Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 26


6 người, 4 căn phòng.

Chắc chắn không đủ thời gian để tìm từng manh mối một, chỉ có thể chia nhóm ra để thu thập mà thôi. Kỳ Việt và Tần Thư Nguyệt vốn định đi tìm phòng của Nghiêm Minh nhưng bị Bạch Mộc Trạch bác bỏ, ai lại để cho nghi can tới phòng mình làm gì? Như thế chẳng phải phiền thêm à?“Đây là viên thuốc ngủ mà tôi nhờ Phương Hòa mua, từ khi chia tay với Ngọc Kiều nương, tôi không khi nào ngủ ngon được, Phương Hòa nói mình biết một vị bác sĩ tây y trị mất ngủ rất giỏi, tôi đi gặp Phương Hòa cũng là vì chuyện này.”“Cậu đã nắm chắc hung thủ là ai chưa?”“Cái này…”

Cuối cùng chia ra là Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt cùng tới phòng Tùng Ngọc, Mạc Hoài Nam tới phòng Thanh Diệp, Thẩm Kha và Kỳ Việt thì ở lại phòng Ngọc Kiều nương tìm manh mối, Bạch Mộc Trạch sẽ một mình đi tới phòng Nghiêm Minh.

Vào căn phòng treo đầy đàn nguyệt kia lần nữa, Bạch Mộc Trạch cẩn thận hơn rất nhiều.Kỳ Việt đặt bức thư mình tìm được lên bàn cho họ xem, nói tiếp: “Trong hộp giấy vụn còn tìm thấy được một tờ giấy, là thư chia tay do Ngọc Kiều nương viết, ý nói giờ đã không còn tình cảm gì với Trúc quân nữa rồi, từ nay đừng gặp lại nữa. Vì thế tôi nghĩ hung thủ sát hại Ngọc Kiều nương có thể là Trúc quân này, dù sao tình yêu cũng rất dễ khiến người ta làm ra những chuyện hồ đồ mà.”

So với những căn phòng khác thì ở đây có hơi sạch sẽ quá đà.Nhìn những người còn lại, Bạch Mộc Trạch vô cùng kiên định nói: “Những lời sau đây tôi chỉ nói 1 lần thôi, mấy người tin hay không thì tùy, không liên quan gì tới tôi hết. Đầu tiên, có thể loại trừ 2 người nhân vật nữ là Thanh Diệp và Phương Hòa, Lâm Triết cũng có thể gạt ra, không liên quan gì tới cậu ấy. Tiếp theo, động cơ của Tùng Ngọc rất rõ ràng, anh ta chỉ muốn chuốc thuốc mê Ngọc Kiều nương thôi, tôi tin anh ta, anh ta không liên quan.Tần Thư Nguyệt nhìn Bạch Mộc Trạch rồi lại nhìn Viên Hàm Sương, nói: “Không phải Lâm Dật Chi thì là Thanh Diệp, tôi thấy 2 người đáng nghi nhất.”Bạch Mộc Trạch lại hỏi Tần Thư Nguyệt: “Nếu cô đã có ký ức của Phương Hòa thì hẳn cũng biết chuyện này đúng không?”

Anh đi tới kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, có một phong bì trống, hẳn là dùng để đựng thư Phương Hòa viết. Bạch Mộc Trạch tiện tay bỏ nó lên bàn nhưng không thả đúng nên phong bì rơi xuống đất, một viên thuốc từ bên trong lăn ra.Nửa tiếng sau, mọi người tập hợp ở phòng Ngọc Kiều nương.

Bạch Mộc Trạch cầm viên thuốc tới trước mũi ngửi ngửi, một mùi thuốc rất nồng, hoàn toàn không ngửi ra được là gì, sao Phương Hòa lại cho Nghiêm Minh thứ này chứ?“Hóa ra là thế.” Hiện tại Kỳ Việt rất thoải mái.Viên Hàm Sương càng nói càng tức, nét mặt cũng trở nên dữ tợn hơn.

Nửa tiếng sau, mọi người tập hợp ở phòng Ngọc Kiều nương.Sắc mặt Viên Hàm Sương rất khó coi, thầm nghĩ: Nguy rồi, chắc chắn vừa nãy bị ma rượt nên rơi ra.

Kỳ Việt nói: “Mọi người đều báo manh mối ra hết đi, càng chi tiết càng tốt.”

“Vậy để chúng tôi nói trước.” Tần Thư Nguyệt cầm một bình rượu bằng sứ men xanh đặt trên bàn, “Không nói tới thuốc mê trong tủ, mọi người đều đã biết hết rồi, chúng tôi tìm thấy bình rượu này dưới giường của Tùng Ngọc, bên còn còn non nửa bình, kết hợp 2 thứ này lại, tôi đoán là Tùng Ngọc đã bỏ thuốc mê vào bình rượu, còn chuyện cho ai uống thì chắc cũng không cần bàn nữa rồi.”Kết hợp với hành động của cô ta trước đó, Bạch Mộc Trạch đã hiểu: “Vậy là lúc đầu cô nằm trên giường là để che giấu bằng chứng này à?”Thẩm Kha và Viên Hàm Sương nhìn nhau rồi vội chạy ra khỏi phòng.

“Tôi biết rồi.” Thẩm Kha tìm thấy một ly rượu trong thùng giấy vụn, tình cờ nó là một bộ chung với bình rượu, “Hóa ra là thằng nhóc anh hạ thuốc với Ngọc Kiều nương à, đúng là đê tiện thật, nói đi, có phải là anh làm không!”“Nói về manh mối chúng tôi tìm được đi, trong ngăn kéo bàn trang điểm của Ngọc Kiều nương có rất nhiều thư do một người tên là Trúc quân viết, đọc qua nội dung thì hẳn là Ngọc Kiều nương và Trúc quân này đang yêu nhau.”

Đối diện với câu hỏi của Thẩm Kha, Mạc Hoài Nam lập tức giải thích: “Không phải tôi mà, đúng thế, Tùng Ngọc từng có ý định xấu với Ngọc Kiều nương, nhưng Ngọc Kiều nương không hề mắc lừa nên đã đổ rượu đi rồi.”Bạch Mộc Trạch cầm viên thuốc tới trước mũi ngửi ngửi, một mùi thuốc rất nồng, hoàn toàn không ngửi ra được là gì, sao Phương Hòa lại cho Nghiêm Minh thứ này chứ?Chắc chắn không đủ thời gian để tìm từng manh mối một, chỉ có thể chia nhóm ra để thu thập mà thôi. Kỳ Việt và Tần Thư Nguyệt vốn định đi tìm phòng của Nghiêm Minh nhưng bị Bạch Mộc Trạch bác bỏ, ai lại để cho nghi can tới phòng mình làm gì? Như thế chẳng phải phiền thêm à?

Mạc Hoài Nam không hề nói dối, ở góc bàn thực sự có một vũng nước nhàn nhạt đọng lại.“Cô ta chết cũng đã chết rồi, trâm vàng còn ai dùng nữa đâu, đưa tôi đeo đi để khỏi phí của trời, vì thế tôi mới tiện tay lấy trâm vàng trong hộp trang điểm của Ngọc Kiều nương đi.”

“Nhưng nhắc tới thuốc, tôi có tìm được một bình thuốc ở phòng Thanh Diệp, Thanh Diệp cũng rất ỷ y, để bình thuốc này ngay ở trên giường.” Mạc Hoài Nam lấy ra một bình sứ màu trắng, trên thân bình có dán một cái nhãn đỏ, ngang nhiên viết 2 chữ: Thuốc độc.Nghe anh ta nói xong, Tần Thư Nguyệt chợt kích động, chỉ vào Bạch Mộc Trạch:” Trúc quân là Lâm Dật Chi đấy, là anh!”Bạch Mộc Trạch bình tĩnh nói: “Hiện tại manh mối chỉ có thể chứng minh được thân phận của Trúc quân thôi, không thể nói là anh ta giết người được, nếu nói vì yêu sinh hận thì tôi muốn hỏi Kỳ Việt một chút, chẳng phải anh luôn miệng nói Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương là người yêu của nhau sao, nhưng rõ ràng người yêu của Ngọc Kiều nương không phải anh, có khi nào anh vì chuyện tình cảm mà giết Ngọc Kiều nương không?”

Những người khác: …“Nhưng nhắc tới thuốc, tôi có tìm được một bình thuốc ở phòng Thanh Diệp, Thanh Diệp cũng rất ỷ y, để bình thuốc này ngay ở trên giường.” Mạc Hoài Nam lấy ra một bình sứ màu trắng, trên thân bình có dán một cái nhãn đỏ, ngang nhiên viết 2 chữ: Thuốc độc.Anh đi tới kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, có một phong bì trống, hẳn là dùng để đựng thư Phương Hòa viết. Bạch Mộc Trạch tiện tay bỏ nó lên bàn nhưng không thả đúng nên phong bì rơi xuống đất, một viên thuốc từ bên trong lăn ra.

Thẩm Kha phì cười: “Ha ha ha ha, đạo cụ này là thế nào đây, lộ liễu quá vậy ha ha ha.”Cuối cùng chia ra là Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt cùng tới phòng Tùng Ngọc, Mạc Hoài Nam tới phòng Thanh Diệp, Thẩm Kha và Kỳ Việt thì ở lại phòng Ngọc Kiều nương tìm manh mối, Bạch Mộc Trạch sẽ một mình đi tới phòng Nghiêm Minh.

Sắc mặt Viên Hàm Sương rất khó coi, thầm nghĩ: Nguy rồi, chắc chắn vừa nãy bị ma rượt nên rơi ra.Kỳ Việt cứng họng: “Anh Bạch à, Nghiêm Minh có chứng mất ngủ chứ đâu phải tôi, anh đừng có nhầm lẫn.”

Kết hợp với hành động của cô ta trước đó, Bạch Mộc Trạch đã hiểu: “Vậy là lúc đầu cô nằm trên giường là để che giấu bằng chứng này à?”Mạc Hoài Nam không hề nói dối, ở góc bàn thực sự có một vũng nước nhàn nhạt đọng lại.Cuối cùng chỉ còn lại Trúc quân và Nghiêm Minh, các người còn nhớ đàn nguyệt trong phòng hóa trang không, trên đó có một vết máu, sở dĩ tôi hỏi anh có từng bị thương không là vì trên mặt thảm trong phòng của anh vẫn còn một giọt máu chưa được dọn dẹp, theo các bằng chứng thì anh chính là hung thủ.Còn Phương Hòa, tôi cũng chẳng muốn biết chuyện giữa cô ta và Nghiêm Minh, không dính dáng gì tới vụ án này hết, tóm lại kết luận của tôi chính là Nghiêm Minh là hung thủ.”

Viên Hàm Sương thấy chẳng giấu được nữa nên nói thẳng: “Đúng thế, nhiệm vụ trên thẻ nhân vật của tôi viết như thế, mấy người cũng có mà, nhưng tôi nói rõ nhé, tôi không có giết Ngọc Kiều nương.”Anh lấy viên thuốc ra đặt xuống bàn, Tần Thư Nguyệt rõ ràng đã bắt đầu hoảng hốt.

“Lúc ở phòng hóa trang tôi đã thấy rất lạ rồi, sao trâm vàng của Ngọc Kiều nương lại ở trong hộp của Thanh Diệp chứ.” Chuyện này khiến Bạch Mộc Trạch băn khoăn rất lâu.Thẩm Kha nhẹ nhàng nói với Bạch Mộc Trạch: “Tôi thấy cô ta rất khả nghi.”

