Cuối tháng chín năm thứ hai hồi cung, Hoàng thượng công khai thân phận và chính thức tuần du* Giang Nam. Chức tạo phủ dâng ba trăm cuộn lụa, ngài ra ngoài nửa ngày, ta nghỉ trưa trên lầu. Buổi trưa nghe tiếng nói của mọi người, ta từ hành lang nhìn xuống, dưới đất tụ tập nhiều phụ nhân và trẻ nhỏ, họ nói: Nghe nói trên đó có Bạch phu nhân, người đó là quý nhân lớn, không biết quý nhân trông như thế nào? Ta chớp mắt, sờ sờ mặt, quý nhân là một người trông như chưa ngủ đủ.
*Tuần du: vua đi xem xét, thị sát tình hình các nơi
Hoàng hôn, phủ Giang Nam thiết yến, Hoàng thượng và quan lại nói toàn chuyện quốc sự. Ta nhàm chán lật khăn thêu, đột nhiên ngài quay đầu hỏi ta: Nàng ăn nho không? Câu nói vô duyên vô cớ này làm mọi người ngạc nhiên nhìn ngài. Ngài điềm nhiên nhặt một quả nho tím, ta đỏ mặt, ngài đặt quả nho vào môi ta, ta đành mở miệng cắn, mọi người ngỡ ngàng, ngài phất tay: Tiếp tục.
Giữa mùa thu năm thứ hai hồi cung, đêm tĩnh như mực, sấm nổ bất chợt, hạt mưa trên mái hiên như màn cửa, ta xòe tay hứng mưa, nước mưa trượt xuống từ tòa lầu cao. Đêm nay ta không ngủ, không phải do mưa thu làm phiền. Tiêu Túc ở ngoài cửa gõ gọi giục liên tục, ta khoác áo choàng bước ra khỏi lầu. Tiêu Túc cúi người, ta giơ tay phủi lá rụng trên vai hắn, nói: Lần này xuống Giang Nam là có ý đồ của ngài ấy đúng không?
Tiêu Túc ngẩng đầu, nói gằn từng chữ: Lang Quân có thế lực khuynh đảo thiên hạ, mười bốn thành Cửu Châu nguy trong sớm tối, trong hoàng cung không ai biết hành tung của quân thượng, thái hậu đã tuyên chỉ thánh nhân rời cung tĩnh dưỡng.
Ta đáp: Rời cung tĩnh tu sao? Thực chất là gì?
Tiêu Túc trả lời: Quân thượng đang trên đường tới Yến Môn Quan.
Ta hỏi: Ngươi cũng là Minh Vệ?
Tiêu Túc đáp: Phải, mạt tướng là Minh Vệ Kim Thương Đề Đốc, hầu cận dưới trướng Minh Quân.
Đêm đó mưa to tầm tã, ta nhìn theo bóng lưng ngài một mình rời đi trong mưa, phía sau là tám nghìn tướng sĩ Yến Môn, là mười bốn thành Cửu Châu, là kỵ binh không có đường về, là lưỡi kiếm kỵ binh nhuốm máu quân địch.
Ngài nói: Minh Vệ, gia thần* của Mặc gia, sinh ra và gục ngã nơi chiến trường sinh tử, phụ trợ các tướng quân trên chiến trường, dùng máu tế lưỡi kiếm, dùng hồn tế giang sơn, đó chính là sứ mệnh của Mặc gia. Minh Vệ thân phận là nô lệ và tù nhân, vĩnh viễn không được phong tước. Dấu ấn duy nhất chứng minh sự tồn tại của họ chính là một vũng máu đổ trên chiến trường sinh tử.
*Gia thần: Người thân tín của vua quan: Lục ông tự tạ lui chân, Kiều Công sai kẻ gia thần đưa sang (Lục Vân Tiên).
Ngài nói, ngài là Minh Quân cuối cùng của Mặc gia, chết trên chiến trường là vinh dự của ngài.
“Đây là mệnh trời, nhưng ta thực sự không cam tâm. Ngọc Nhi, nàng không biết đâu, những năm chinh chiến, gió phương Bắc lạnh thấu xương, mỗi khi ta sắp gục ngã, chỉ cần nghĩ tới nàng đợi ở Điện Ngô Đồng, vết thương dường như không còn đau đớn nữa. Trở về hoàng cung, ta cũng không dám thường xuyên gặp nàng, trên người ta luôn có những vết thương lớn nhỏ, sợ nàng thấy sẽ kinh hãi. Thực ra, ta kỳ vọng hơn bất cứ ai trên đời này mong muốn thiên hạ được thái bình. Ta vẫn còn những vết thương cũ làm sao dám gặp nàng, mang theo mệnh trời chắc chắn chết, làm sao dám gặp nàng. Lần này tới Yến Môn ngàn dặm, nếu ta không trở về, nàng không cần đợi, hãy về Bạch gia ở Cô Tô, đi du ngoạn Vân Hải, đều tốt. Minh Quân vốn phải vô tâm như lưỡi dao, chỉ tiếc mệnh trời không dung, xưa kia chúng ta gặp nhau ở Tang Châu khiến ta đã có trái tim.”
Lúc ngài ra đi vội vàng quá, ta còn chưa kịp nói, không sao, ngàn dặm không kỳ hạn cũng được, sinh tử do trời cũng được, sơn hà sụp đổ cũng được, nhật nguyệt thay đổi cũng được, chàng là người trong giấc mộng sơn hà của ta, ta sẽ đợi chàng.