng ta từ cao nguyên trở về,” Tim Lửa cẩn thận tránh nhắc đến Tảng đá Mặt Trăng. Mặc dù chỉ có họ trong hang của bà, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu khi đề cập đến chuyến đi vô ích của họ. “Không có dấu hiệu của bộ tộc Gió hay bộ tộc Bóng Tối trên lãnh thổ của chúng ta.” Sao Xanh nheo mắt lại tỏ vẻ hoài nghi, nhưng Tim Lửa vẫn tiếp tục. “Có rất nhiều lính nhỏ đang được huấn luyện, và khu rừng đầy ắp mồi, thật khó để luôn duy trì ba chiến binh trong trại. Tôi nghĩ ha… hai là đủ rồi.”

“Nhưng nếu chúng ta lại bị tấn công thì sao?” Sao Xanh cáu kỉnh.

“Nếu bộ tộc Gió thật sự định xâm hại bộ tộc Sấm.” Tim Lửa chỉ ra, “thì Vuốt Bùn ắt đã không để bà rời khỏi cao nguyên…” mà còn sống, anh thầm kết thúc, để lời nói của mình trại đi.

“Được rồi,” Sao Xanh gật đầu, mắt bà mờ đục với một cảm xúc không thể nào đoán được. “Chỉ có hai chiến binh ở lại trại.”

“Cảm ơn, Sao Xanh,” Điều này sẽ giúp cho công việc tổ chức những đội an ninh, đội đi săn, và việc huấn luyện lính nhỏ trở nên dễ dàng hơn. “Tôi đi sắp xếp những đội tuần tra cho ngày mai.” Tim Lửa nghiêng đầu kính cẩn và rời khỏi hang.

Bên ngoài, các chiến binh đang đợi anh. “Bão Trắng, ông chỉ huy đội tuần tra bình minh,” Tim Lửa ra lệnh. “Dắt theo Bão Cát và chân Tần Bì đi với ông. Lông Diều Hâu, Da Bụi, các anh canh gác trại trong khi tôi đi săn cùng chân Mây.” Anh nhìn quanh các chiến binh còn lại, chợt nhận thấy mình tự tin hơn biết bao về việc tổ chức các đội tuần tra. Anh đã cọ sát thực tế rất nhiều, bởi vì dạo gần đây Sao Xanh ở trong hang của bà quá nhiều. Gạt lui những ý nghĩ khắc khoải qua một bên, Tim Lửa tiếp. “Tôi sẽ tùy theo những mèo còn lại để liệu bề sắp xếp cho họ huấn luyện lính nhỏ của mình hay là dẫn chúng ra ngoài đi săn, nhưng tôi muốn đống mồi tươi phải đầy như hôm nay. Chúng ta quen dần với việc ăn no đủ rồi!” Một tiếng rừ thích thú vang lên trong nhóm chiến binh. “Vằn Đen, anh chỉ đội tuần tra mặt trời cao vào ngày mai. Gió Lốc, anh phụ trách đội mặt trời lặn. Các anh có thể chọn bất cứ ai theo mình; chỉ cần đảm bảo là báo cho họ biết để họ sẵn sàng cho đúng giờ.”

Gió Lốc gật đầu, nhưng đôi mắt của Vằn Đen quắc lên và ông ta hỏi. “Những ai sẽ đi đến cuộc Tụ Họp vào tối nay?”

“Tôi không biết.” Tim Lửa thừa nhận.

Vằn Đen nheo mắt. “Sao Xanh không nói cho anh biết hay là bà chưa quyết định?”

“Bà chưa bàn chuyện đó với tôi,” Tim Lửa trả lời. “Bà sẽ thông báo với chúng ta khi bà sẵn sàng.”

Vằn Đen quay đầu và nhìn trân trân vào mảng cây tối lù mù. “Bà nên cho chúng ta biết sớm thì hơn. Mặt trời bắt đầu lặn rồi kìa.”