Viên Hàm Sương giải thích: “Tôi ghen ghét Ngọc Kiều nương nên cũng từng muốn giết cô ta, nhưng tôi tới trễ, vốn định cho thuốc độc vào cái ly mà cô ta thường uống nước, nhưng vừa vào phòng đã phát hiện Ngọc Kiều nương treo cổ trên xà nhà rồi, còn cây trâm vàng kia… Trước đây vốn dĩ là đồ của tôi! Vai Đỗ Lệ nương đáng lẽ là của tôi, nhưng không biết cô ta dùng cách gì mà thuyết phục được chủ gánh đổi vai lại, hừ, nếu không giờ cô ta làm gì nổi tiếng, có nhiều vàng bạc châu báu như thế chứ, con khốn!”

Viên Hàm Sương càng nói càng tức, nét mặt cũng trở nên dữ tợn hơn.Thẩm Kha cũng không tin, kéo Bạch Mộc Trạch lại hỏi rõ: “Đại Bạch, cậu nói thật đi, rốt cuộc có phải là cậu không?”

Thẩm Kha nhẹ nhàng nói với Bạch Mộc Trạch: “Tôi thấy cô ta rất khả nghi.”“Lúc ở phòng hóa trang tôi đã thấy rất lạ rồi, sao trâm vàng của Ngọc Kiều nương lại ở trong hộp của Thanh Diệp chứ.” Chuyện này khiến Bạch Mộc Trạch băn khoăn rất lâu.

Bạch Mộc Trạch không để ý tới anh ta, chỉ hỏi Viên Hàm Sương: “Vậy trâm vàng thì sao?”Lần này đến cả Viên Hàm Sương cũng thấy bất thường: “Đúng đó, giáo sư Bạch đâu có nói tới chuyện này, hóa ra là anh!”“Sao anh biết hung thủ đã dùng đàn nguyệt đánh vào gáy?” Thẩm Kha vốn phản ứng chậm lại lập tức phát hiện ra lỗ thủng trong lời nói của anh ta.

“Cô ta chết cũng đã chết rồi, trâm vàng còn ai dùng nữa đâu, đưa tôi đeo đi để khỏi phí của trời, vì thế tôi mới tiện tay lấy trâm vàng trong hộp trang điểm của Ngọc Kiều nương đi.”

Lời giải thích của Viên Hàm Sương không có vấn đề gì, từ đầu Bạch Mộc Trạch cũng không để ý lắm tới Viên Hàm Sương và Phương Hòa, theo vở kịch do NPC diễn thì phải khá khỏe mới treo được một cô gái trưởng thành lên cao thế được.Kỳ Việt sốt ruột xua tay: “Thôi đi, các người muốn chỉ ai thì chỉ, tóm lại là tôi sẽ chỉ Trúc quân, các người không tin thì sai đừng có trách đấy.”

***Thẩm Kha khẽ thở phào: “Vậy được rồi, cậu nói là ai tôi sẽ chọn theo cậu, tôi cứ thấy tên Kỳ Việt này không đáng tin cho lắm.”

“Nói về manh mối chúng tôi tìm được đi, trong ngăn kéo bàn trang điểm của Ngọc Kiều nương có rất nhiều thư do một người tên là Trúc quân viết, đọc qua nội dung thì hẳn là Ngọc Kiều nương và Trúc quân này đang yêu nhau.”Nếu không phải Thanh Diệp thì chỉ còn…

Kỳ Việt đặt bức thư mình tìm được lên bàn cho họ xem, nói tiếp: “Trong hộp giấy vụn còn tìm thấy được một tờ giấy, là thư chia tay do Ngọc Kiều nương viết, ý nói giờ đã không còn tình cảm gì với Trúc quân nữa rồi, từ nay đừng gặp lại nữa. Vì thế tôi nghĩ hung thủ sát hại Ngọc Kiều nương có thể là Trúc quân này, dù sao tình yêu cũng rất dễ khiến người ta làm ra những chuyện hồ đồ mà.”Kỳ Việt phân tích: “Không phải Thanh Diệp đâu, cô ta sao đủ sức để treo người lên được.”

Nghe anh ta nói xong, Tần Thư Nguyệt chợt kích động, chỉ vào Bạch Mộc Trạch:” Trúc quân là Lâm Dật Chi đấy, là anh!”Bạch Mộc Trạch đẩy viên thuốc tới trước mặt Kỳ Việt, nói: “Vậy anh uống đi, đúng lúc có thể trị bệnh được đấy.”

Đến cả Thẩm Kha cũng bị sốc: “Cô nói cái gì? Trúc quân là Đại Bạch?”Đối diện với câu hỏi của Thẩm Kha, Mạc Hoài Nam lập tức giải thích: “Không phải tôi mà, đúng thế, Tùng Ngọc từng có ý định xấu với Ngọc Kiều nương, nhưng Ngọc Kiều nương không hề mắc lừa nên đã đổ rượu đi rồi.”

Thân phận bị tiết lộ nhưng Bạch Mộc Trạch không hề bối rối, anh hỏi ngược lại: “Sao lại bảo Lâm Dật Chi là Trúc quân?”

“Vì trong trí nhớ của Phương Hòa, cô ta đã sớm biết vị hôn phu của mình có người phụ nữ bên ngoài, sau này cô ta lén theo Lâm Dật Chi ra ngoài, phát hiện Lâm Dật Chi thường xuyên đi tới Lê Viên xem kịch, lại thường đến vào đêm khuya, khi đó rạp hát đã đóng cửa từ lâu rồi, anh ta còn làm gì được nữa? Cộng thêm bằng chứng mà A Việt tìm thấy, tôi có thể chắc chắn Lâm Dật Chi chính là Trúc quân.”Bạch Mộc Trạch không để ý tới anh ta, chỉ hỏi Viên Hàm Sương: “Vậy trâm vàng thì sao?”

“Hóa ra là thế.” Hiện tại Kỳ Việt rất thoải mái.“Tất nhiên.”

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh nói: “Hiện tại manh mối chỉ có thể chứng minh được thân phận của Trúc quân thôi, không thể nói là anh ta giết người được, nếu nói vì yêu sinh hận thì tôi muốn hỏi Kỳ Việt một chút, chẳng phải anh luôn miệng nói Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương là người yêu của nhau sao, nhưng rõ ràng người yêu của Ngọc Kiều nương không phải anh, có khi nào anh vì chuyện tình cảm mà giết Ngọc Kiều nương không?”

“Không thể nào!” Kỳ Việt lập tức bác bỏ, “Trước đây đúng là có giấu giếm các người thật, thực ra Ngọc Kiều nương và Nghiêm Minh đã chia tay từ trước khi chuyện của Trúc quân xảy ra rồi, nhưng là chia tay trong hòa bình, không hề có gút mắc gì hết.”

Bạch Mộc Trạch lại hỏi Tần Thư Nguyệt: “Nếu cô đã có ký ức của Phương Hòa thì hẳn cũng biết chuyện này đúng không?”

Anh lấy viên thuốc ra đặt xuống bàn, Tần Thư Nguyệt rõ ràng đã bắt đầu hoảng hốt.Viên Hàm Sương giải thích: “Tôi ghen ghét Ngọc Kiều nương nên cũng từng muốn giết cô ta, nhưng tôi tới trễ, vốn định cho thuốc độc vào cái ly mà cô ta thường uống nước, nhưng vừa vào phòng đã phát hiện Ngọc Kiều nương treo cổ trên xà nhà rồi, còn cây trâm vàng kia… Trước đây vốn dĩ là đồ của tôi! Vai Đỗ Lệ nương đáng lẽ là của tôi, nhưng không biết cô ta dùng cách gì mà thuyết phục được chủ gánh đổi vai lại, hừ, nếu không giờ cô ta làm gì nổi tiếng, có nhiều vàng bạc châu báu như thế chứ, con khốn!”

“Cái này…”“Không phải.”“Không thể nào!” Kỳ Việt lập tức bác bỏ, “Trước đây đúng là có giấu giếm các người thật, thực ra Ngọc Kiều nương và Nghiêm Minh đã chia tay từ trước khi chuyện của Trúc quân xảy ra rồi, nhưng là chia tay trong hòa bình, không hề có gút mắc gì hết.”

