1☆☆
Trong phòng chờ xe, nhìn các hàng khách túi lớn túi nhỏ chất chồng như núi, tôi chẳng trông đợi gì vào chất lượng dịch vụ của những chuyến xe khách đường dài vào buổi tối. Tưởng tượng ra cảnh nhồi nhét chật cứng ngột ngạt cộng thêm việc trên nóc xe không biết chừng còn chằng buộc hàng đống hàng lý nhếch nhác như thuốc nổ… Khu xe tới, tôi bật cười tự chế nhạo mình, hóa ra là loại xe bus hai tầng hiện đại có nhiều người Tây khoác balo đã ngồi sẵn bên trong. Điều hòa trên xe rất mạnh, may mà nhà xe có phát chăn len.
Sau khi yên vị, tôi bắt đầu lơ đãng nhìn khắp xe. Có lẽ vì là chuyến xe cuối cùng, lại chạy vào ban đêm nên cả xe chỉ có hơn chục người. Hình như tôi cảm thấy có cái gì đó không được hợp lý cho lắm nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được bèn thôi chẳng buồn nghĩ nữa.
Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp phát nước và đồ ăn cho mọi người, màn hình trên xe đang chiếu bộ phim “Thấy rõ tương lai” do Nicolas Cage sắm vai chính. Hành khách còn được phục vụ cả cà phê nóng, đại loại là còn vượt xa cả tưởng tượng của tôi. Có lẽ đêm qua đã ngủ một giấc dài ở sân bay, cũng có lẽ là do tác dụng của cà phê nên đầu óc tôi tỉnh như sáo không thể ngủ được. Trong phim, Nicolas Cage vào vai một thầy phủ thủy có tài tiên tri. Bộ phim này tôi đã xem rồi, kết thúc rất kinh điển nên xem lạu vẫn thấy rất thú vị.
Xe đã rời khỏi thành phố lúc nào không hay tiến vào đoạn đường núi hun hút. Tôi hơi ngạc nhiên vì trong các chương trình giới thiệu về du lịch đều có kèm theo bản đồ chi tiết nhưng hình như không có giới thiệu gì về đường núi cả. Có điều những chương trình này chỉ để tham khảo, “mọi con đường đều dẫn tới thành Rome”, vậy thì hẳn là không chỉ có một con đường có thể đi tới Chiang Mai không chừng đây là đường tắt cũng nên.
Tôi cũng chẳng lấy làm bận tâm, ngắm nghía cảnh núi rừng đêm tối bên ngoài cửa sổ. Có vẻ như xe đã đi sâu vào vùng núi, xung quanh dày đặc những loài thực vật á nhiệt đới cao lớn. Ánh trăng hòa lẫn bóng lá rợp rạp loang lổ chạy vùn vụt trên cửa kính. Tán lá rung lên xào xạc theo gió đêm như những cỗ xác đứng trên cành mà chao lắc. Trên những thân dừa thẳng tắp treo lủng lẳng những chùm dừa mà từ chỗ của tôi nhìn lên, trông như những tán dù khổng lồ treo đầy đầu lâu.
Vừa bắt đầu tiết mục liên tưởng, tôi đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hành khách xung quanh đều đã ngủ say sưa, tiếng ngáy lào khào văng lên khắp xe. Tôi dém lại mép chăn định cố gắng ép mình vào giấc ngủ thì đột nhiên tiếng phanh xe rít lên chói tai, quán tính cực mạnh xô tôi lao về phía trước, trán đập đánh bốp vào thành ghế đau điếng.
Toàn bộ mọi hàng khách trên xe đềy giật mình choàng tỉnh, tiếng chửi rủa vang lên bằng đủ các loại ngôn ngữ.
Tôi ôm đầu, bực bội không thể tả, vừa ngẩng mặt lên lại thấy cô nhân viên phục vụ mặt mũi hốt hoảng, hai tay chắp trước ngực đang lầm rầm gì đó. Gã tài xế vắt vẻo điếu thuốc chẳng nói chẳng rằng, mặt mũi tái xang tái xám nhìn trân trân về phía trước.
Tôi ngồi ở hàng ghế sau không nhìn rõ lắm, chỉ loáng thoáng trông thấy hình như có thứ gì đó chặn trước đầu xe. Tôi dụi mắt thật mạnh rồi nhổm dậy nhìn cho kĩ thì bỗng nhiên tóc gáy rào rài dựng ngược.
Dưới anh trăng trắng toát, có hai con người đứng thừng thững giữa đường chiếu về phía chúng tôi ánh nhìn lạnh lẽo.
————————————————-
Bật mí cho các bạn điều này là mình chưa hề đọc hết quyển truyện này. Mới đập hộp bèn ngớ ngẩn đăng lên chia sẻ luôn???
Mình vừa đọc vừa nhập nội dung vào Wattpad đấy???
………
???