“Vậy anh nên ăn đi,” Tim Lửa bảo ông. “Anh sẽ cần sức khỏe cho cuộc Tụ Họp đấy, nếu như anh được đi.” Giọng điệu của Vằn Đen khiến anh không an tâm, nhưng anh cố không để điều đó làm rợn lông mình lên. Anh ngồi xuống và đợi các chiến binh giải tán. Chỉ khi họ đã đi hết thì anh mới trở lại hang của Sao Xanh. Bà vẫn chưa đả động gì đến cuộc Tụ Họp, và anh cũng đã quá bận rộn về những đội tuần tra ngày mai đến nỗi không nhớ đến điều này.

“A, Tim Lửa,” Sao Xanh gặp anh khi bà đang bước ra ngoài qua đám địa y. Trông bà như thể vừa mới chải chuốt xong, và bộ lông bà sáng lên dưới trời chạng vạng buổi hoàng hôn. Tim Lửa tự nhiên nhẹ hẳn người đi khi bà hình như đã quan tâm đến bản thân trở lại. “Khi anh ăn xong, hãy gọi những chiến binh lại để đi đến cuộc Tụ Họp.”

“È… tôi sẽ gọi ai đây?” Tim Lửa hỏi.

Sao Xanh hơi ngạc nhiên. Bà liệt kê những cái tên một cách trơn tru – loại chân Mây ra và thế chân Tần Bì vào, như anh đã yêu cầu vài ngày trước đó – đến nỗi Tim Lửa phải lấy làm lạ hình như bà đã nói với anh điều này rồi, và anh đã quên mất.

“Vâng, thưa Sao Xanh.” Anh trả lời. anh nghiêng đầu và bước qua trảng trống đến đống mồi tươi. Có một con chim cu béo tròn trong đống mồi tươi. Anh quyết định để phần cho Sao Xanh. Có lẽ điều này sẽ kích thích bà ăn nhiều hơn hai miếng. Anh lấy một con chuột đồng, tự cảm thấy không đói lắm. Anh quá lo lắng cho tâm trạng thất thường, biến chuyển khó lường của Sao Xanh.

Khi Tim Lửa mang con chuột ra chỗ ăn ưa thích của mình, chợt, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh. Theo bản năng, anh ngoái nhìn qua vai, và cảm thấy nhói lên e sợ khi thấy bé Mâm Xôi đang nhìn mình. Anh nhớ lại những lời nói của Da Xỉ than: Nó sẽ không bao giờ biết cha nó là ai. Chính bộ tộc sẽ nuôi nó lớn. Tim Lửa ép mình gật đầu với thằng bé, sau đó quay đi và bước về bụi cây gai để ăn.

Khi ăn xong, Tim Lửa nhìn quanh trảng trống. Những mèo còn lại của bộ tộc đang chia lưỡi với nhau khi mn2 đêm buông xuống và mang đến bầu không khí mát mẻ dễ chịu cho trại. Dạo này ban ngày trở nên quá nóng đến nỗi Tim Lửa nhận thấy mình càng lúc càng muốn mình có thể bơi được như những mèo bộ tộc Sông. Anh nhìn sang hang lính nhỏ, tự hỏi không biết chân Mây có nhớ rằng nó không được đi đến cuộc Tụ Họp vì tội ăn trong khi đi săn hay không.

Chân Mây đang thụp người chóc ngóc trên gốc cây cụt lối vào hang lính nhỏ, chuẩn bị chơi đánh nhau với chân Tần Bì, thằng này đang vặn vẹo khiêu chiến với nó ở phía dưới. Tim Lửa hài lòng – ít nhất thì chân Mây cũng hòa đồng với bọn bạn cùng hang của nó. Anh thắc mắc không biết tối nay Vằn Xám có mặt ở điểm Bốn Cây hay không. Có lẽ là không, bởi vì cậu ấy mới chỉ ở bộ tộc Sông suýt soát một mùa trăng. Nhưng cậu ấy đã mang cho họ những đứa con của Suối Bạc. Suy cho cùng thì tộc trưởng bộ tộc Sông, Sao Xoắn, phải biết ơn cậu ấy mới phải – dù gì Suối Bạc cũng là con gái ông, vì thế bọn trẻ là cháu của ông. Và mặc dù điều đó bảo đảm cho bạn mình được chấp nhận vào một bộ tộc khác, nhưng Tim Lửa vẫn thấy mình nhấp nhỏm hy vọng Vằn Xám sẽ được ban đặc ân tham dự cuộc Tụ Họp.