“Đây là viên thuốc ngủ mà tôi nhờ Phương Hòa mua, từ khi chia tay với Ngọc Kiều nương, tôi không khi nào ngủ ngon được, Phương Hòa nói mình biết một vị bác sĩ tây y trị mất ngủ rất giỏi, tôi đi gặp Phương Hòa cũng là vì chuyện này.”

Bạch Mộc Trạch đẩy viên thuốc tới trước mặt Kỳ Việt, nói: “Vậy anh uống đi, đúng lúc có thể trị bệnh được đấy.”

Kỳ Việt cứng họng: “Anh Bạch à, Nghiêm Minh có chứng mất ngủ chứ đâu phải tôi, anh đừng có nhầm lẫn.”Vào căn phòng treo đầy đàn nguyệt kia lần nữa, Bạch Mộc Trạch cẩn thận hơn rất nhiều.Thân phận bị tiết lộ nhưng Bạch Mộc Trạch không hề bối rối, anh hỏi ngược lại: “Sao lại bảo Lâm Dật Chi là Trúc quân?”

“Đùa tí thôi mà, à đúng rồi, còn một câu nữa muốn hỏi anh, gần đây có bị thương gì không?”

“Hả?” Kỳ Việt hoang mang.

Thấy phản ứng của anh ta, Bạch Mộc Trạch đã biết được đáp án, “Có lẽ là không rồi, tiện miệng hỏi tí thôi.”

“Còn nửa tiếng nữa, sao đây, chọn ai?” Viên Hàm Sương sốt ruột.

Tần Thư Nguyệt nhìn Bạch Mộc Trạch rồi lại nhìn Viên Hàm Sương, nói: “Không phải Lâm Dật Chi thì là Thanh Diệp, tôi thấy 2 người đáng nghi nhất.”

Viên Hàm Sương trợn tròn mắt: “Tôi đã giải thích nhiều thế rồi, cô có não không vậy?”

Kỳ Việt phân tích: “Không phải Thanh Diệp đâu, cô ta sao đủ sức để treo người lên được.”Thấy phản ứng của anh ta, Bạch Mộc Trạch đã biết được đáp án, “Có lẽ là không rồi, tiện miệng hỏi tí thôi.”So với những căn phòng khác thì ở đây có hơi sạch sẽ quá đà.

Nếu không phải Thanh Diệp thì chỉ còn…

Thẩm Kha cũng không tin, kéo Bạch Mộc Trạch lại hỏi rõ: “Đại Bạch, cậu nói thật đi, rốt cuộc có phải là cậu không?”

“Không phải.”“Vậy để chúng tôi nói trước.” Tần Thư Nguyệt cầm một bình rượu bằng sứ men xanh đặt trên bàn, “Không nói tới thuốc mê trong tủ, mọi người đều đã biết hết rồi, chúng tôi tìm thấy bình rượu này dưới giường của Tùng Ngọc, bên còn còn non nửa bình, kết hợp 2 thứ này lại, tôi đoán là Tùng Ngọc đã bỏ thuốc mê vào bình rượu, còn chuyện cho ai uống thì chắc cũng không cần bàn nữa rồi.”

“Cậu đã nắm chắc hung thủ là ai chưa?”

“Tất nhiên.”

Thẩm Kha khẽ thở phào: “Vậy được rồi, cậu nói là ai tôi sẽ chọn theo cậu, tôi cứ thấy tên Kỳ Việt này không đáng tin cho lắm.”Thẩm Kha phì cười: “Ha ha ha ha, đạo cụ này là thế nào đây, lộ liễu quá vậy ha ha ha.”“Hả?” Kỳ Việt hoang mang.

Nhìn những người còn lại, Bạch Mộc Trạch vô cùng kiên định nói: “Những lời sau đây tôi chỉ nói 1 lần thôi, mấy người tin hay không thì tùy, không liên quan gì tới tôi hết. Đầu tiên, có thể loại trừ 2 người nhân vật nữ là Thanh Diệp và Phương Hòa, Lâm Triết cũng có thể gạt ra, không liên quan gì tới cậu ấy. Tiếp theo, động cơ của Tùng Ngọc rất rõ ràng, anh ta chỉ muốn chuốc thuốc mê Ngọc Kiều nương thôi, tôi tin anh ta, anh ta không liên quan.

Cuối cùng chỉ còn lại Trúc quân và Nghiêm Minh, các người còn nhớ đàn nguyệt trong phòng hóa trang không, trên đó có một vết máu, sở dĩ tôi hỏi anh có từng bị thương không là vì trên mặt thảm trong phòng của anh vẫn còn một giọt máu chưa được dọn dẹp, theo các bằng chứng thì anh chính là hung thủ.

Còn Phương Hòa, tôi cũng chẳng muốn biết chuyện giữa cô ta và Nghiêm Minh, không dính dáng gì tới vụ án này hết, tóm lại kết luận của tôi chính là Nghiêm Minh là hung thủ.”

Nói xong phân tích của mình, Bạch Mộc Trạch rời khỏi phòng để đi tìm Nguyên Tinh Thần.“Tôi biết rồi.” Thẩm Kha tìm thấy một ly rượu trong thùng giấy vụn, tình cờ nó là một bộ chung với bình rượu, “Hóa ra là thằng nhóc anh hạ thuốc với Ngọc Kiều nương à, đúng là đê tiện thật, nói đi, có phải là anh làm không!”

Trong lòng Kỳ Việt thoáng chấn động, anh ta vẫn biện bạch: “Phân tích của anh Bạch có vẻ hợp lý nhưng vẫn còn vấn đề, nếu Ngọc Kiều nương chết trong phòng của Nghiêm Minh thì sao trên mặt thảm chỉ có 1 giọt máu được, đưa Ngọc Kiều nương từ phòng mình tới phòng của cô ta, lỡ như bị người ta phát hiện thì sao, quá nhiều rủi ro, hơn nữa chỉ dựa vào đàn nguyệt thì không thể kết luận là do Nghiêm Minh làm được, mọi người thử nghĩ lại đi, đàn nguyệt là của Ngọc Kiều nương, chắc chắn nó phải ở trong phòng Ngọc Kiều nương, nhất định là Trúc quân dùng đàn nguyệt đánh vào gáy Ngọc Kiều nương khiến cô ta hôn mê, sau đó giả thành treo cổ, trong mắt tôi, hung thủ vẫn là Trúc quân.”

“Sao anh biết hung thủ đã dùng đàn nguyệt đánh vào gáy?” Thẩm Kha vốn phản ứng chậm lại lập tức phát hiện ra lỗ thủng trong lời nói của anh ta.

Lần này đến cả Viên Hàm Sương cũng thấy bất thường: “Đúng đó, giáo sư Bạch đâu có nói tới chuyện này, hóa ra là anh!”***

Thẩm Kha và Viên Hàm Sương nhìn nhau rồi vội chạy ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Kỳ Việt, Tần Thư Nguyệt và Mạc Hoài Nam, Kỳ Việt vẫn đang cứng miệng: “Thư Nguyệt, A Nam, 2 người có tin tôi không?”Kỳ Việt nói: “Mọi người đều báo manh mối ra hết đi, càng chi tiết càng tốt.”

Tần Thư Nguyệt chần chừ: “Em…”Mạc Hoài Nam cũng rất khó xử: “A Việt à, chúng tôi cũng rất muốn tin anh, nhưng bằng chứng đã quá rõ ràng rồi, hơn nữa lỡ chúng tôi sai sẽ bị phạt đấy.”

Mạc Hoài Nam cũng rất khó xử: “A Việt à, chúng tôi cũng rất muốn tin anh, nhưng bằng chứng đã quá rõ ràng rồi, hơn nữa lỡ chúng tôi sai sẽ bị phạt đấy.”“Còn nửa tiếng nữa, sao đây, chọn ai?” Viên Hàm Sương sốt ruột.

Kỳ Việt sốt ruột xua tay: “Thôi đi, các người muốn chỉ ai thì chỉ, tóm lại là tôi sẽ chỉ Trúc quân, các người không tin thì sai đừng có trách đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận