Lại vẫn là Bạch Phong Hành lên tiếng :
– Bọn ta chẳng phải tiên nhân, không dám ứng vào câu nói ấy. Còn ngươi, cũng nên xem lại mình có phải là Vũ mà không phải ” Vũ ” hay không.
Hòa Thượng nghe Bạch Phong Hành dùng câu của Vũ khi nãy nói với Hòa Thượng để trả lời thì bật cười khanh khách.
– Tiểu tử này bản mặt cáu kỉnh khó ưa, nhưng cũng khá là thú vị nhỉ.
Bất Giới cũng cười ha hả đáp lời:
– Kẻ đi cùng với ta không ai là không thú vị.
Vũ lắc đầu nói:
– Bạch tản nhân nói sai rồi. Tôi không rành Hán tự, không biết chữ Vũ, chữ Khai viết như thế nào. Nhưng ý nghĩa của bức hoành phi ấy hoàn toàn không phải nhắc đến chuyện hôm nay tôi tới nơi này lại được các vị tiên nhân mở hội đón chào. Chẳng phải vậy đâu.
” Vậy theo ông Vũ, bức hoành phi đó phải hiểu thế nào? ” – Thái Minh nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe bỗng nhiên lên tiếng.
Lời nói này của hắn khiến nàng không thể bàng quan. Bởi nàng chính là người lập nên Dịch Thôn, chính là người dùng gỗ thơm khắc nên bức hoành phi đó.
Bao nhiêu năm nay, nàng và những người đầu tiên của Dịch Thôn sống là vì câu nói ấy. Nay có một kẻ tạm coi là ứng với lời tiên tri lại lên tiếng bác bỏ, bảo sao nàng không thể tĩnh.
Vũ thấy Thái Minh cất tiếng, biết là câu chuyện đã đến hồi nghiêm túc, bèn hắng giọng trả lời.
– “Vũ tới Dịch Thôn “, chữ Vũ trong câu này có phải là chữ Vũ trong tên tôi hay không thì chưa cần bàn đến, dù sao những lời tiên tri thường có tính ẩn dụ. Cứ cho là không phải đi. Dù sao cũng chỉ để ám chỉ một kẻ nào tới hoặc một sự việc nào đó xảy ra tại nơi này mà thôi. Vế sau mới là chủ đạo.
Tiên môn khai hội. Các vị ở đây là tiên ư? Tôi xin lỗi nói rằng ” không phải “. Mà nếu các vị thực sự là thần tiên, vậy tôi có tài đức gì mà được các vị thần tiên mở hội tiếp đón thế này? “
Hắn ngắt lời, quay sang Bạch Phong Hành nói:
– Bạch tản nhân nói rất phải, tôi chỉ có cái tên là Vũ, một chút thành tựu cũng có thể nói là hơi mãn nguyện. Nhưng nếu chỉ như thế mà phải mở hội tiên để đón chào thì đúng là phi lý vô cùng.
Mà mở hội rồi thì sao? chè chén no say, tặng quà ra mắt rồi giải tán ra về à?
Không, Tiên – Môn – Tới – Lúc – Mở – Ra, đó mới là ý nghĩa chân chính của bức hoành phi.
Mọi người nghe hắn nói xong, không ai phản bác, nhất tề ánh mắt dồn cả vào Thái Minh, nhưng Thái Minh lúc này lại đã xoay người, cúi đầu hướng lão sư phụ của Bạch Cổ Văn.
Lúc này Vũ mới thực sự để ý tới lão nhân này. Lão nhân này là người có mặt ngay từ đầu trên điếu ngư đài, biểu hiện cũng vô cùng cổ quái, cao ngạo. Nhưng không ai để ý tới, cũng không ai nhắc đến nửa lời. Trứ Bạch Cổ Văn chào là sư phụ thì những người khác cũng chẳng ai nhắc tới một câu.
Lão nhân ngồi đó câu cá, cũng không phải là bất động như tượng, mà cũng có lúc xoay người, có lúc còn đưa ngón út ngoáy tai, sinh hoạt sống động. Ấy thế nhưng trong cảm giác của Vũ thì lão nhân tựa như hòn đá cành cây, là một cảnh vật thiên nhiên chứ không phải là một người ngồi đó. Có vẻ như lão nhân này đã đạt tới cảnh giới hòa nhập với đại tự nhiên, cao sâu không lường được.
Mọi người ở đây dường như đều biết lão. Hơn nữa lại đặc biệt tôn kính. Lão ngồi câu cá ung dung, đằng sau mấy vị cao nhân cúi đầu thỉnh giáo, không ai lên tiếng, cũng không ai thấy thế là phiền. Tất cả mọi người cứ điềm nhiên như vậy mà chờ, mãi một lúc lâu vẫn không thấy lão nhân lên tiếng.
Vũ đang nói tới cao trào, bỗng nhiên mọi người lâm vào quỷ dị thì không khỏi băn khoăn. Bèn nhỏ giọng hỏi Bạch Cổ Văn:
– Vị sư phụ của Bạch tiên sinh lai lịch thế nào mà các vị cao nhân ở đây khi nãy tới chẳng chịu chào hỏi quan tâm, giờ lại nhất tâm thỉnh giáo thế kia?
Bạch Cổ Văn vội đáp :
– Bạch Cổ Văn tôi làm gì có phúc phận là đệ tử của Khương Lão tiên nhân. Lão tiên nhân là một vị tán tiên không những có thể chiêm bốc tiên tri, biết trước tiên cơ mà còn có thuật pháp cao minh, hiểu biết sâu rộng như biển lớn. Chỉ cần được Khương lão tiên sinh chỉ điểm một câu liền có thể làm kim chỉ nam cả đời. Hầu hết các vị ở đây đều đã từng được Khương lão thần tiên điểm hóa, chỉ dạy. Nên có ai là không kính ngưỡng. Nhưng tính tình của Khương lão vô cùng cổ quái, không thích giao tiếp với người đời. Khương lão nói danh vọng như mây khói, quan hệ như tơ hồng, không muốn để chúng che mắt buộc mình nên các vị cao nhân ở đây đều hiểu tính lão thần tiên,khi đến cũng không cần chào hỏi
Vũ nghe vậy khâm phục gật đầu:
– Tôi không biết tài tiên tri của Khương lão như thế nào. Nhưng bằng vào một câu nói ” không muốn để che mắt buộc mình ” cũng có thể thấy xứng với danh xưng là lão thần tiên.
Thái Minh thấy Bạch Cổ Văn định lên tiếng kể cho Vũ nghe những sự tích về Khương lão tiên sinh, liền hừ nhẹ một tiếng :
– Tám chữ trên bức hoành phi kia chính là do sư phụ nói với tôi. Ông Vũ chắc cũng không tin nhỉ.
Vũ nghe vậy lập tức há ngậm miệng. Thì ra người tiên tri về sự xuất hiện của hắn hôm nay lại chính là vị lão nhân đang ngồi câu cá.
Nếu nói như vậy, chẳng hóa ra vị lão nhân này cũng giống như nhà tiên tri Vanga, thực sự có thể nhìn trước tương la. Hèn nào những người ở đây không ai không là kì nhân dị sĩ, hết thảy đều tôn kính ông ta.
Trong vô số các thứ gọi là thuật tiên, đạo pháp, thuật tiên tri vẫn là cao siêu nhất. Tính được nhân quả, thấy được tương lai. Người như vậy chẳng phải đã vượt được luân hồi, đứng ngoài tam giới hay sao.
Vũ đứng nghiền ngẫm hồi lâu, chợt buột miệng nói:
– Đã là bậc tiên tri, ai lại còn đi câu cá.
Những người ở đây hầu hết đã được Khương lão tiên sinh điểm hóa chỉ nam, không ai là không tôn sùng tuyệt đối. Nhất là Thái Minh, nàng là người tiếp xúc với Khương lão tiên sinh nhiều nhất, miễn cưỡng có thể coi như học trò.
. Hơn nữa Khương lão thần tiên ngồi câu cá đã như hòa nhập với thiên nhiên, ai nhìn thấy cũng đều sinh ra cảm giác như gió thổi cây rung, lá rơi xuống đất, vô cùng tự nhiên.Mọi người nghiêng cổ đứng chờ nhưng đều coi là chuyện tất nhiên, chẳng có ai lấy làm buồn bực. Bỗng nhiên nghe một kẻ xa lạ ất ơ nói ra một câu xóc óc, nghi ngờ thì trong lòng đều sinh giận dữ.
Thái Minh vừa định xuất ngôn, bất ngờ lão nhân ung dung tự tại, không màng lợi danh kia bỗng nhiên cất tiếng cười, tiếng cười của lão trầm đục già nua mà lại khiến cho người nghe có cảm giác an thần ấm áp.
– Câu cá là thú vui của mấy lão già bọn ta, ở đây có gió mát trăng thanh, trong hồ có cá cớ gì không câu?
Vũ đáp:
– Người thường câu cá thì vui. Bởi vì không biết trước được khi nào cá cắn câu, cũng không biết trước được con cá cắn câu là con cá nào. Ông là bậc tiên tri, biết trước khi nào cá cắn câu, cũng biết trước được cả con cá nào sẽ cắn câu. Như vậy việc ngồi câu đâu còn gì là vui thú nữa.
Khương lão nhân nói:
– Khương Thượng chiêm bốc như thần, cũng ngồi câu cá. Lão phu cũng họ Khương nên làm trò bắt chước tiền nhân, ngồi câu cá cũng được chứ sao.
Vũ bĩu môi :
– Khương Thái Công dùng lưỡi thẳng để câu công, câu hầu chẳng qua là ước lệ tượng trưng. Ý nói vị này ăn nói thật thà, đến năm tám chục mới tìm được minh chủ. Hơn nữa ông ta ngồi câu cá là để cầu danh. Ông ngồi câu cá đã không có thú vui, lại cũng không cần danh lợi, thế thì ngồi câu làm gì.
Lão nhân vẫn không quay lại, đáp :
– Câu cá không nhất thiết phải câu được cá, ngồi câu cá cũng đâu nhất thiết phải câu được công danh.
Hắn bèn tò mò hỏi:
– Thế ông đang câu gì thế?
Lão nhân cười đáp:
– Ta ngồi câu rượu.