Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 3: - Thế giới 1 (2): Bất Nhất Thành?


***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad – OneDay1303 & WordPress – One Day )


***


Nhìn vẻ ngoài cánh tay của hắn trông khá gầy yếu, thế nhưng sức lực cùng tốc độ phải nói là kinh người. Tần Trà căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đè gắt gao ở trong ngực hắn, như muốn đem cô dung nhập hoàn toàn vào trong thân thể mình, loại sức lực này làm Tần Trà có chút ảo giác, hắn ta muốn đem cô nhào nặn hóa thành cốt nhục của hắn.


Tần Trà: … Mẹ nó quả thật là sỉ nhục!!!


Từ sau khi cô gia nhập vào Duy Hộ Sư, chưa một lần bị người khác chế trụ như vậy, chứ đừng nói chi là cùng người khác phái có động tác ái mụi mập mờ như vầy.


Nghiêu Tửu phản ứng nhanh, ở phía sau Tần Trà quát lên một tiếng lớn: “Ngươi buông tướng quân ra!”


“Hừ”


Độ mạnh yếu trên tay kẻ mù hoàn toàn khác với giọng nói êm ái mềm nhẹ, “Một đứa trẻ ngoan thì không nên chen ngang vào chuyện riêng tư của vợ chồng lâu ngày xa cách, đúng không tướng quân?”


Lời của hắn như có hương vị sủng nịnh dính vào, khuôn mặt ôn nhu như vậy, khiến cho khoảng trống trong mắt hắn rơi trên người Tần Trà, khóe miệng tươi cười ôn văn nho nhã mang theo dáng vẻ thỏa mãn chiếm hữu quỷ dị.


Nghiêu Tửu nhìn cánh tay gầy yếu của người đàn ông đó, đột nhiên cảm thấy sợ nổi gai óc, không thể hiểu được cứng đờ tại chỗ, cố gắng lấy lại tinh thần.


Cho đến khi tướng quân thô bạo nói: “Mẹ nó, lão tử kết hôn rồi sao!!!”


Cô không có cách nào quyết định thân phận bối cảnh của mình, nhưng mà, khi máy móc rút tinh thần ra khỏi cơ thể, nhân vật sẽ được mô phỏng theo tính cách và đặc điểm của cô.


Mà với tính cách cùng đặc điểm của cô! Sao có thể tùy tùy tiện tiện mà kết hôn chứ!


“Không… Không …” Nghiêu Tửu im lặng muốn đem từ “có” nuốt xuống, nhìn ánh mắt của gã đàn ông kia, cậu lừa gạt nói, “Không… có liên quan đến việc tư của tướng quân,”


Lúc này Tần Trà dùng hết sức tránh khỏi lồng ngực của kẻ mù, vươn tay đè lên bả vai của hắn, thuận tiện đánh một cú quật qua vai, sau đó cô một chân bình tĩnh đạp lên bụng hắn, khom lưng cúi đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn vào đôi mắt xám tro của kẻ kia, lạnh lùng hỏi, “Muốn chết sao?”


Chống lại gương mặt thật sự quá mức xinh đẹp kia, Tần Trà cố gắng không đem hắn giẫm chết.


Trong đại địa màu hoàng kim, người đàn ông nằm trên trận pháp đan xen trên mặt đất, hơi khép mắt lại, hắn cúi đầu phả ra một hơi, thần sắc vô cùng sung sướng, khàn giọng trả lời Tần Trà: “Rất thoải mái.”


Giọng nói khàn khàn tràn ngập đủ loại màu sắc, giống như đã làm hành động gì đó không thể miêu tả được


Tần Trà:…


Mẹ nó, cái bệnh viện bất nhân nào thả rong tên thiểu năng trí tuệ này thế!


Tần Trà một tay đem tên nằm dưới đất xốc lên, nhìn tướng mạo của đối phương, cô tự cảm thấy mình rất bình tĩnh, chỉ là kiềm chế mà ném hắn cho Nghiêu Tửu, giọng nói vô cùng nhanh mãnh băng vụn bảo: “Đưa tới nhà tù, thẩm vấn.”


Cô vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng chuông gấp gáp nặng nề từ thành phía Nam nơi xa.


Một tiếng lại một tiếng, tổng cộng chín tiếng.


Nghiêu Tửu nhất thời ngẩng đầu, nhanh chóng phản ứng lại: ” Chín tiếng chuông cảnh báo, thành Nam đang thất thủ, Kiêu Điểu đã bắt đầu tiến công tập kích, tướng quân, bây giờ ta mang binh qua trước?”


Nhưng bọn họ không ngờ tới là chín tiếng vang ở thành Nam là ở Bất Nhật Thành đột nhiên truyền tới. Ngay sau đó, tựa như là lời dẫn thông nhau, thành Tây, thành Đông, thành Bắc đồng loạt vang lên tiếng chuông, làm người khác cảm thấy hoảng hốt. Tiếng chuông nặng nặng nề lít nhít đen xen nhau tại một chỗ, phía sau đã không phân rõ được tiếng chuông là đến từ mé nào, tất cả các hướng đều vang lên vài tiếng chuông. Lúc này, toàn bộ thế giới như bị chấn động.


Tiếng vang liên tục tựa như lời kêu gọi của thần chết, phá vỡ mặt ngoài an nhàn tĩnh mịch, cuốn theo tất cả mọi người chìm vào sợ hãi, tuyệt vọng, vang vọng trong Bất Nhật Thành.


“Toàn bộ bị công thành… tướng, tướng quân…”


Bên trong Quang Minh Tháp hơn ba mươi người, sắc mặt ai náy đều cực kỳ hoảng sợ sau đó liều chết, bọn họ còn đang ở trong Quang Minh Tháp, dường như cũng đã đặt mình vào khu vực săn bắt.


Tần Trà thật không ngờ, mình vừa tới mà đã gặp kiểu tấn công công kích như vậy, cô đối với khái niệm “Kiêu Điểu” – được mọi người trong thành bàn luận, vẫn còn trong trạng thái kiến thức nữa vời. Thế nhưng với tình huống hiện tại, không cho phép cô có nhiều do dự.


Có điều, nhìn biểu tình và động tác của những người ở đây, còn có chín tiếng chuông ở tứ hướng, cô đã đoán được sơ sơ — tình huống lần này vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn dính tới sinh tồn sống chết.


Mà chuyện không xong nhất chính là, cô đến tận lúc này vẫn chưa xác định rõ, ai là bệnh nhân mà mình cần điều trị.


Cô bình tĩnh đảo mắt nhìn qua người ở đây, dựa theo đặc tính sợ hãi ánh sáng của Kiêu Điểu, cân nhắc phân phó: “Mang một bộ phận trong Quang Minh Tháp xuống phía dưới.”


“Nhưng mà! Tướng quân! Trung ương Quang Minh Tháp không thể di chuyển được!”


Người đang nói chuyện độ tuổi chênh lệch khoảng năm mươi, trong tay đang cầm một quyển sách luật lệ rất nặng của Bất Nhật Thành, ông ta mặc bộ bào pháp sư nghiêm cẩn, ngay cả nhờn tóc cũng lau cẩn thận sửa soạng qua, bụng bự mập mạp, giọng nói sắc bén mà cắt ngang, phản đối quyết định của Tần Trà, “Trung ương Quang Minh Tháp không để động! Tuyệt đối không thể động! Động vào một chút thì tất cả sẽ bị hủy mất!”


Tần Trà ngước nhìn người nọ, Nghiêu Tửu bên cạnh nhắc nhở cô, ” Pháp Điển Tư là ân nhạc của thành Tây.”


Tần Trà khẽ gật, cô không biết rõ tình huống thực tế ra sao, chỉ có thể cố gắng bất động thanh sắc dò xét, “Kiêu Điểu đột kích toàn bộ thành, bên trong thành đã tới thời khắc mất còn.”


“Bên trong Quang Minh Tháp không thể di chuyển được, vừa động sẽ làm trận pháp năm hướng rối loạn, mọi mặt của tuyến phòng thủ sẽ hỏng mất! Tướng quân! Đạo lý này ngài không lẽ không biết sao!”


Nghiêu Tửu tự ý thay tướng quân, ra sức đáp lại: “Kiểu Điểu có thể phá được thành thủ ở tứ phương, chứng minh tuyến phòng thủ đã sụp đổ.”


Nhưng mà, Pháp Điển Tư vẻ mặt vẫn không đồng tình như cũ, ông ta thậm chí còn vẫy vùng tay chân kêu lên: “Không được! Bẩm báo thành chủ! Chuyện này phải bẩm báo thành chủ biết! Để ngài ấy chữa trị trận pháp!”


Hai chữ “thành chủ” kêu lên, trong Quang Minh Tháp vốn an tĩnh càng an tĩnh hơn.


… Thành chủ ở đâu?


Hoặc là nên hỏi… thành chủ là ai?


Khoảng thời gian ngắn giằng co liền giảm xuống.


Nghiêu Tửu nhìn về phía kẻ mù tự tiện xông vào trung ương Quang Minh Tháp, người kia tự tiện ngồi lên bậc thang cao, đôi mắt xám hoắc trống rỗng nhìn Tần Trà, hắn ta rõ ràng không nhìn thấy, nhưng vẻ mặt lại hết sức chăm chú, khóe miệng luôn luôn vểnh lên, giống như mọi chuyện chẳng gì liên quan đến mình.