Tim Lửa đứng dậy và gọi tất cả những mèo tập hợp lại thành đoàn mèo bộ tộc Sấm. trong khi lướt qua danh sách những cái tên mà Sao Xanh đã đề cử cho anh – “Lông Chuột, Gió Lốc, Bão Cát, Lông Diều Hâu, chân Sáng, chân Tần Bì và chân Lẹ” – anh cảm thấy bồn chồn khi nhận ra Vằn Đen, Đuôi Dài và Da Bụi không có trong số họ. Ba chiến binh đã từng là cánh tay đắc lực của Vuốt Cọp, và Tim Lửa tự hỏi không biết Sao Xanh có chủ ý loại họ ra hay không. Một cảm giác rờn rợn lướt qua bộ lông của anh khi ba con mèo liếc nhìn nhau, rồi dán mắt nhìn chằm chằm vào anh. Một tia giận dữ không lầm vào đâu được trong mắt Vằn Đen. Bị động lòng, Tim Lửa quay đi và hòa vào những mèo khác cùng đợi Sao Xanh.

Bà đang chia lưỡi với Bão Trắng bên ngoài hang của bà, và chỉ khi những chiến binh đã tập hợp bắt đầu cào bới mặt đất vì sốt ruột thì bà mới đứng dậy và băng qua trảng trống.

“Bão Trắng sẽ cai quản bộ tộc trong khi chúng ta đi.” Bà tuyên bố.

“Sao Xanh,” Lông Chuột nói với tộc trưởng một cách thận trọng. “Bà định nói gì về vụ bộ tộc Gió ngăn bà đi đến Tảng đá Mặt Trăng?”

Vai của Tim Lửa gồng cứng lên. Lông Chuột rõ ràng muốn biết đoàn mèo bộ tộc Sấm có nên chuẩn bị để đối phó với thái độ thù địch của các bộ tộc khác hay không.

“Ta sẽ không nói gì,” Sao Xanh trả lời kiên quyết. “Bộ tộc Gió tự biết điều họ đã làm là sai trái. Không đáng phải kích động thói hung hăng của họ bằng cách phơi bày chuyện đó ra trước những bộ tộc khác.”

Các chiến binh bộ tộc Sấm đón nhận câu trả lời của bà bằng những cái nghiêng đầu lấn cấn, Tim Lửa tự hỏi không biết họ nhìn thấy vẻ yếu đuối hay là sự khôn ngoan trong quyết định của tộc trưởng, khi họ theo bà băng qua hàng kim tước và tiến vào khu rừng ngập ánh trăng.

Đất và đá sỏi rơi xuống rào rào khi đoàn mèo leo lên sườn khe núi. Sự thiếu mưa đã làm cho khu rừng trở nên khô khốc như những đống xương tàn, và mặt đất nứt nẻ dường như biến thành bụi dưới chân họ. Khi đã vào rừng cây, Sao Xanh chạy dẫn đầu. Tim Lửa tụt lại đi sau cùng khi đoàn mèo lặng lẽ băng rừng, chui luồn qua những cụm dương xỉ giòn tan và lách quẹo qua những bụi tầm gai.

Bão Cát kìm tốc độ lại cho đến khi cô chạy song hành bên Tim Lửa, cùng anh phi thân qua một nhánh cây gãy bằng một động tác uyển chuyển. Khi họ đáp xuống, cô quay sang Tim Lửa và thì thầm. “Trông Sao Xanh hôm nay có vẻ đã bình phục.”

“Đúng vậy.” Tim Lửa cảnh giác đồng ý, và tập trung luồn lách thân mình giữa thân cây mâm xôi đầy gai.

Bão Cát tiếp tục, hạ thấp giọng để nó không vang tới những mèo khác. “Nhưng bà dường như xa cách đi. Bà dường như không giống như…” Cô ngập ngừng, và Tim Lửa không cố trám cái khoảng im lặng đó. Nỗi sợ tồi tệ nhất của anh đang dần dần được khẳng định. Những mèo bộ tộc Sấm khác đã bắt đầu để ý thấy Sao Xanh không phải là bà nữa.

“Bà đã thay đổi.” Bão Cát kết luận.

Tim Lửa không nhìn cô mèo vàng hoe. Thay vào đó, anh đánh vòng để né một lùm cây tầm ma dày đặc trong khi Bão Cát nhảy phóc qua nó, bật lên không và bay qua đám lá gai góc, đáp xuống nền đất rừng phía bên kia bụi gai.

Tim Lửa chạy nhanh hơn để bắt kịp cô. “Sao Xanh vẫn còn bị chấn động,” anh meo, thở hổn hển. “Sự phản bội của Vuốt Cọp là một cú sốc quá lớn.”

“Tôi thật không hiểu tại sao bà lại không bao giờ nghi ngờ lão ấy.”

“Thế cô có bao giờ nghi ngờ Vuốt Cọp không?” Tim Lửa hỏi ngược lại.

“Không,” Bão Cát thừa nhận. “Không mèo nào ngờ vực ông ta cả. Nhưng những mèo khác của bộ tộc đã trấn tĩnh lại sau sự kiện đó. Dường như Sao Xanh vẫn…” Một lần nữa có vẻ như cô không biết diễn tả thế nào.

“Bà đang dẫn chúng ta tới cuộc Tụ Họp đấy thôi.” Tim Lửa chỉ ra.

“Ờ, đúng rồi.” Bão Cát trả lời, tươi tỉnh hẳn lên.

“Bà vẫn là Sao Xanh mà,” Tim Lửa trấn an cô. “Rồi cô xem.”

Hai chiến binh tăng tốc. Họ nhảy qua con suối mà trong mùa lá non nước dâng tràn đến nỗi không thể qua được. Bây giờ, nó chỉ là một dòng nước nhỏ chảy ri rí dưới lòng suối đá sỏi, cằn đến nỗi khó mà tưởng tượng được chỗ này lại có lúc nước réo sục sôi, hung hãn.

Khi gần đến điểm Bốn Cây thì những mèo còn lại trong đoán chỉ còn ở phía trước họ một quãng. Tim Lửa dẫn Bão Cát đi dọc theo dấu của họ, những bụi cây thấp vẫn còn rung rinh ở nơi đoàn mèo vừa chui qua, như thể những chiếc lá cũng chia sẻ mối tập trung của bộ tộc hướng về cuộc Tụ Họp.

Sao Xanh đã dừng lại trên đỉnh dốc và đang nhìn xuống thung lũng. Tim Lửa có thể thấy những bóng mèo uyển chuyển, nhanh thoăn thoắt trong bóng đêm, chào nhau bằng những tiếng rù rừ trầm sâu. Căn cứ vào những mùi đặc nghẹt trong bầu không khí tĩnh lặng, anh có thể khẳng định rằng bộ tộc Sấm là bộ tộc đến sau cùng. Tim Lửa theo dõi Sao Xanh nhìn đăm đăm vào Tảng Đá Lớn ở trung tâm trảng trống, chợt thấy một cơn rùng mình rợn dọc theo xương sống của bà. Hình như bà phải hít một hơi thật sâu trước khi lao xuống dốc.

Tim Lửa phóng theo bà cùng với những mèo chung bộ tộc của mình. Anh giảm tốc lại khi đến trảng trống và đảo mắt khắp lượt qua những mèo khác để tìm bóng dáng Vằn Xám. Thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông, Lông Báo Đốm, đang nói chuyện với một chiến binh bộ tộc Bóng Tối mà Tim Lửa không nhận ra là ai. Sao Xoắn, tộc trưởng bộ tộc Sông, ngồi cùng Lông Đá Quý, lặng lẽ nhìn quanh trảng trống. Tim Lửa ngửi thấy một mèo bộ tộc Sông khác đang đến gần, nhưng khi quay lại anh thấy đó là một lính nhỏ đang đi đến chào chân Sáng. Không có dấu hiệu gì hoặc mùi gì là của Vằn Xám cả. Tim Lửa không ngạc nhiên, nhưng đuôi anh vẫn rũ xuống thất vọng.

Một lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối màu xám nữa cùng nhập bọn với chân Sáng. Với một tai, Tim Lửa loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng.

“Bộ tộc cô có còn thấy tên phiến loạn nào nữa không? Sao Đêm cứ phập phồng lo bọn chúng vẫn còn lảng vảng trong rừng.”

Tim Lửa cứng người khi nghe thấy câu hỏi của mèo bộ tộc Bóng Tối. Tất cả các bộ tộc đều đã lo lắng về bọn phiến loạn để lại mùi trên lãnh thổ của họ. Điều mà các bộ tộc chưa biết là cựu thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm, Vuốt Cọp, đã đàn đúm với bọn này và lợi dụng chúng để tấn công lại chính bộ tộc của mình. Tim Lửa liếc chân Sáng một cái nghiêm khắc, cảnh báo cô nàng giữ im lặng, nhưng không cần thiết. Bởi vì cô mèo trắng vàng đã lạnh nhạt trả lời. “Chúng tôi đã không ngửi thấy mùi chúng trên lãnh thổ của mình gần một mùa trăng rồi.”

Tim Lửa bỗng cảm thấy mừng khi tên mèo bộ tộc Sông thêm. “Chúng tôi cũng vậy. chắc bọn chúng đã rời khỏi rừng.” Tim Lửa ước gì mình có thể chia sẻ sự tự tin đó của con mèo bộ tộc Sông, nhưng bản năng mách bảo anh rằng, nếu có Vuốt Cọp dính líu vào vụ này thì sớm muộn gì bọn phiến loạn kia cũng sẽ trở lại thôi.

Vuốt Bùn, chiến binh bộ tộc Gió đã buộc Tim Lửa và Sao Xanh trở về trên đường đến Dãy Núi, ngồi cách đó khoảng một con cáo. Tim Lửa nhận ra anh chiến binh trẻ bộ tộc Gió là Ria Độc Nhất đứng bên cạnh Vuốt Bùn. Anh đã kết bạn với anh mèo mướp nâu nhỏ thó này trong chuyến đưa họ trở về từ cuộc đời lưu vong, nhưng bây giờ anh không dám lại chỗ anh ta. Vuốt Bùn đang lạnh lùng nhìn anh, và Tim Lửa biết ở đây không có chỗ để tiếp tục cuộc tranh cãi mà họ đã khơi ngòi trên đường đến Tảng đá Mặt Trăng.

Nhưng anh không cưỡng được chân mình gập lại, vẫn còn tức bừng bừng khi nhớ lại sự việc đó, và càng sùng tiết hơn khi Vuốt Bùn nghiêng hẳn người sang một bên, thì thầm điều gì đó vào tai bạn đồng hành của hắn, cùng một cái liếc đầy ám muội về phía Tim Lửa. Trước sự ngạc nhiên của Tim Lửa, Ria Độc Nhất chớp mắt tỏ vẻ thông cảm với anh, sau đó quay đầu bỏ đi, để lại Vuốt Bùn phẩy đuôi tức tối. Xem ra có ít nhất một chiến binh bộ tộc Gió còn nhớ món nợ ân tình với bộ tộc Sấm. Tim Lửa không thể ngăn ria của mình giật giật hài lòng khi anh bước hiên ngang qua Vuốt Bùn và hướng về phía Lông Báo Đốm và tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối.

Vẻ tự tin của anh bốc hơi sạch khi anh tiến đến chỗ bà thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông. Mặc dù bây giờ họ đã có cùng cấp bậc trong bộ tộc của mình, nhưng bà mèo này có một diện mao uy nghi và dữ tợn. Kể từ trận chiến giữa bộ tộc Sấm và bộ tộc Sông bên khe núi và một chiến binh bộ tộc Sông, Vuốt Trắng, bị tử nạn, Tim Lửa luôn cảm thấy sự thù hận sâu sắc như gai nhọn của bà ta. Nhưng anh cần biết xem Vằn Xám ra sao rồi. Anh gật đầu nhã nhặn, và Lông Báo Đốm nghiêng đầu đáp lễ.

Mèo chiến binh bộ tộc Bóng Tối ngồi cạnh Lông Báo Đốm cất tiếng the thé chào anh, nhưng bị tắc giữa chừng, ho rũ rượi và thở phì phì. Đến lúc này Tim Lửa mới để ý thấy bộ lông của anh chiến binh đó trông xơ xác đến thế nào, như thể anh ta đã không chải lông trong một mùa trăng vậy.

Lông Báo Đốm liếm chận trước rồi đưa lên rửa mặt khi anh chiến binh bộ tộc Bóng Tối lủi vào góc khuất.

“Anh ta có ổn không?” Tim Lửa hỏi.

“Trông anh ta ổn sao?” Lông Báo Đốm hỏi lại, môi bà cong lên vẻ kinh tởm. “Mèo bệnh không nên đến cuộc Tụ Họp.”

“Chúng ta có nên làm gì không?”

“Làm gì?” Lông Báo Đốm meo. “Bộ tộc Bóng Tối có mèo lang y mà.” Bà thả chân xuống, những sợi ria ướt của bà sáng lóng lánh dưới ánh trăng. Mắt bà quắc lên tò mò. “Tôi nghe nói anh là thủ lĩnh trợ tá mới của bộ tộc Sấm.” Tim Lửa gật đầu, nhận ra Vằn Xám chắc hẳn đã chia sẻ tin tức này với bộ tộc mới của cậu ấy. Lông Báo Đốm tiếp. “Chuyện gì xảy ra với Vuốt Cọp? Dường như chưa bộ tộc nào khác biết điều ấy cả. Ông ta chết rồi à?”

Tim Lửa phẩy đuôi vẻ khó chịu. Anh có thể hình dung ra cảnh Lông Báo Đốm không để mất thời gian loan báo với các bộ tộc khác rằng bộ tộc Sấm đã thay thế thủ lĩnh trợ tá oai hùng của họ bằng một mèo kiểng. “Chuyện xảy ra với bộ tộc Sấm không liên quan đến bộ tộc Sông.” Anh meo, cố gắng làm cho khớp với giọng meo tỉnh rụi của bà ta. Anh tự hỏi không biết lát nữa Sao Xanh sẽ định nói gỉ về cựu trợ thủ của bà khi bà báo tin về Tim Lửa.

Lông Báo Đốm nheo mắt lại nhưng không đẩy chủ đề này đi xa thêm nữa. “Vậy,” bà meo, “anh đến đây để khoe khoang tước hiệu mới hay là để tìm hiểu về bạn cũ của anh?”

Tim Lửa ngước cằm lên, ngạc nhiên là bà đang tạo cho anh một cơ hội rất tốt để hỏi về Vằn Xám. “Anh ấy sao rồi?” Anh meo.

“Ừm,” Lông Báo Đốm nhún vai. “Anh ta sẽ không bao giờ là một chiến binh bộ tộc Sông thực thụ cả, nhưng ít ra thì anh ta đang làm quen với nước, điều mà tôi không ngờ.” Tim Lửa phải kìm móng vuốt của mình lại trước thái độ cong cớn của bà ta. “Các con của anh ta khỏe mạnh và thông minh,” Lông Báo Đốm tiếp. “Chắc chắn là do giống mẹ chúng.”

Có phải bà mèo này đang cố ý chọc cho anh bực mình không? Tim Lửa cố dằn nén một câu đáp sắc sảo thì Lông Chuột chạy đến từ phía sau anh.

“Chào, Lông Báo Đốm,” cô chào bà thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông. “Lông Đá Quý bảo với tôi là trong trại của các vị có những đứa trẻ mới ngoài lũ con của Vằn Xám.”

“Phải,” Lông Báo Đốm meo. “Bộ tộc Sao đã ban phước cho nhà trẻ của chúng tôi vào mùa lá xanh này.”

“Anh ấy còn nói là đám con của Bàn Chân Sương sắp sửa được huấn luyện rồi,” Lông Chuột meo. “Bà biết đấy, bọn trẻ mà Tim Lửa đã cứu trong cơn lũ ấy mà.” Cô thêm, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh. Tim Lửa để ý thấy Lông Báo Đốm sựng người lại, nhưng tâm trí anh đang mải nghĩ tới Bàn Chân Sương và anh trai của chị, Lông Đá Quý. Anh liếc quanh trảng trống và thấy Sao Xanh đang ngồi một mình dưới Tảng Đá Lớn. Bà có biết các con của bà ở đây không? Bà có nghe chuyện lũ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận