***
Editor : Đại Manh.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad – OneDay1303 & WordPress – One Day )
***
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người bởi vì khiếp sợ mà im bặt, thẳng đến khi An Cách Liệt vẻ mặt kinh ngạc đến bộ dáng tử khí trầm trầm hỏi phía sau lưng Mia: “Ta nhớ rõ đoàn trưởng bạc du của dong binh đoàn các ngươi chỉ có hai viên đồng tinh?”
“Đúng, đúng vậy……” Mia nuốt nuốt nước miếng lắp bắp trả lời “Đoàn chúng tôi chỉ có xếp hạng thấp , hạng bét….”
Sau đó dong bình đoàn xếp hạng bét này sinh ra một vong linh pháp sư, một bất tử điện Đại Tư Tế, còn có một đứa nghịch thiên — ma vật.
…Thật sự tốt! Hạng! Bét! A!
Họ đều là những nhân vật cả đời khó có thể gặp, mắng bọn họ là món lòng ba sao vàng của lính đánh thuê, cảm giác mặt mình đều sắp hỏng rồi.
Là tâm điểm của mọi ánh mắt tò mò sùng bái, thân là Tinh Linh tộc Đại Tư Tế Huy Cách nội tâm cũng không dễ dàng, hắn hướng đôi mắt đen láy về phía Trường Hi, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta ban đầu cũng không muốn thương tổn ngươi, nhưng ngươi không thể cứ tiếp tục như vậy.”
Chỉ có Huy Cách biết rõ, thiếu niên nghịch thiên này căn bản không phải ma vật chỉ là một ngụy Ma tộc mà thôi.
Trường Hi vốn là một con người, bởi vì đủ loại phương pháp bí ẩn của Đại Tư Tế, hắn trở thành ngụy Ma tộc trong bất tử điện, Ma tộc cùng Thiên tộc có sinh mệnh gần như vĩnh cửu, nhưng ở vạn năm trước toàn bộ đã mai táng trong bất tử điện — Ma tộc đã không xuất hiện trên thế giới này trong mấy vạn năm.
Ngụy Ma tộc có được sức mạnh của Ma tộc nhưng lại không có sinh mệnh lực của Ma tộc.
Nhưng ngay cả khi đó chỉ là một ngụy Ma tộc, sự tồn tại của hắn sẽ phá vỡ sự cân bằng chủng tộc, bởi vì không có Thiên tộc có thể trấn áp Ma tộc xuất thế, cho nên hai năm trước khi hắn phát hiện sự tồn tại của Ma tộc thì đã luôn ôm ý niệm giết chết đối phương, hơn nữa nhất định phải nhanh chóng trước khi đối phương trưởng thành.
Nhưng cơ hội này đã bị bỏ lỡ từ hai năm trước, sau khi Huy Cách quay trở lại bất tử điện để điều tra nội tình sự việc, hắn chưa bao giờ có đủ can đảm để đưa ra một mệnh lệnh dứt khoát như vậy và nói: “Người này không thể lưu lại.”
Tất cả mọi thứ mà người thanh niên này đã trải qua đều vô cùng tàn khốc, ngay cả hắn đã từng chứng kiến đủ loại tinh phong huyết vũ của Đại Tư Tế, lúc đó nhìn những dòng chữ trong thư đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, hắn hơi chút tưởng tượng một chút hình ảnh, cũng hiếm thấy hội chiến mà run rẩy, Huy Cách thậm chí cảm thấy bất cứ ai gặp phải trường hợp như vậy, chỉ biết tình huống càng hỏng bét, sau khi trải qua sự tra tấn dã man như vậy mà có được sức mạnh cường đại, sau khi giành lại tự do, việc đầu tiên có lẽ là tận tình trả thù xã hội.
Nhưng đứa trẻ này thì không, hắn tìm được Tần rồi, cũng may Tần đối xử với hắn rất tốt, hắn thực thích nàng, cũng nguyện ý vì nàng ngụy trang thành một hài tử bình thường, kiềm chế ham muốn giết người, hấp thụ tử khí tùy thời tùy khắc của hắn, ngoan ngoãn lưu lại bên người Tần.