Một người như vậy, không hiểu sao lại có thể dùng Kiêu Điểu tấn công tuyến phòng thủ! Trận chiến tranh này đã từng khiến bao nhiêu người chết đi?


Nghiêu Tửu tức giận muốn đem kẻ mù này thẩm vấn tại chỗ __ hắn đến tột cùng là đang làm cái gì? Đến nỗi tuyến phòng thủ hoàn toàn tan vỡ!


Nghiêu Tửu quanh năm chinh chiến nơi xa trường, lúc treo cổ Kiêu Điểu, động tác cực kỳ dứt khoác. Thừa dịp bọn họ không chú ý, cậu đưa đưa tay chụp vào cổ đối phương. Nghiêu Tửu cho rằng bản thân cậu có thể ổn thỏa bóp chặt cổ kẻ mù.


Nhưng người kia lại vô cùng bình tĩnh hơi nghiêng đầu, chẳng mảy may mà vân đạm phong khinh* tránh thoát, tay Nghiêu Tửu chợt ngừng bên tai hắn, bởi vì quán tính thiếu chút nữa bổ nhào té về phía trước.


*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.


Người kia vẫn lấy tư thái càn rỡ ngồi trên bậc thang, duỗi chân tùy ý đạp vào năm sáu bậc cầu thang, động tác cũng không mấy biến động. Đôi mắt màu tro xám cuối cùng cũng rời khỏi người Tần Trà, sau đó nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, mắt không chút tiêu cự cùng thần thái, lông mi màu xám đen phủ lên mi mắt hắn, gầy gò tái nhợt, những ngón tay dài đan xen lẫn nhau, tâm địa khuếch tán bừa bãi, chồng chéo mà nghiền nát, bệnh hoạn mà không ngừng lặp đi lặp lại.


Khí chất trên người hắn vừa âm trầm vừa lạnh lùng, dáng người hắn quá mức thon gầy, tái nhợt được che đậy trong bộ vu sư bào màu đen to rộng trống trãi. Hắn giống như một bộ xương khô u ám.


“Cách ta xa một chút.”


Từng câu từng chữ được hắn thả rất chậm, có chút nhẹ nhàng hư vô, lại giống như dao nhỏ sắc bén, ôn nhu cất giấu sát khí, hoàn toàn không chút độ ấm, âm u lạnh lẽo dị thường.


Người ở chỗ này căn bản không hiểu được cái gọi là “chút sức lực”, tất cả đều nổi da gà, sẽ không ai hoài nghi câu hắn nói tiếp theo là “ta sẽ giết người”, bởi vì trong giọng nói của hắn không hề kiêng kỵ hay đếm xỉa đến mạng người, trên người hắn bao trùm hơi thở vô cùng tàn bạo âm u.


Trong thời gian ngắn, chẳng ai dám cử động.


Cho đến khi Tần Trà lên tiếng: “Đem hắn trói lên trên cây cột” cô khẽ nâng đầu, đuôi mắt có chút quét qua người ngồi trên bậc thang, cô lấy tay nắm trọng kiếm dứt khoát tra vào vỏ, “Nghiêu sĩ quan phụ trách mang hai ba người đi cùng ta, những người còn lại thủ* tại chỗ, chờ ta trở lại rồi thẩm tra sau.”


*Thủ: thủ hộ, bảo vệ.


Ánh mắt Tần Trà lạnh thấu xương, do dự băn khoăn một vòng, “Trước khi ta trở lại, tất vả mọi người không được chuyển động.” cô dường như cường điệu cảnh cáo, “Kể cả nhúc nhích cũng không được.”


Trước đó cô đang chấp hành nhiệm vụ, cần phải điều tra tài liệu liên quan đến bệnh nhân, nếu bị cự tuyệt, chứng minh thân phận của người này rất cao. Cho dù có lấy tư cách Duy Hộ Sư ra, cũng không thể tiếp cận tài liệu của hắn.


Bởi vậy cô căn bản vô pháp nắm giữ tính tình của đối phương, cho nên cô không thể phán đoán nội tâm bí ẩn cùng khát vọng của người này __ là yên ổn ngồi xem chém giết vui vẻ hay muốn ngồi trên cao khuấy động phong vân.


Mặc kệ thế nào, Kiêu Điểu sợ ánh sáng, so với ở lỳ bên trong Quang Minh Tháp thì theo cô ra ngoài vẫn an toàn hơn nhiều.


Nghiêu Tửu tuân lệnh, vì vậy rút ra dây thừng muốn tiếp cận kẻ mù ngôi trên bậc thang kia, cậu đã chuẩn bị sẵn chiêu thức công phu để bắt trói hắn lại.


Nhưng Nghiên Tửu không ngờ tới được, cậu căn bản chỉ đang “uổng phí công phu” của mình, ngay cả cơ hội chạm vào cũng không có.


Cánh tay tiều tụy của kẻ mù chẳng khác nào Kiêu Điểu, tốc độ đáng sợ cùng sức mạnh kinh người, hắn nhanh chóng hướng sườn mặt về phía trước, không chút đắn đo nắm lấy cổ tay Nghiêu Tửu, bẻ theo hướng ngược kim đồng hồ đè xuống một cái, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt quét qua thần kinh. Nghiêu Tửu kêu thảm một tiếng, sau đó buông lỏng cổ tay, sợi dây thừng rơi xuống tay trái cậu ta.


Toàn bộ quá trình chưa đến mấy giây.


Người kia cuối cùng đứng dậy, Nghiêu Tửu nắm cổ tay phải đau đớn của mình, quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn vu bào màu đen cùng đôi mắt màu xám tro ấy. Nghiêu Tửu đột nhiên ý thức được — từ lúc tướng quân đến, toàn bộ lực chú ý của hắn chỉ dừng trên người cô, trước giờ chưa từng để ý tới người nào khác.


Tần Trà chỉ đi có vài bước, hắn liền căn cứ vào âm thanh yếu ớt mà phán đoán ra phương hướng của cô, vô cùng chuẩn xác đưa mắt dừng trên người cô.


“Ngài lại muốn rời khỏi đây sao?”


Người nọ đột nhiên hỏi, sau đó lại cúi đầu nói, “Ngài có thể trói ta lại, kéo ta đi đến chỗ nào cũng được, thậm chí mang ta làm “cái còi” đi dụ dỗ Kiêu Điểu cũng không sao.”


Giọng nói trầm thấp mang theo hương vị bụi bặm, như là lời khẩn cầu hèn mọn.


“Nhưng mà”, giọng nói hắn càng tỏa ra ôn nhu, ồn ào cáu kỉnh như cô bạn gái nhỏ cần được dỗ dành, miệng nói tiếp, “Để ta đơn độc lưu lại nơi này, ta sẽ tức giận.”


“Ta không hy vọng mình hù dọa đến ngài.”


Hắn dừng một chút, vẫn mỉm cười như cũ, thế nhưng cặp mắt hắn lại băng lãnh đến cực điểm, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Trà, che giấu vẻ mặt điên cuồng cùng ánh mắt cố chấp chuyên chú, bình tĩnh ôn nhu nói, “Có thể chứ? Tướng quân của ta.”


Tần Trà vẫn rất vô tình đem hắn trói lại.


“Xin lỗi, ngươi có tức giận như thế nào thì ta cũng không có hứng thú.” cô chống lại đôi mắt màu tro xám của hắn, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt tuấn mỹ của hắn, cô vươn tay vỗ vỗ gương mặt ấy, “Có điều quan hệ giữa chúng ta, thật làm ta cảm thấy thú vị.”


Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống mà bổ sung, “Trở về sẽ thẩm vấn ngươi.”


Kẻ mù đem những lời này diễn giải thành “Trở về sẽ ‘thượng’ ngươi”, hắn phi thường hài lòng.


Kẻ mù ngoan ngoãn bị trói lại, sau khi Tần Trà hoàn toàn rời đi, nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.


Đôi mắt hắn thần bí thâm thúy, khuôn mặt tái nhợt không che lấp được ngũ quan tinh xảo, hắn khép hờ mắt, sợi dây trên người cùng ba mươi người xung quanh, trong lúc hắn nhắm mắt bất ngờ hóa thành lưu hỏa, cuối cùng biến thành ngọn nến thiêu đốt, nhẹ nhàng lơ lững trên không trung.


Hắn để chân trần, đạp lên tảng đá lớn khắc pháp trận đang lộ vẻ phập phồng bất bình trên mặt đất, kéo vu bào hắc sắc mềm mại ở phía sau, hắn giơ tay, cổ tay thon dài tái nhợt từ tay áo vươn ra. Hắn rãnh rỗi tản bộ, đem ngọn nến từ trong không trung gỡ xuống, sau đó từng chút từng chút bắt bọn chúng nhốt vào trong cái rãnh gần đó.


Ánh sáng từ trong mắt hắn càng thêm u ám, hắn khẽ nhếch đôi môi mỏng bị phân cách bởi ánh sáng và bóng tối, giọng nói có chút lạnh lẽo, vi diệu phiền muộn: “Phân tán lực chú ý gì chứ.”


“Ngài ấy không tìm thấy ta, thì phải làm sao bây giờ?”


* (bối cảnh bổ sung): hằng năm Bất Nhật Thành có bốn đại tướng quân, bốn điển ti hiệp quản, bốn văn bốn võ mỗi người chưởng quản bốn phương Bất Nhật Thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận