Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 1: Chương 1



Thành phố Đồng, bệnh viện nhân dân cấp thành phố.
 
Phòng bệnh đặc biệt.
 
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bảng hướng dẫn dưới ánh nắng mặt trời mấy chục năm như một có chút chói mắt, ánh mặt trời ấm áp đầu mùa hè chiếu xuống con đường sạch sẽ, mỗi một hơi thở đều tươi mát mà thích ý.
 
Nhưng mà, bầu không khí trong bệnh viện lại không thể nào tốt đẹp.
 
Dưới tầng ngầm là nhà xác.

Hành lang âm u đen tối an tĩnh đến dọa người.

Một đôi vợ chồng trung niên ước chừng năm mươi tuổi tựa sát lẫn nhau, hốc mắt đỏ bừng, thần sắc bi thương.

Người vợ che lấy môi phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp, được chồng khẽ vuốt bả vai, thật là đau xót vạn phần.
 
Đứng bên cạnh của bọn họ là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đậm, dáng người thon dài, mũi thẳng đỡ lấy một bộ gọng kính viền vàng, tóc đen ngày bình thường được chải cẩn thận tỉ mỉ lại có chút lộn xộn, môi mím lại chặt chẽ, tay nắm thành quả đ.ấ.m còn đang run nhè nhẹ.

Tinh tế mà nhìn, chỗ vải ngay xương bả vai vẫn còn dấu tích của mồ hôi, rõ ràng là do trong lúc vội vàng chạy tới.
 
Trước mặt mấy người họ là giường bệnh trắng nõn, chăn mền mềm mại bao phủ lấy thân thể của thiếu nữ.

Sắc mặt cô tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn mảnh khảnh như chỉ lớn chừng bàn tay, màu môi nhạt nhẽo, mặt mày ngây thơ, rõ ràng là thần sắc có bệnh đã lâu dài không tiếp xúc ánh mặt trời, lại tinh xảo làm người ta không rời mắt được.
 
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
 
Bác sĩ đi cùng âm thầm thở dài một tiếng không ai nghe thấy.


Con gái nhỏ của Tê gia được biết đến là do số mệnh nhiều chông gai, từ lúc vừa ra đời liền được chẩn đoán trí lực khiếm khuyết, có khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ nhất, lại vĩnh viễn không cách nào giống người bình thường đồng dạng kết hôn sinh con.

Trong bất hạnh lại may mắn là, gia nghiệp to lớn như Tê gia, lại sủng ái có thừa, từ nhỏ đã đem con gái coi như cục cưng bảo bối mà đau lòng.
 
Ai có thể ngờ tới, tai nạn lần nữa trút xuống trên người con gái nhỏ của Tê gia.

Đáng lẽ hôm nay, hẳn là nên chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của cô bé, cô bé lại ngoài ý muốn từ tiệm bán quần áo chạy ra đường, gần như sắp cùng một chiếc xe đụng vào nhau.

Xe phanh lại, người bởi vì bị kinh sợ đột phát bệnh tim, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện cấp cứu liền rời đi nhân thế.
 
Thi thể sắp bị đẩy vào nhà xác, sau khi bác sĩ hướng người nhà ra hiệu, ở lúc trong mắt bọn họ toàn bi thương không muốn buông mà để người hỗ trợ đẩy mạnh đi.
 
Cửa lớn lạnh lẽo bị đẩy ra, khép lại, đã là âm dương cách biệt.
 
Hai mắt mẹ Tê nhắm lại, kém chút nữa ngất đi, may mắn có hai cha con vội vàng đỡ lấy.
 
“Là lỗi của con.” Con trưởng Tê gia – Tê Vọng hít một hơi thật sâu, nghẹn họng nói, “Con vì theo một đơn hàng vô ý phát sinh, trì hoãn nửa ngày mới trở về..

Kết quả liền xảy ra chuyện.”
 
“Việc này không trách con, Diệu Diệu con bé..

Trong số mệnh đã định có một kiếp như thế, chạy không khỏi.”
 
Nhắc tới chuyện thương tâm, nước mắt mẹ Tê chảy ra không ngừng.

Bà lau lau nước mắt, run run rẩy rẩy móc từ trong n.g.ự.c ra một chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ: “Cái này là bùa hộ mệnh mẹ thay con bé xin về, phù hộ bình an cho con bé, tà ma tai họa đều cách xa xa.


Không nghĩ tới a, cái này dĩ nhiên trở thành di vật duy nhất con bé lưu lại..”
 
Cùng thời khắc đó.
 
Bên trong nhà xác.
 
Hai gã nhân viên quản lý đem t.h.i t.h.ể ngừng lại đâu vào đấy, hiện tại đáng lẽ nên thông báo nhà tang lễ lái xe tới đón, người nhà không đồng ý, đành phải trước đem người để đó.
 
“Cô gái trẻ tuổi này, thật đáng thương..”
 
“Đúng vậy, aiiiiizzz..”
 
Hai người đưa lưng về phía thi thể, không có chú ý tới t.h.i t.h.ể ban đầu còn lạnh ngắt ở sau lưng lúc này thế mà có cử động lạ.
 
Cách lớp vải trắng, giống như chim chóc bị bừng tỉnh, đầu ngón tay bỗng nhiên run rẩy, sau một lát yên tĩnh, lại bỗng nhiên nhúc nhích.
 
Như là kéo ra muôn vàn mỏi mệt, mí mắt của cô trì độn mà nặng nề nhấc lên một nửa, lộ ra một nửa đồng tử.

Ở dưới ngọn đèn trắng bệch lạnh như băng, màu mắt cô cực lạnh nhạt, tựa như là Hổ Phách tinh khiết nhất, không trộn lẫn một tia tạp chất, nhưng lại quá mức sạch sẽ, quá mức trong trẻo.
 
“…”
 
Đồng tử màu hổ phách thoáng hiện một tia hoang mang mờ mịt, tròng mắt cứng đờ qua lại chuyển động, quan sát đến hoàn cảnh xa lạ mà kỳ quái.

Rốt cục, ánh mắt của cô dừng lại ở địa phương có thanh âm vang động, hai gã đàn ông trung niên đưa lưng về phía cô còn đang bận việc, ngay bên cạnh của cô cách đó không xa, còn để lại hai bộ thi thể.

 
Cô rơi vào trầm mặc.
 
Thủ đoạn ra tay của cha cô cũng quá độc ác rồi.

Làm sao, không phải là quậy có chút xíu sao, còn muốn thừa dịp lúc cô đang ngủ để cho cô trải nghiệm một lần ở nhà mồ nhảy Disco?
 
Cô cúi đầu xuống, nhìn đến không sót gì cái bộ n.g.ự.c phẳng nhỏ xíu xiu, bỗng nhiên ý thức được cảnh tượng này rõ ràng không phải trò đùa dai, biểu tình trong chốc lát khựng lại.

Cô níu tấm vải trắng trên người, chậm rãi ngồi dậy.

Động tác của cô không nhanh, nhưng nhà xác quá mức yên tĩnh, hơi có động tĩnh liền phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, hai người đang bận rộn giống như gặp quỷ cuống quít quay đầu lại.
 
Sáu mắt nhìn nhau.

 
“…”
 
“…”
 
Bên trong nhà xác vang lên tiếng gào thét thảm thiết của hai người: “Quỷ má ơi!”
 
Mẹ Tê đang cầm bùa hộ mệnh màu đỏ, trong lúc nước mắt rưng rưng mà thương tâm nói chuyện, nói cái bùa hộ mệnh này có bao nhiêu linh đã giúp rất nhiều người gặp dữ hóa lành.

Nghe được hai người kêu thảm thiết, mấy người sững sờ, còn không chờ bọn họ phản ứng, cửa nhà xác bị phá tan, một bóng dáng tinh tế bị vải trắng vây quanh đi chân trần lao ra.
 
Thời gian như ngưng đọng tại giờ khắc này.
 
Tê Vọng bị giật nảy mình, nhưng tốt xấu gì cũng bảo trì trấn định, chỉ là cha Tê mẹ Tê sợ hãi, bị dọa đến nước mắt như là chảy ngược trở về.
 
Mẹ Tê mới vừa rồi còn nước mắt lưng tròng nói bùa hộ mệnh phù hộ cho con gái, hét lên một tiếng xem bùa như phù trừ tà vung tới trên mặt đối phương, cha Tê cũng run thành cái sàng.


Chỉ để lại Tê Vọng cứng đờ ôm hai cha mẹ già, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng cô em gái vừa c.h.ế.t đi sống lại.
 
Bị một mặt bùa hộ mệnh quăng vào, “Tê Diệu” mắt viết đầy vô tội ngửa đầu nhìn qua Tê Vọng đã lâu rồi không gặp.

Bình thường cô mang giày cao gót đứng cùng đối phương cách nhau cùng lắm một cái đầu, giờ phút này đứng ở trước mặt Tê Vọng, thế mà còn cao hơn cô đến nửa người, quả thực không thể tưởng tượng.

Ánh mắt của cô lại dừng lại ở trên người hai vợ chồng, biểu tình ngạc nhiên.
 
Người trước mặt, là Tê gia – Đối thủ một mất một còn đó.
 
Từ từ.
 
Đây là có chuyện gì?
 
Tin tức con gái nhỏ Tê gia c.h.ế.t đi sống lại bùng nổ ở toàn bộ bệnh viện tạo thành tin chấn động.

Nếu không phải sợ Tê Diệu sợ hãi, “Kỳ tích Y học” như cô nhất định sẽ bị một đám các bác sĩ mang theo học sinh hảo hảo tới tham quan một phen.

Sau khi trải qua kiểm tra rườm rà mà tỉ mỉ, xác định không chỉ có thân thể khôi phục bình thường, lại còn như kỳ tích có được năng lực nhận biết như bình thường.
 
Phát hiện này, khiến người Tê gia vừa mừng vừa sợ, mẹ Tê nước mắt rưng rưng, chỉ muốn ôm con gái khóc lớn một trận.
 
Trước mắt tạm thời người Tê gia mang con gái nhỏ về nhà.
 
Lúc này bọn họ còn không biết, linh hồn Tê Diệu đã sớm biến thành người khác.

Bọn họ mang về cũng không phải là Tê Diệu, mà là mượn xác hoàn hồn —
 
Con gái thứ hai của Sở gia.
 
Sở Du Du..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận