Phượng Khoảnh giơ tay đem người ôm tới thiên điện.
Động tác ôn nhu lại còn rất cẩn thận.
“Sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai, còn phải vào triều sớm.” Hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
Chuyện thích khách, đã lãng phí không ít thời gian.
Đã chậm trễ giấc ngủ của nàng.
Trà Trà bọc chăn, chớp chớp mắt, duỗi tay đem Phượng Khoảnh đang đứng kéo xuống.
“Ngươi không cùng ta ngủ sao?” Cô hỏi.
Đã nói là ôm cô ngủ, chẳng lẽ hắn còn tính toán bỏ mặt cô, để cô một mình nằm ở chỗ này?
Phượng Khoảnh ánh mắt lóe lóe, thanh âm cũng đi theo khàn khàn vài phần.
“Ngươi xác định?”
Trà Trà nghiêm túc trả lời, “Đương nhiên xác định a!”
Người này khi nào lại nhiều lời đến như vậy?
Cô nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, thấy Phượng Khoảnh còn đang do dự, chậm chạp không chịu nằm xuống bên cạnh mình.
Mảnh khảnh ngón tay hơi hơi dùng sức, một tay đem người túm đến bên cạnh.
Ngay sau đó, đầu ngón tay rót nội lực, ánh nến trong thiên điện lay động chốc lát liền tắt.
Phượng Khoảnh hơi giật mình, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, rót vào vài ta sáng, mờ mờ ảo ảo, có chút không quá rõ ràng.
Hắn rũ mắt, an tĩnh nhấc lên chăn, nằm xuống bên cạnh cô.
Đều đã đến tình trạng này, hắn nếu là còn muốn làm quân tử, vậy hắn mới thật sự là đầu óc không rõ ràng.
Nương theo ánh trăng mỏng manh, hắn nhìn thấy gương mặt nhỏ đẹp như ngọc.
Đôi mắt ướŧ áŧ, nhìn hắn không chớp mắt.
Thẳng đến khi đem hắn nhìn đến trong lòng rối loạn, trái tim…… Cũng đang thình thịch đập loạn.
Một lát sau.
Trà Trà nghiêng đầu tiến đến trên người hắn.
Tay nhỏ không biết khi nào đã sờ đến ngực hắn, cô nói, “Phượng Khoảnh? Tim của ngươi đập thật nhanh a!”
Lời nói vừa rơi xuống, Phượng Khoảnh sắc mặt căng thẳng.
Lúc này đây, không chỉ có tim đập gia tốc, mà còn có gương mặt kia, cũng nhiễm vài phần ửng đỏ.
Trà Trà kinh ngạc nhìn hắn.
Mắt thấy sắc mặt của hắn dần dần biến hồng……
Cô đột nhiên ý thức được một sự kiện, “Ngươi chừng nào thì biết ta không phải nam tử?”
Đại não bay nhanh vận chuyển.
Đem thái độ chuyển biến của Phượng Khoảnh với đối mình, cùng với các loại…… Nhanh chóng ở trong đầu lược qua một lần.
Trong lòng ẩn ẩn đã có đáp án.
Phượng Khoảnh thở dài, không dám nhìn nhìn thẳng vào mắt cô, “Ngày đó, ở trên xe ngựa, ngươi đụng vào trong lòng ngực ta……” Một chút không cẩn thận sẽ biết nàng là tiểu cô nương.
Trà Trà gật gật đầu.
Quả nhiên là ngày đó bị phát hiện…… Trách không được thái độ của hắn đối với mình, không còn xa cách.
Thì ra đã biết mình là một tiểu cô nương?
Cô nghiêng đầu, trở mình, cười cười ghé vào trên người Phượng Khoảnh.
Sau đó, cô liền nhìn thấy mặt của Phượng Khoảnh càng đỏ, hơn nữa, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Ô, vừa ngoan lại vừa dễ dàng thẹn thùng…… Thoạt nhìn rất dễ khi dễ?
Trà Trà không nhịn xuống được, vươn hai tay, véo véo mặt hắn.
“Phượng Khoảnh? Ngươi như thế nào dễ thẹn thùng như vậy a? Đem đầu quay qua, nhìn ta a.”
Ở trong mắt cô, Phượng Khoảnh là bởi vì ngượng ngùng, thẹn thùng tới cực điểm, mới không dám nhìn mình.
Ngay sau đó.
Tiếng nói của cô vừa dứt, liền nhìn thấy Phượng Khoảnh quay đầu đi, trực tiếp nhắm mắt lại, một chút đều không nghĩ phản ứng cô.
Trà Trà trong đầu chậm rãi đánh ra một hàng dấu chấm hỏi, “???”
“Ngươi……Là đang ghét bỏ ta?”
Cô bất mãn, duỗi tay muốn đem đầu hắn xoay lại đây.
Trong lúc giãy giụa, Phượng Khoảnh bỗng chốc mở mắt ra, đáy mắt một mảnh đỏ tươi, không chờ Trà Trà phản ứng lại, hắn đột nhiên xoay người, hai người vị trí nháy mắt thay đổi.
Phượng Khoảnh nhìn người dưới thân.
Giọng nói hơi mang theo uy hiếp dừng ở bên tai cô, “Đừng lộn xộn, sớm một chút nghỉ ngơi!”
Trà Trà ngốc ngốc chớp chớp mắt, thực mau liền phản ứng lại ý tứ của hắn.
“……” Nguyên lai, hắn không phải thẹn thùng a!
Được rồi.
Trà Trà khó có được an tĩnh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.