Mẹ chồng hậm hực quay người rời đi, nhìn theo bóng dáng bà, Triệu Đắc Thiên hối lỗi nhìn ta: “Mẹ ta nói chuyện thẳng thắn quá, ta thay mặt bà ấy xin lỗi nàng.”
Ta đang lọc bã đậu, nghe thấy vậy liền sững người, sau đó cười lớn.
“Chàng nói gì thế, ta không để bụng đâu. Trước kia mẹ có thành kiến với ta thật, nhưng giờ bà ấy đã cố gắng đối xử tốt với ta, ta biết mà.”
Triệu Đắc Thiên vẫn không yên tâm: “Nàng thật sự không để bụng chứ?”
Ta nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Ta về nhà họ Triệu, là để sống một cuộc sống bình yên, chứ không phải để mà gây sự. Nếu cứ gây chuyện, thì chỉ khiến cho gia đình tan nát, vợ chồng ly tán. Sống với nhau thì phải biết thông cảm cho nhau, mẹ không biết nói lời đường mật, nhưng ta cũng có lúc làm chuyện không đúng, ai mà chẳng có lúc sai lầm. Hơn nữa, chàng đừng chỉ nghe người ta nói gì, mà phải xem người ta làm gì. Lúc trước ở nhà họ Tiền, chủ mẫu kia miệng lưỡi ngọt xớt, nhưng bà ta lại rất độc ác.”
Nếu không phải lúc đó ta còn trẻ người non dạ, thì cũng không bị bà ta lừa rồi.
May mà nhà họ Triệu tuy danh tiếng không tốt, nhưng ai cũng đều tốt bụng, nếu không thì cuộc đời này của ta coi như hết.
Nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ, ta không khỏi chạnh lòng, vừa làm đậu phụ vừa cảm thán.
Thấy ánh mắt ta thoáng buồn, Triệu Đắc Thiên lúc này lại lúng túng, dưới ánh bình minh, hắn nhìn ta hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ kiên định nói một câu: “Nàng yên tâm.”
Hả?
Ta còn tưởng hắn suy nghĩ nửa ngày sẽ nói ra được đạo lý gì lắm, ai ngờ chỉ là một câu “nàng yên tâm”.
Haizz, quả nhiên không thể đặt kỳ vọng quá cao vào người thẳng tính như hắn.
Lúc làm xong đậu phụ, mặt trời cũng đã lên cao, mẹ chồng đã nấu xong cháo đậu xanh.
Ăn uống xong, ta mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Đắc Quán như muốn khoe báu vật của mình, từ trong phòng chạy ra đưa cho ta một chiếc quạt mo màu vàng óng.
“Nhị tẩu, đệ đan tặng tẩu đấy, đẹp không?”
Ta bất ngờ nhận lấy, liền vội vàng quạt mấy cái, ôi chao, thật là mát mẻ.
Phải công nhận rằng, Đắc Quán tuy là con trai, nhưng tay chân lại khéo léo hơn cả con gái.
Như chiếc quạt này, cạnh mép trơn tròn, góc cạnh tinh xảo, còn thoang thoảng mùi hương lúa mì, không chút tỳ vết. Nếu mang lên thị trấn bán, chắc chắn các cô các nàng sẽ thích mê.
“Đắc Quán này, ta thấy đệ không thích học hành cũng không thích làm ruộng, vậy sau này đệ muốn làm gì?”
Đắc Quán gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Đệ chỉ thích đi chơi và nghịch ngợm thôi.”
“Đi chơi ở đâu? Nghịch ngợm gì?”
“Thì cứ đi khắp nơi, thấy cái gì mới lạ là muốn tự tay làm thử.”
“Vậy thì hay quá, nhà mình sắp hết dầu ăn rồi, hay là đệ làm giúp nhị ca một chiếc nĩa để hắn lên núi săn bắt thú rừng lấy mỡ luôn đi. Nói trước nhé, nhà mình nghèo lắm, đệ phải tự lo nguyên liệu đấy.”
Đắc Quán vui vẻ nói: “Chuyện nhỏ! Nhị tẩu cứ đợi mà xem!”
Tiểu tử này, ngày thường lười biếng bao nhiêu, giờ lại hăng hái bấy nhiêu, cuối cùng cũng có ích rồi!
Hôm nay làm được bốn khay đậu phụ, ăn cơm xong, Triệu Đắc Thiên lại gánh hàng vào thị trấn, còn ta dọn dẹp nhà bếp xong liền lên núi.
Xung quanh thôn Đào Thủy đều là núi, trên sườn núi có nhiều vườn cây ăn quả, quả mơ đã thu hoạch từ nửa tháng trước, trên cây chỉ còn lại những quả lê, quả đào, quả óc chó, quả hồng… non xanh đung đưa trên cành.
Dưới chân núi mọc rất nhiều rau dại như bồ công anh, rau sam… Chẳng mấy chốc, ta đã hái đầy hai giỏ lớn, vượt qua một ngọn núi nhỏ, ta lại thấy một vùng địa hoàng nở hoa hồng và cây cỏ xước nở hoa vàng, quả nhiên núi rừng là kho báu, đến mùa thu hái thêm thuốc nữa chắc cũng đủ cho gia đình thêm vài đấu gạo.
Lúc ta mang rau dại về nhà, Triệu Đắc Thiên vẫn chưa về, thế là ta lại mang giỏ ra bờ sông bắt cá tôm.
Lúc sáng làm đậu phụ còn thừa một ít bã đậu, ta trộn bã đậu, bột ngô và rau sam băm nhỏ lại với nhau, nặn thành những chiếc bánh hấp.
Lúc bánh hấp bã đậu, cá kho và cháo đậu xanh được bày biện trên bàn, Triệu Đắc Thiên cũng gánh quang gánh về nhà.
“Hôm nay bán được hơn một trăm đồng, lại được hơn hai mươi cân đậu nành, đậu phụ còn thừa bốn năm miếng, lúc về ta ghé qua nhà Cửu lão, cho bà ấy số đậu phụ còn lại, bà ấy cứ nằng nặc muốn trả tiền, ta không nhận, thế là bà ấy nhét cho ta một miếng thịt muối.”
Nhìn miếng thịt muối to dài trong quang gánh, ta vừa tức vừa buồn cười: “Bà ấy nhét là chàng nhận liền à?”