Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 23: - Thế giới 3 (1): Bất Tử Điện?


***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad – OneDay1303 & WordPress – One Day )


***


Lúc Tần Trà ở trong khoang trị liệu đi ra, chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai cô, rất đồng tình săn sóc mà nói: “Tôi thấy sóng tinh thần của bệnh nhân đặc biệt tốt, trái lại là cô…”


Tần Trà đẩy cửa khoang máy trở về hiện thực, cả tinh thần lẫn thể lực vẫn chưa thể từ nơi âm u, chết chóc kia thoát ra, cả người cô có chút hoảng hốt.


[ Chơi vui chứ? Người ta yêu. ]


Đây rõ ràng chỉ là lời nhắc nhở của trò chơi, nhưng cô lại nghĩ, từng câu từng chữ đều chất chứa khắc cốt ghi xương mà Trường Hi đối với cô… cưng chiều sủng nịch?


Nhìn đi, ta hao tâm tổn lực cũng chỉ mong ngài chơi vui vẻ một chút. Ta muốn lấy lòng ngài, người yêu của ta ơi.


MT: lấy lòng kiểu này thì t cũng sợ luôn rồi :))) / Đào: Vậy mới thấy được chị nha đâu phải người thường!!


Càng nghĩ càng cảm thấy mình điên rồi sao?


“Tần Trà này.” Chủ nhiệm đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Trà, sau đó hắn ta* khoan dung bảo: “Cô nghỉ ngơi vài ba ngày đi, tạm thời không tiếp nhận nhiệm vụ bệnh nhân số 1 nữa.”


* Số tuổi chưa được xác định nên Đào để tạm.


Tinh thần của Tần Trà dần phục hồi lại.


Cô nhận chức Duy Hộ Sư lâu như vậy, đây quả thực là lần đầu tiên cô tiếp xúc với thế giới mà phải tiêu hao nhiều tinh thần đến thế, hơn nữa còn đe doạ đến tam quan của cô. Lo lắng cho tinh thần của mình có vấn đề, cô phải nghỉ ngơi tu dưỡng vài ngày, nếu không rất dễ “Nhập chướng”


* Dễ bị rào cản che lại.


Tần Trà lấy lại tinh thần, dứt khoát trả lời: “Được, chủ nhiệm.”


Cô theo chủ nhiệm ra ngoài, một bên nghe chủ nhiệm an bài.


“Ngày mai cô đến khoang an dưỡng đi.” Chủ nhiệm nói thêm, ” À ngày mai chấp hành một nhiệm vụ cấp C nhỏ, sẽ là một nơi non xanh nước biếc, thích hợp để nghỉ ngơi lấy sức, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị khoang an dưỡng.”


Khoang an dưỡng và khoang trị liệu không giống nhau, vào khoang trị liệu nhất định phải phụ trách sự an toàn của bệnh nhân, còn khoang an dưỡng là nơi chuyên biệt dành cho Duy Hộ Sư thả lỏng, nói chính xác là – khu du lịch hư cấu không cần tiêu tiền.


Tần Trà cảm thấy mình không cần loại đồ chơi này, có thời gian thì không bằng về nhà ngủ một giấc ngon lành. Cô đang định từ chối, chủ nhiệm đã cười híp mắt nói:


“Được rồi, xét duyệt đã được thông qua, cô cứ yên tâm mà đi chơi vui vẻ!”


“Nhưng, tôi không định…”


“Chị dâu cô chờ ở đây bốn năm ngày rồi, ngay cửa đấy.” Vẻ mặt chủ nhiệm biến hoá thêm bảo, “Chính cô tự mà nhìn”. Hắn ta dừng chút rồi nói tiếp:


“Cô sẽ bị chị dâu khiêng về nhà, sau đó tiến hành giáo dục tình thương mến thương, hoặc là tự mình tiến vào khoang an dưỡng, với lại số lượng người trong tổng cục tăng lên không ít, nên phòng nghỉ full rồi.”


Tần Trà:…?


“Tôi đi, lập tức đi.”


Đối với biểu hiện của Tần Trà chủ nhiệm vô cùng hài lòng, sau đó nói: “Cho nên đêm nay cô tạm thời ngủ ở hàng lang đi. Haizzz, hoặc tìm một nơi nào đó để ngủ, chớ cản đường.”


“…Tôi không thể ngủ ở phòng làm việc sao?”


“Hai mươi năm ngủ trong phòng làm việc, chỉ có mình cô là nữ ngủ ở hành lang. Hoặc nên nói là – người nữ duy nhất ngủ trong phòng làm việc, hai mươi nam ngủ ngoài hành lang, mọi người thương lượng đi, tôi mặc kệ.”


Chủ nhiệm bộ dạng rất tùy ý, vô cùng nhiệt tình nói, “Thôi bye nha! Tôi đi về nhà đây.”


Tần Trà:…


Trong phòng làm việc, một đám nam nhân vù vù chạy tới, chen lấn nói:


“Không thể được!” Đồng nghiệp B biểu tình phi thường buồn cười và khoa trương, “Sao có thể để cành vàng lá ngọc của cục số 5 ngủ ở hành lang chứ!!!”


Đồng nghiệp C lập tức phụ họa, “Đúng đúng đúng, chúng ta nâng cổ ở trong tay còn sợ bị ngã, ngậm trong miệng sợ tan! Phải để cổ nằm trong phòng làm việc!!”


Những người khác: “Chúng ta ngủ hành lang!!”


Chủ nhiệm cũng chậm rì chen chân vào: “Nhớ kỹ, đừng có mà chắn đường.”


… Hai mươi đại nam nhân, cảm thấy có chút khó khăn …


Cành vàng lá ngọc khu số 5 mặt vô cảm mở miệng, “Tôi cùng các cậu ngủ trong phòng làm việc.”


Mọi người: … Sợ bị người kia đánh lắm… thật muốn cự tuyệt mà hu hu hu…


Thế nên chủ nhiệm ở một bên bí hiểm nói, “Cho nên các người, một người, hai người độc thân làm gì?”


Tất cả cẩu độc thân ở đây nằm trúng đạn: … Ặc, bộ không tìm được bạn gái là lỗi của chúng tôi sao?


Tần Trà vô cùng men lỳ đứng ở chính giữa một đám đàn ông, sảng khoái nói: “Một là ngủ cùng nhau trong phòng làm việc, hai là tôi sẽ ngủ hành lang, chọn đi.”


Đồng sự A nở nụ cười “ha ha ha” vài tiếng bảo: “Phòng làm việc, phải ở phòng làm việc chứ!” Mọi người lại lần nữa rầu rĩ đi xuống, cố gắng không chen lấn hành lang, nhưng vì an toàn cho mình, đồng sự A vô cùng gian xảo bổ sung, “Tôi sẽ dùng tấm màng tạo thành một phòng đơn trong phòng làm việc cho cô!”


Quyết định này quá có trí tuệ, tập thể không ngừng chốt đơn ngợi khen: Ơ mây zing gút chóp em.


Trước khi Tần Trà nghỉ tối, cô một mình ngồi trên ghế suy nghĩ thật lâu, nhớ đến câu nói của Trường Hi trước khi biến mất, cô có chút canh cánh trong lòng.


Đặc biệt là khi cô có thể không nhận nhiệm vụ bệnh nhân số 1, câu nói kia chính là câu nói cuối cùng Trường Hi nói với cô.


Tần Trà run run môi, không thể hiểu được mà bắt đầu bắt chước phát âm lúc đó của Trường Hi, có chút gập ghềnh đem câu nói kia thấp giọng lặp lại.


Cô dừng một chút, lại thoáng lưu loát nói một lần nữa, sau đó cô đột nhiên thấy bản thân cũng kỳ quái không kém.


Đối phương là “Dị tính luyến ái*”, nên mới dẫn tới chuyện “Tướng quân” hay việc hắn cố chấp với cô đến thế. Nhưng thân là Duy Hộ Sư, lệnh cấm lớn nhất chính là – nảy sinh tình cảm.


*Dị tính luyến ái là việc yêu đương hay mối quan hệ tình dục với những người khác giới và/hoặc giới tính với mình hay nói cách khác là việc yêu đương hay quan hệ tình dục giữa nam và nữ thông thường.


Vô luận là xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay xuất phát từ sự đồng tình, hay bất luận thứ gì…khác.


“Haizz”. Đồng sự B đi ngang qua nghe thấy cô nên lại gần, rất tự nhiên nói: “Cô vừa đọc ‘in,ichbindein’ phải không?”


Cậu ta có chút kỳ quái lặp lại mà hỏi, “Sao tự nhiên lại đọc câu này, tôi nhớ rõ cô không hay đọc thơ văn.”


Tần Trà sửng sốt một hồi mới nói, “À, nghe qua một lần nên có chút hiếu kỳ.”


Vì vậy đồng sự B rất thuần túy giải thích, “Cái câu cô vừa đọc là xuất từ một bài thơ rất xa xưa, một bài thơ ca rất cổ xưa ___ đây cũng là bài thơ tình yêu đẹp và sớm nhất ở nước Đức.


Tần Trà: …


Điều duy nhất mà cô nghĩ tới lúc này, cái cmn Trường Hi hắn còn có tâm tư đọc tình thơ!!!


“Ý nghĩa toàn bộ của bài thơ đại khái là…” Đồng sự B rất tùy ý há mồm nói:


Em là của ta, ta là của em, có một điều khiến ta khẳng định được, em sẽ bị ta nhốt vào trong lồng, vứt bỏ chìa khóa để em không thể nào thoát ra được.”


Ngực Tần Trà ngay tức khắc tê dại ___ đây rõ ràng là cảm giác đau đớn bị đối phương tự tay chạm vào, cô dường như thực sự có thể lại lần nữa trải qua cảnh tượng kia, đôi tay dài tái nhợt của hắn không biết làm cách nào chạm tới trái tim cô, sau đó nói cho cô biết:


Ta muốn đem ngài khóa lại nơi này của ta.


Ngài đừng nghĩ đến việc chạy trốn.


Ngài không chạy thoát được đâu.


Lúc đó hắn nắm tay cô, ôn nhu đánh vào trái tim cô, tất nhiên cô sẽ cảm thấy lãng mạn!!!


Lãng mạn! CON! KHỈ! KHÔ! Á!


Lúc Tần Trà tiến vào khoang an dưỡng, cô vẫn còn nhớ tới những lời này: in,ichbindein.


Em là của ta, ta là của em.


Nếu có cơ hội nhìn thấy hắn, cô sẽ nói cho hắn biết: Dạ thưa tổ tông, tôi là của tôi.


《《《《《《《《》》》》》》》》


“Ngài Tần.”


Viện trưởng mập mạp Ai Duy đẩy cánh cửa màu đồng cổ, đi qua hành lang u ám thật dài, đi thẳng đến phòng khách.


Các gia cụ trang trí cổ xưa theo tháng năm lắng đọng lại nội liễm cuồn cuộn, đèn đuốc ở đây sáng trưng, người phụ nữ mặc váy lụa màu đen ngồi trên ghế sofa đọc sách, thấy người tới, cô hơi nâng tay lên, ý bảo đối phương ngồi xuống.


Viện trưởng Ai Duy chà xát hai tay, vị này chính là đại ma pháp sư tiếng tăm lẫy lừng được người người sùng bái, nhưng giờ đây khi đứng trước người phụ nữ này, ông ta lại ngoài ý muốn thận trọng cùng cung kính.


Ông ta cũng không ngồi, đứng thẳng tắp, thu lại cái bụng phì của mình mới nói, “Thần tìm thấy được một đứa bé ___”


Tần Trà đặt sách lên trên đầu gối, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Ai Duy, cô “Ồ” một tiếng đáp lại.


Ai Duy nói tiếp: “Trong tay hắn có một bức thư, là ngài Đại Tế Ti Lý Khắc ở Bất Tử Điện ủy thác.”


Tần Trà có chút dư vị, cô không nói chuyện, trên trán Ai Duy xuất đầy mồ hôi, thận trọng nói, “Ngài Lý Khắc giao đứa trẻ kia cho ngài Tần.”


“Ta chắc chắn bức thư đó do chính tay ngài Lý Khắc viết, cho nên ý của ngài Tần là?”


Tần Trà lắc đầu, “Ta là vong linh…” Cô dừng một chút, ngón tay mơn trớn bức thư da trâu thô ráo, hờ hững nói, “Tử khí của ta quá nặng, không thích hợp chứa người ở cạnh.”


Cô nhìn thấy Ai Duy còn muốn nói cái gì đó nên quyết định bổ sung tiếp, “Chứ đừng nói chi là một đứa trẻ, ở bên cạnh ta sẽ chết rất nhanh.”


“Thân hắn được quang minh chúc phúc, sẽ không sao đâu ạ.” Ai Duy còn đang cố gắng, “Bản thân hắn cũng có chút không bình thường.”


Tần Trà cắt lời đối phương: “Nếu thân đã mang chúc phúc quang minh, chẳng phải nên đưa đến Điện Quang Minh sao? Đưa hắn tới chỗ ta làm gì?”


“Hắn, hắn … đứa bé kia” Ai Duy mập mạp nghẹn một lát, cuối cùng rất nghèo từ nói, “Hắn không được bình thường lắm… ngài trước hết cứ xem một chút, cứ nhìn hết một chút thôi cũng được?


Tần Trà không cự tuyệt thỉnh cầu này.


Ai Duy mang đứa nhỏ kia từ cửa trước đi vào, cố ý dặn dò thiếu niên tóc đen dáng nhỏ này.


“Nhớ kỹ phải lễ phép, hỏi ngươi cái gì ngươi cũng phải đáp lại, gật đầu hoặc lắc đầu đều được.”


Mắt cậu ta như chứa trời sao mênh mông, cực kỳ xinh đẹp, mà cơ sở là cậu vốn vô cùng đẹp, bất quá chỉ có mười một mười hai tuổi, lớn lên cũng sẽ đẹp đến chết người.


Cậu mím môi, không nói lời nào.


Ai Duy thở dài, “Biết người bên trong là ai không?”


“Ngài ấy là thánh ma pháp sư duy nhất còn sống sót sau khi thoát khỏi nguyền rủa mắt trái’ ở Bất Tử Điện, bây giờ là vong linh pháp sư vĩ đại nhất, ngài ấy cũng là người duy nhất có thân thể vong linh.”


Ông ta có chút cảm khái: “Đó chính là truyền thuyết.”


“Có người nói…” Ai Duy bùi ngùi xúc động, lại lén la lén lút nhiều chuyện, ” Ngài Tần sống đến nay đã ba bốn trăm năm, thật đúng là sinh mệnh buồn chán.”


Sau đó lề mề kể tiếp: “Ngài ấy không thích ánh mặt trời, cũng không thể phơi nắng quá lâu, ngài ấy cũng không thích tranh cãi ầm ĩ, tất cả phòng trong nhà cũng không có người.” Ai Duy dùng tận hết khả năng dặn dò thiếu niên đáng thương này, “Ngài ấy hình như thích ăn đồ ngọt, thích mèo, nhưng ngại nuôi vì phiền phức, chết lại nhanh, cho nên cũng không nuôi nữa, cậu bé à, ngươi có từng nuôi mèo chưa?”


Thiếu niên tựa như một bức tường, không rên một tiếng, rất âm trầm.


Ai Duy mập mạp thở dài, không nói nữa.


Lúc Tần Trà nhìn thấy đứa bé kia, hắn cúi đầu, Tần Trà chỉ tùy ý nhìn hắn mấy lần, nhưng vẫn nhìn ra cái không thích hợp: “Hắn hút tử khí?”


Thân được quang minh chúc phúc lại hút tử khí, quả thực rất cổ quái.


Tần Trà nhìn thấy tử khí quanh thân mình chui vào trong thân thể đứa bé kia, một lát sau cô mới khẳng định ngầm lời kết thúc: “Đứa nhỏ này đã từng vào Bất Tử Điện.”


“Này cũng không phải”, Ai Duy thở ngắn than dài, “Vừa nãy hắn mới bước vào Bất Tử điện một chút, hức! Thế nhưng tên nhóc này lại chạy ra ngoài! Bất quá hắn cũng sắp chết, ngài Lý Khắc tình cờ đi ngang qua cứu hắn, nên hắn mới có tật xấu này.”


“Đứa bé này ___”


Tần Trà vốn nghĩ có nuôi hay không cũng không sao, cô đã từng trong phòng này chơi trò chơi đốt đèn giết người, kỳ thực trong lòng cũng còn chút sợ hãi, không hiểu sao luôn có cảm giác âm hồn bất tán.


Cho cô một thân phận tuyệt vời như vậy, lại chỉ có thể ở trong ngôi nhà âm u quái dị này! Cô cũng rất phiền muộn!!


Tiếp đó kiểm tra đứa trẻ kia.


Tần Trà:…!!!!!!


Nói để cô an dưỡng đâu!


Mẹ nó! Đứa bé kia rõ ràng là Trường Hi mà!!


Mặt Tần Trà trầm xuống, không nói nên lời, “Đứa nhỏ này, không thể ở lại chỗ của ta.”


Tần Trà nghĩ đến thân phận của mình, bèn nói: “Thiếu Tế Tự tương đối thích hợp hơn.”


Rơi vào tai thiếu niên, tóc bạc có hơi rủ xuống đất. Người phụ nữ gương mặt nhẹ nhàng hoàn toàn không giống như vong linh, giọng nói mát lạnh như vậy:


“Đưa hắn đi đi.”


***


Đào: mọi người có để ý là tác giả rất thích thể loại trâu già gặm cỏ non/ trẻ em thích chơi đồ cổ không? ???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận