Ta từng nói Phó Các không giống một tiểu nhị bình thường, không ngờ Phó Các là Cư Nguyên Quân, và cũng là Lạc Dương Quận Vương. Ngày khác phải bắt hắn dạy ta thuật cải trang, thiệt tình, ta bị hắn lừa bịp khá lâu..
Ngày mồng năm tháng năm năm đầu tiên hồi cung, Thái hậu dời về Hồ Sơn hành cung. Trước khi đi Thái hậu nói: “Dân chúng no đủ, trẻ nhỏ có thể học thơ, xe ngựa thông thương nam bắc, thuyền buồm chảy bốn biển. Dân chúng ở đâu, đó chính là nơi của muôn dân. Dân chúng an bình, quốc thái dân an.”
Giữa tháng năm năm đầu tiên trở về cung, ta trốn sau hồ hoa uống rượu, đột nhiên có tiếng gọi “nương nương” làm ta sợ đến mức đánh rơi bình rượu xuống hồ, ta đau lòng vô cùng. Tiểu cung nữ hoảng hốt bẩm báo: Nương nương, kênh Nam Cừ sập nhấn chìm thành Linh Khuyết.
Công bộ cho người sửa chữa, các huyện địa phương đồng loạt hỗ trợ binh mã. Văn Thiên Giám dâng tấu, đây là do xúc phạm tới Long Vương, cần Thiên tử tế lễ. Gia tộc Lý Tài Tử là cựu thần công bộ, lần đại tai này hại chết phụ thân và huynh trưởng của nàng. Dù sau đó ta nhiều lần an ủi, nàng vẫn thương tâm quá độ, hương tiêu ngọc vẫn.
Tháng sáu năm đầu tiên hồi cung, ta viết chữ trong điện của Hoàng thượng, nghe nói chiến sự ở bộ tộc Giang Hạ diễn ra thường xuyên, binh lính bảo vệ biên cương bị đội quân bộ tộc đánh trọng thương.
Vài ngày sau, quận chúa Lương Hề gửi thư đến, tạm thời Nam Cương án binh bất động, nghe theo lệnh của triều đình Trung Nguyên. Chỉ là có vài phiên vương ở Tái Bắc vì tranh đoạt lãnh thổ Bắc Cương gần như đánh nhau. Mấy ngày nay Hoàng thượng cùng các đại thần bàn bạc trong Thượng Thư Phòng, vài đêm không ra ngoài. Ta nhìn vào hình ảnh mỏng manh kia, chẳng lẽ sắp chiến tranh nữa rồi.
Ngày mồng sáu tháng sáu năm đầu tiên hồi cung, Hoàng thượng trong mơ bị đánh thức, kéo theo ta cũng tỉnh, ta nằm cạnh cửa nghe thị vệ nói: Chiến sự ở Tái Bắc cấp bách, các phiên vương lớn nhỏ không chịu sự hòa giải của Trung Nguyên, chiến sự hết sức căng thẳng.
Ta cuốn chăn nằm trên giường, nghĩ những phiên vương này vì vài mẫu đất mà ngày nào cũng đánh nhau thật vô ích. Giờ đây gió từ triều đình thổi vào hậu cung, ta ngày ngày không yên, đang uống trà có người đến báo: Ngoại thần trên triều công khai phản đối Hoàng thượng, bách quan bãi đình. Triều đình chia thành hai phe, Quốc tướng Chu gia nắm giữ binh mã thiên hạ, còn đại tướng quân Chu gia có một đội quân tinh nhuệ, hai địa vị ngang nhau, dù đắc tội bên nào đều là đại họa của đế quốc.
Đúng lúc này, hậu cung nổi lửa, dịch bệnh lan truyền trong một đêm, ta phái người ở Đông Tây Lục Cung ngày đêm đốt ngải cứu nhưng không hiệu quả. Đã làm chết một tần hai thục ở Tây Lục Cung. Điều này ảnh hưởng đến gia tộc đằng sau các phi tần, họ kêu oan bất bình trên triều đình.
Giữa tháng sáu năm đầu tiên hồi cung, tháng trước ta ra roi thúc ngựa mời hương sư của Minh Lâu ở Lạc Dương cùng với Ngự Y Thự hợp tác trị dịch bệnh. Điện Ngô Đồng ngày ngày đốt đèn, gia tộc của Thụy Châu là thảo đường đại phu, nàng dựa theo phương thuốc của Phụng Nga phu nhân để lại mà pha chế ra phương thuốc tạm thời kiểm soát dịch bệnh. Ta từng nghĩ rằng việc cách ly những người mắc bệnh trong cung có thể hoàn toàn loại bỏ nguồn gốc. Không ngờ tình huống xấu nhất vẫn xảy ra, buổi tối Hoàng thượng đột nhiên thấy nóng đầu, ngài đã bị nhiễm bệnh.