Niềm Vui Đến Muôn Nhà - Đồng An An

Chương 16


Việc kinh doanh của quán ăn “Quý Khách Lai Hỉ” ngày càng phát đạt.

 

Tuy cha ta nhìn láu cá, nhưng lại khéo ăn nói, bất kể là quan lớn hay thường dân, tiểu thư hay bà lão, hễ bước vào quán, không ai là không khen ngợi ông chủ Phan nhiệt tình.

 

Điều buồn cười là, ngay cả lão gia nhà họ Tiền cũng trở thành khách quen của quán.

 

Cha ta nhe hàm răng to, hễ thấy lão gia nhà họ Tiền là lại vỗ vai kết nghĩa huynh đệ, giả vờ quan tâm: “Lão Tiền, căn nhà mới xây xong chưa? Chân lão bị bỏng lâu thế mà vẫn chưa khỏi à? Sao lại đi tập tễnh thế kia?”

 

Mặt lão gia nhà họ Tiền lúc xanh lúc trắng: “Thầy lang nói sắp khỏi rồi.”

 

“Vậy thì tốt quá! Hôm nay có món cá sông xào cay tươi ngon lắm, gọi một phần nếm thử xem?”

 

“Thầy lang dặn phải kiêng khem…”

 

“Hầy, sống c.h.ế.t có số, cứ ăn uống thỏa thích đi, có những lang trung không giỏi, lại đổ lỗi cho người bệnh không biết kiêng khem, hôm nào ta giới thiệu cho lão một thần y!”

 

“Vậy được, cho ta một phần, lại thêm một bình rượu ngon nữa!”

 

Cha ta vui vẻ: “Rượu trúc diệp bí truyền từ kinh thành, cả trấn Đào Nguyên này chỉ có ở quán ta thôi, giá hơi chát, mười lạng bạc một bình, hôm nay lão may mắn đến đúng lúc rồi, uống cho say đi!”

 

Thực ra cha ta nào có rượu trúc diệp bí truyền gì, đó là lão tự pha chế từ rượu nếp, nước giếng và một số thảo dược bí ẩn để dành riêng cho lão gia nhà họ Tiền.

 

Rượu này rất thơm, nhưng uống nhiều sẽ hại thận.

 

Ta thấy thủ đoạn của cha ta quá tiểu nhân, nhưng lão lại không cho là vậy, còn nói: “Xem lão già háo sắc kia còn dám ức h.i.ế.p con gái nhà lành nữa không!”

 

“Cha không sợ lão ta tìm cha gây sự sao?”

 

Cha ta hừ lạnh: “Lão già đó mà không muốn trở thành trò cười cho cả thị trấn thì cứ việc đến tìm ta. Nhưng mà lão ta biết là ta làm sao, giờ chúng ta là bằng hữu chí cốt của nhau đấy.”

 

Ta: “…”

 

Thật lòng mà nói, ta rất hận lão gia nhà họ Tiền, hận đến nỗi nghiến răng ken két.

 

Hồi trước lúc ở nhà họ Tiền, ta có hai tỷ muội thân thiết, một người bị lão ta làm nhục rồi nhảy giếng tự vẫn, một người cứng cỏi không khuất phục thì bị lão ta bán cho một lão già xấu xí, lùn tịt trong thị trấn.

 

A hoàn cũng là người, cũng có cha có mẹ, sao lão ta lại nhẫn tâm đối xử với chúng ta như vậy?

 

Năm đó cha ta bán ta là ký hợp đồng với quản gia nhà họ Tiền, nên lão gia nhà họ Tiền không biết bộ mặt thật của cha ta, thôi thì cứ coi như “ác giả ác báo” đi.

 

Từ khi quán ăn khai trương, đậu phụ nhà ta không cần Triệu Đắc Thiên vất vả gánh đi bán nữa.

 

Cha ta thuê người hàng ngày lái xe ngựa đến thôn Đào Thủy chở hơn chục khay đậu phụ đi, ba bốn khay dành cho quán ăn dùng, số còn lại đưa đến các cửa hàng và nhà giàu có.

Vì bếp trong nhà quá nhỏ, Triệu Đắc Thiên liền dựng một cái lều trong sân để làm đậu phụ.

 

Lúc đầu chỉ có một mình hắn làm, nhưng đến cuối tháng mười, hắn dần dần không kham nổi, liền thuê mấy thẩm thẩm hàng xóm đến giúp.

 

“Sao lại phải thuê người? Ta làm được mà.”

 

Tháng mười ở quê trời đã lạnh, cuối giường cũng hơi lạnh, ta kéo chăn của Triệu Đắc Thiên lên trên, đến nơi ta có thể chạm vào hắn.

 

Triệu Đắc Thiên nằm dưới tấm chăn mới mà ta may cho, vừa hài lòng vừa không hài lòng nhìn ta một cái: “Nàng nghỉ ngơi đi, dưỡng sức cho khỏe.”

 

Từ khi biết ta từng bị đánh đập dã man ở nhà họ Tiền, hắn không cho ta làm việc nặng nữa, thực ra chuyện đó đã qua mấy tháng rồi, ta thấy sức khỏe của mình đã khỏi hẳn.

 

Nhưng hắn không tin: “Phụ nữ phải giữ gìn sức khỏe, hơn nữa giờ trời lạnh rồi, phải cẩn thận.”

 

Phải nói sao nhỉ, ta lại phát hiện ra một “ưu điểm” nữa của Triệu Đắc Thiên, đó là “miệng quạ đen”.

 

Bởi vì mấy ngày sau, ta thật sự bị cảm lạnh.

 

Nằm trên giường ấm áp, ta đắp hai tấm chăn dày nhưng vẫn thấy lạnh sống lưng, Triệu Đắc Thiên lo lắng, quay người định đi mời thầy lang, nhưng mẹ chồng kéo hắn lại.

 

“Sao tự dưng lại bị ốm thế này? Chắc là bị “trúng gió” rồi.”

 

Nói xong, bà mò mẫm đi vào bếp, lấy ra một bát nước và ba chiếc đũa.

 

Đặt một chiếc đũa nằm ngang trên miệng bát, mẹ chồng cầm hai chiếc đũa kia vẽ vài vòng trên đầu ta, miệng lẩm bẩm: “Nhị bát quỷ lai, tam lục quỷ khứ, vong hồn dã quỷ, tòng thử khứ…”

 

Sau đó, bà thử dựng hai chiếc đũa kia trong nước, một lần, hai lần, ba lần, hai chiếc đũa kia thật sự đứng vững!

 

“Hầy, chắc là bị “trúng gió” rồi, giống hệt bà nội con hồi trước. Không sao, đuổi “gió” đi rồi, ngủ một giấc là khỏi thôi.”

 

Triệu Đắc Thiên sờ trán ta, bán tín bán nghi: “Mẹ, hay là mời lão Điền đến xem cho chắc đi.”

 

Mẹ chồng cười ha hả: “Hồi nhỏ mấy đứa bị ốm, đều là do mẹ đuổi “gió” cho khỏi đấy!”

 

Thấy mẹ chồng khẳng định như vậy, ta cũng yên tâm phần nào, nhưng đến nửa đêm, ta lại run lẩy bẩy, cắn chặt răng, sốt cao hơn.

 

Lần này Triệu Đắc Thiên thật sự lo lắng, vội vàng mặc quần áo, mò mẫm ra khỏi nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận