Khi bài múa kết thúc, Hải Vân Cơ thả màn lụa đỏ trên mặt xuống, mọi người vỗ tay kinh ngạc: “Quả là tiên nữ trên trời!”
Nhưng cảnh đẹp vừa bắt đầu, đằng sau bữa tiệc tráng lệ lại ẩn chứa một âm mưu. Năm đó ta chỉ mới mười một, mười hai tuổi, đối mặt với loạn lạc không thể giữ bình tĩnh. Đêm bị bọn cướp bắt cóc là cơn ác mộng suốt đời ta. Mọi người bận đắm chìm trong khung cảnh ấy, không ai chú ý đến những con dao găm sau lưng, những dã thú ẩn mình trong đám đông lộ ra nanh vuốt, sự tàn nhẫn của kẻ giết người thật đáng ghê tởm, bọn hắn không ngại ra tay với kẻ yếu.
Khi đó, ta rời phụ thân ra ngoài dạo chơi, không ngờ bị bọn xấu bắt nhầm. Ta bị giam trong một ngôi nhà cổ, trong ngôi nhà cổ yên tĩnh đáng sợ, ánh trăng xuyên qua mái nhà tàn tạ.
Ta thấy bên tường có một người khác, mặt nạ bằng vàng bạc khắc hoa che kín nửa khuôn mặt, Quận Vương gia. Về việc tại sao bọn cướp lại giam giữ một kẻ vô danh như ta, có lẽ là nhầm tưởng ta là người cùng dòng với ngài ấy.
Ta trốn trong góc tường hỏi: Ngài là Vương gia? Ngài ấy không trả lời, trên trán dính chút bụi, ta cầm khăn tay lau đi. Ngài ấy hỏi ta: Ngươi tên gì, nhà ở đâu? Ta nói: Ta chưa có tên, phụ mẫu gọi ta là Ngọc Nhi, nhà ở Bạch Thị, Cô Tô. Ngài dựa vào tường, ánh trăng yếu ớt chiếu vào mắt, ngài đáp lại: Ngọc Nhi, tên đẹp.
Đêm đó, ngài dẫn ta trốn khỏi ngôi nhà cổ, ta không nhớ chạy bao lâu, không nhớ bọn cướp đuổi bao lâu, không nhớ chạy vào rừng khi nào, cũng không nhớ sao trời thay thế ban ngày từ lúc nào. Ta còn nhỏ, chưa biết đời, ta hỏi: Ngài tên gì? Ngài ấy dựa vào thân cây, đôi mắt sáng dưới mặt nạ bạc, nhẹ giọng nói: Niệm Sơn. Ta giả bộ giống ngài, cố tỏ vẻ suy nghĩ: Tên đẹp.
Lang thang trong rừng cả nửa ngày không tìm được lối ra, mặt trời trong rừng trôi qua thật nhanh, hoàng hôn lại buông xuống, chim trong rừng bay đi hết, ta và hắn ngồi dựa vào nhau trong rừng, mơ màng sắp ngủ. Đột nhiên nghe thấy tiếng động trong rừng, tiếp đó là tiếng bước chân, làm ta và ngài tỉnh giấc. Cảm giác như tăm tối không lối thoát, bỗng thấy trong bụi cây phía trước lấp ló một cửa hang, sâu không thấy đáy. Đang lúc quân truy đuổi sát nút, mạng sống chỉ trong gang tấc, thật sự không thể lo gì khác.
Hang động sâu thẳm, tiếng nước nhỏ giọt vào mặt đất, bốn phía chỉ có tiếng bước chân đi tới. Không một chút ánh sáng, vào hang như bị bao trùm bởi bóng tối. Không thấy rõ phía trước, cũng không biết xung quanh là gì, không ngờ, dù trong tình cảnh này, bọn chúng vẫn đuổi theo.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ta chỉ cảm thấy trong đầu căng thẳng như dây đàn. Không dám phát ra một âm thanh nào. Người bên ngoài bám sát, la hét, trong hang ngã rẽ dày đặc, ta chỉ biết nắm chặt tay Niệm Sơn. Trong hang không có ngày tháng, đi mãi, đi mãi, ta dần dần cảm thấy nếu đi hết con đường này, đời này cũng sẽ kết thúc. Cuối cùng không thể đi tiếp, đến một ngã ba trong hang, ngài dựa vào vách đá. Ngươi đi lối đó, ngài chỉ vào một con đường, giọng nói khiến ta sợ hãi. Ta nói: Cùng đi ra ngoài.
Quân truy đuổi vẫn bám sát, dường như ngài đang cười, ta không nhìn rõ, chỉ cảm thấy ngài cười mệt mỏi, cười mà không còn chút sức lực nào: Ta mệt rồi, ngươi không phải là người Cô Tô sao? Đợi ta ra ngoài, ta sẽ đến Cô Tô tìm ngươi được không?
Ta thật sự muốn khóc: Nói phải giữ lời. Ngài ấy thực sự không còn chút sức lực nào, hơi thở yếu ớt, chậm rãi nói: Quân tử nhất ngôn. Ngài tháo một túi vải làm tín vật. Ta nói: Nếu ngài không đến tìm ta, không tính là quân tử.
Ngài nói: Được, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi.
Thực ra ta đã không nghe rõ lời ngài cho lắm, trong lòng chỉ vang vọng câu, nhất định sẽ đến tìm ngươi.
Ta vừa bước nhanh về phía trước, vừa khóc, vừa vấp ngã, cuối cùng cũng thoát khỏi bóng tối vô tận, phía trước lóe lên chút ánh sáng, phía trước là biển rộng, gió êm sóng lặng. Mỗi lần nhớ lại người này, trong lòng ta luôn vững tin, lúc đó Niệm Sơn vương gia chắc chắn là một đại hiệp.