Không thể nghi ngờ, Tần là người đầu tiên và duy nhất đứa nhỏ kia ỷ lại sau mười hai năm trong luyện ngục.
Biết tất cả chân tướng của Huy Cách, căn bản không thể đem toàn bộ lỗi đổ lên người Trường Hi, hắn thậm chí cảm thấy Trường Hi đứa nhỏ này mới là nạn nhân vô tội nhất.
Vì vậy, Huy Cách đã nỗ lực đè xuống mọi sự nghị luận và cưỡng chế xóa lệnh truy nã đối với đối Tần cùng Trường Hi.
“Đó là tự mình phòng vệ” Đại Tư Tế người luôn luôn không đứng đắn hiếm thấy thực nghiêm túc mà phản bác người khác: “Ai Duy đại ma pháp sư cả đời làm ác vô số, các ngươi cũng thấy được, có bao nhiêu thi thể đứa bé trong địa cung ở phủ đệ của hắn, hắn thậm chí coi đây là thức ăn để lấy sức mạnh, điều này còn tàn nhẫn hơn những gì so với những gì ma vật đã làm, ta phán định Tần cùng hài tử kia vô tội.”
Những người tranh luận phía dưới dường như cũng nghĩ đến những bộ xương xếp thành núi trong Ai Duy địa cung, âm thanh kháng nghị có chút nhỏ xuống nhưng vẫn không thuận theo buông tha: “Nhưng hài tử kia là ma vật, ngài lúc trước cũng không phải nói không thể lưu hắn lại sao?
Đồ vật trong bất tử điện không phải người bình thường có thể tiếp xúc, Ai Duy cũng là cơ duyên xảo hợp mới thấy được bản chép tay của tiền Đại Tư Tế, cho nên cũng không có người nào biết hài tử Trường Hi kia không phải là ma vật.
Huy Cách mặt không đổi sắc mà nói dối: “Là ta nhìn nhầm.”
Đứa bé kia là vô tội, nếu mọi người phát hiện thân phận Ma tộc của Trường Hi, đứa trẻ này chắc chắn sẽ không sống sót, cho nên Huy Cách cảm thấy phương án giải quyết tốt nhất là hắn tự mình đem người trộm về, sau đó lợi dụng sức mạnh “Chúc phúc mắt phải” của bất tử điện, nghĩ cách đem người cứu trở về.
Tuy nhiên việc thực hiện thì không dễ dàng như vậy, hắn không có nhiều thời gian và chỉ có thể dựa vào bản thân, mà sự thận trọng của Trường Hi càng khiến vấn đề này trở nên khó khăn hơn, thẳng đến khoảng thời gian trước hắn mới xác nhận Tần cùng Trường Hi vị trí.
Thiếu niên Ma tộc ôm lấy vong linh pháp sư với mái tóc dài màu bạc, khóe môi hắn tươi cười cực kỳ ác liệt, đôi mắt dài hẹp quét qua những người xung quanh, dường như bỏ qua một bên kiềm chế nào đó, cả người khí chất phá lệ thị huyết trương dương.
“Ngươi không nghĩ tổn thương ta sao?” thiếu niên Ma tộc mỉm cười nói, hắn một tay vuốt ve sống lưng người trong lòng mình, một tay thu hồi thanh kiếm hiệp sĩ trên tay “Chính ngài mấy tháng trước cùng giáo mẫu (mẹ đỡ đầu) của ta ở nơi vẽ quang minh trận, ta thực sự rất khó chịu. “
” Ta ghét thứ đó. “
Sắc mặt của Huy Cách cuối cùng cũng thay đổi, hắn nhất thời nhận ra điều gì đó nhanh chóng đem một loạt sự tình rối loạn liên hệ với nhau, trên mặt hắn hiện lên loại biểu cảm khó thể tin được: “Là ngươi làm?”
Hắn vẫn luôn cảm thấy Ma Nhĩ Độ bạo động thập phần kỳ quái, nhưng nếu là bút tích của Trường Hi thì có thể giải thích, một ngụy Ma tộc điều khiển Ma tộc hạ đẳng cũng không phải việc gì khó.
Hiện tại Huy Cách lo lắng nhất là Trường Hi đến tột cùng muốn làm cái gì?
“Là ta.”
Trường Hi thản nhiên đáp, bộ đồng phục kỵ sĩ màu xanh đen của hắn bị nhuộm đầy máu, thanh kiếm kỵ sĩ trong tay hắn bị hận ý ngập trời của nữ pháp sư chết trước đó quấn quanh, thân kiếm trong suốt bị tử khí ăn mòn biến thành màu đen ảm đạm, Trường Hi hơi nhíu mày bất mãn.
Thanh kiếm là giáo mẫu cho hắn, hắn coi nó như bảo bối.
Trường Hi cắm thanh kiếm xuống đất, búng nhẹ vào chuôi kiếm, động tác vô cùng bình thường mà thân kiếm đột nhiên ngân nga cực kỳ sắc bén, động tác vô cùng bình thường nhưng lại chứa sức mạnh đáng sợ, không cần tốn nhiều sức mà đem oán khí quấn quanh thân kiếm diệt sạch.
Đám lính đánh thuê phía sau Huy Cách hoàn toàn kinh sợ không dám rục rịch, bọn họ lập tức thu lại vũ khí hoàn hảo đặt bên hông.
Trường Hi không thèm để ý duỗi tay vuốt mái tóc dài của Tần Trà, con ngươi màu đen khép hờ trùng xuống, hàng mi dài che khuất tất cả cảm xúc, dáng đứng cao ngất, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng không có người dám động.
“Ta vốn dĩ không nghĩ sẽ tự mình động thủ” giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt lười biếng, cả người tỏa ra mùi vị khát máu cùng khí tức hắc ám nồng đậm đến cực điểm “Dù sao giáo mẫu cũng không thích ta làm như vậy.”
“Nhưng nàng ở trước mặt ta lần thứ hai chịu tổn thương, ta không phải đã nói rồi sao? Đừng đụng vào nàng.”
Thanh âm bốn chữ cuối cùng trầm xuống, câu chữ nhẹ nhàng nhưng lại dị thường lạnh lẽo, mọi người dường như đều cả thấy một cỗ lãnh lẽo chạy ngược từ sống lưng lên cổ, cảm giác nhạy bén đối với sự nguy hiểm được mài giũa của dong binh qua mấy chục năm mũi đao liếm huyết khiến họ lập tức rút vũ khí ra hoặc lùi lại vài bước, nhưng lúc này họ phát hiện ra rằng mình đang bị bao phủ bởi một thứ vô hình đáng sợ lại cường đại, áp chế đến động đầu ngón tay cũng vô cùng khó khăn.
— giới dưỡng.
Ý tưởng vừa xẹt qua khiến trong lòng mọi người vô cùng kinh động, nhận thức này thật quá đáng sợ.
“Con mẹ nó” An Cách Liệt thẳng lưng, móng vuốt đập xuống đất, cơ bắp mạnh mẽ, tràn ngập sức bật của sư tử lúc này thập phần cứng ngắc: “Tên quái quỷ gì vậy! Đến tột cùng đang làm cái gì!”
Mia trầm giọng đáp: ” Hắn đang tức giận. “
Nàng nhìn bụi bặm trôi trong không khí dường như bất động mà xuyên qua tận cùng sức mạnh giam cầm này chính là thiếu niên đứng một mình ôm pháp sư tóc bạc.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo ma mị lại tối tăm, khóe miệng hắn hơi nhếch lên mang theo tà tứ mà nở nụ cười ác liệt, dùng bộ dạng như nhìn con kiến cùng vật chết nhìn xuống.
Huy Cách trầm mặc nhìn cảnh tượng này, nhớ lại hai năm trước bộ xương khô vững vàng mà đứng trước mặt cậu bé, đột nhiên cảm thấy hai năm qua hắn không thay đổi cái gì, trên thực tế ngược lại càng không thấu đáo.
Hắn giơ tay, lòng bàn chân “Xoát” một tiếng mở ra ma pháp trận khổng lồ, vầng sáng rực rỡ mang sức mạnh của ánh sáng tối cao, bao phủ tất cả các khu vực bị Trường Hi giam cầm.
“Trường Hi, cùng ta trở về bất tử điện.”
Trường Hi lười biếng nâng mắt, tròng mắt màu đỏ thuộc về Ma tộc càng thêm rõ ràng, hắn hỏi: “Trở về nơi đó làm gì?”
“Tinh lọc ngươi hoặc là phong ấn ngươi” Đại Tư Tế giơ lên an tạp giá đeo trong lòng ngực, ở trong tay kéo ra hóa thành quyền trượng cao gần hai mét “Chỉ cần ngươi trở về bất tử điện ta bảo đảm giáo mẫu của ngươi sẽ không có việc gì.”
“Về, đương nhiên trở về” nụ cười của thiếu niên càng ngày càng quỷ dị,hắn thậm chí không có đi lấy lại kiếm mà thật cản thận che chở Tần Trà đang hôn mê trong lòng ngực, ôn nhu nói: “Ta sẽ một đường giết thẳng về bất tử điện.”
Câu tiếp theo bình tĩnh đến cực điểm: “Tử linh Quy Khư.”
Một khắc thời gian kia dường như tại thời điểm bốn chữ này rơi xuống nháy mắt tĩnh lặng, không có gió, bụi không chuyển, pháp trận quang mang ảm đạm, bạo phát tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng này dường như kéo dài vô hạn, mà lại dường như chỉ trong chốc lát, bị gió cuồng bạo xé ra từng mảnh, vô số lá khô cuộn tròn bay múa, toàn bộ máu chảy trên mặt đất, thậm chí thấm vào trong đất như được giao cho sinh mệnh, chúng nó không ngừng ở trong gió xoay tròn ngưng tụ, sau đó kéo thành những đường mỏng màu đỏ, từng chút phác họa thành một huyết trận thật lớn, trận tuyến trải rộng trên quang minh trận dưới lòng bàn chân Huy Cách, “Xoạt xoạt”, chế giễu làm hỏng nó một cách không thương tiếc.
Tần Trà vừa mở mắt, liền thấy trận bàn “Quy Khư” màu đỏ thật lớn.
Loại này trận pháp nàng chỉ xem qua trong sách, tước đoạt tất cả sinh mệnh xung quanh nó làm vật tế phẩm, dùng để nạp sức mạnh cho cơ thể và triệu hồi huyết thống, sát thương mạnh đến nỗi có thể nháy mắt đem nàng ở thời kì cường thịnh nhất hạ gục.
Cho nên hiện tại nhìn thấy Trường Hi vẽ ra nó…… Tần Trà thật sự! Tâm! Như! Tro! Tàn!
Sau đó lại thấy Đại Tư Tế mạc danh kỳ diệu xuất hiện… đồng nghiệp hắn mẹ nó đã làm cái gì?!!
Tất cả những sinh vật đã chết đang tan biến vào hư vô, tử khí nồng đậm không ngừng xoay quanh bay lên, Mia hoảng sợ mà nhìn người sống chung quanh nháy mắt biến thành không khí, tử khí nhanh chóng hóa thành thực thể khiến những linh hồn khao khát ánh sáng đau đớn muốn chết.
Mái tóc đen của Trường Hi nháy mắt dài đến mắt cá chân, con ngươi hoàn toàn biến thành màu đỏ, vẻ mặt càng trở nên thâm sâu, càng thêm quỷ mị, càng thêm xinh đẹp đến khó phân nam nữ, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn trận pháp đỏ đến chói mắt, cơ thể dâng trào sức mạnh hủy diệt không ngừng, cho đến khi Tần Trà lôi kéo tay hắn gõ gõ.
“Dừng lại.”
Bằng mắt thường có thể thấy được thiên địa nơi này đều tối sầm lại, tử khí cuồn cuộn mạnh mẽ như biển lớn đè ép khiến một số ít người còn sống đều thở không nổi, trọng tâm bị đè xuống, sống lưng bọn họ lập tức cong xuống.
“Trường Hi, ngươi dừng lại.”
Tần Trà nâng một bàn tay lên ôm lấy cổ thiếu niên dùng sức kéo đầu hắn xuống, nàng bình tĩnh đối diện đôi mắt đỏ tươi kia gằn từng chữ: “Đặt, xuống, ngay, lập, tức.”
Mái tóc đen dài của Trường Hi xõa xuống, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt rất tập trung, một tay ôm eo nàng, một tay đè lên đôi môi tái nhợt của Tần Trà lưu luyến mà vuốt ve.
“Giáo mẫu” thiếu niên Ma tộc ôn nhu nói: “Tổn thương người, không thể tha thứ.”
“Tốt lắm” Huy Cách đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, hắn không cho rằng mình còn sức lực phản kháng trước mặt một ngụy Ma tộc trưởng thành, hắn miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng, bày ra dáng vẻ lưu manh mà trêu chọc: “Bất tử điện hiện tại hẳn đã mở mắt trái, phong ấn lâu như vậy cũng chưa thí dùng.”
Hắn liếc mắt nhìn Tần Trà: “Hơn một trăm năm trước chính tay ngươi phong ấn mắt trái, hiện tại ngươi lại tự tay phong ấn chính mình một tay mang đại hài tử sao?”
Sắc mặt Tần Trà trầm xuống.
“Trường Hi” Tần Trà thậm chí còn mắng hắn “Ngươi mau dừng lại! Dừng lại ngay!”
Nàng không để ý Trường Hi có trở thành Ma tộc hay không, chỉ cần Đại Tư Tế Huy Cách không chết, mặt khác nàng cũng đã từ bỏ trị liệu, nàng hiện tại chỉ lo tử khí rút ra từ vật hiến tế nhiều như vậy cơ thể Trường Hi rốt cuộc có thể chịu được hay không mà mất mạng.
“Ta không” đầu ngón tay của Ma tộc trẻ tuổi khắc chế nhẫn nại mà xoa khóe môi nàng, hắn làm như vậy như có thể làm môi nàng đỏ lên: “Nếu giáo mẫu muốn giết chết ta, ta sẽ không phản kháng.”
“Ta cần sức mạnh” đôi mắt của Trường Hi hoàn toàn biến thành đôi mắt của Ma tộc, con ngươi màu đỏ rất thuần khiết “Những người trước kia từng tổn thương ngươi, ta sẽ từng bước từng bước giết hết bọn chúng.”
“Những kẻ muốn bắt ngươi đi, toàn bộ giết chết. ”
Tần Trà:…… Đồ thần kinh thần kinh thần kinh!
Nàng tức đến muốn hộc máu, sau đó chợt dùng sức ép thiếu niên Ma tộc hơi cong lưng xuống không chút khách khí cắn phá khóe miệng hắn, dung mạo sắc bén của nàng xuyên qua vẻ mặt có phần kinh ngạc của hắn, nàng cắn vài cái phẫn uất hét vào mặt hắn:
“Chết tiệt! Ngươi! Đặt! Xuống! Ngay!”
Trường Hi sờ lên cánh môi xưng huyết của mình, sửng sốt trong nháy mắt, rồi đột nhiên cong mắt cười.
Nụ cười của hắn bởi vì nhiễm huyết mà có vẻ đẫm máu cùng hoa lệ, khóe môi hắn cong lên thành một vòng cung đầy quyến rũ, nhìn chăm chú nàng.
“Tốt lắm” hắn nói: “Vậy là, người đáp ứng sự theo đuổi của ta.”
— Ma quỷ nói: Phản bội lương tâm, lòng tốt, sự lương thiện và tâm hồn của ngươi, ta sẽ cho ngươi sức mạnh.