Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 36: C36: Chương 36


Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Nguyệt thì đã nước mắt lưng tròng, vội vàng hành lễ rồi lại nắm lấy tay của Thẩm Nguyệt nói: “Công chúa đã phải chịu khổ rồi, không ngờ những điều công tử nói đều đúng, bọn họ lại dám biến công chúa thành bộ dạng như thế này!”

Thẩm Nguyệt nhức đầu nói: “Tiểu nha đầu khóc nhè này ở đâu ra vậy?”

Liên Thanh Châu đi tới, niềm nở nói: “Đây chính là nô tỳ hầu hạ công chúa trước đây tên Ngọc Nghiên, sau khi công chúa gả vào phủ tướng quân thì mọi người xung quanh công chúa đều bị Tần tướng quân cách chức, ta quyết định giữ lại Ngọc Nghiên vì nghĩ rằng nàng ta sẽ có ích cho công chúa, hôm nay ta mang nàng ta đến đây để lo cho cuộc sống hàng ngày của công chúa. Lẽ ra ta đã dẫn nàng ta đến từ trước nhưng lại quên mất”.

Ngọc Nghiên này dường như thật sự quan tâm đến Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói: “Rõ ràng nàng ta ở bên cạnh ngươi thì cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều, dẫn tới đây làm gì chứ?”

Liên Thanh Châu nói: “Bên cạnh công chúa cần phải có được một người mà công chúa có thể tin tưởng”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Không phải còn có Triệu mụ sao?”

Lúc này, Triệu thị đang đi sắc thuốc cho Thẩm Nguyệt.


Liên Thanh Châu tiến lên một bước nói: “Cho dù Triệu mụ có đáng tin cỡ nào thì cũng là người trong phủ tướng quân, khi quyền lợi của công chúa và tướng quân xung đột, công chúa cho rằng Triệu mụ sẽ về phe công chúa hay về phe tướng quân?”

Thẩm Nguyệt gật đầu cười nói với hắn: “Liên Thanh Châu, ngươi đúng là tinh ranh như hồ ly, về sau ta sẽ gọi ngươi là Liên hồ ly”.

Liên Thanh Châu nhã nhặn cười, hai tay luồn vào ống tay áo lễ độ nói: “Công chúa đã quá khen rồi. Không biết hôm nay công chúa gọi tại hạ đến đây để dặn dò điều gì?”

Thẩm Nguyệt mỉm cười, nhướng mày nói: “Không có chuyện gì, ta chỉ muốn mời ngươi đến uống trà tán gẫu mà thôi”.

Lúc này không đợi Thẩm Nguyệt hạ lệnh thì Ngọc Nghiên đã chuẩn bị pha trà.

Vừa nhìn là đã biết nàng ta là một chuyên gia vô cùng quen thuộc với chuyện này.

Chỉ trong chốc lát thì một ấm trà ngon đã được đặt trước mặt hai người. Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà, rất có lý do để tin tưởng Ngọc Nghiên chính là nô tỳ thân cận trước đây của mình.

Nàng ta hiểu rất rõ sở thích và khẩu vị của Thẩm Nguyệt.


Uống hết nửa tách trà, Liên Thanh Châu lấy ra một cái bình sứ từ trong tay áo đưa cho nàng rồi nói: “Thuốc mỡ trong này sẽ giúp làm mờ vết sẹo trên mặt công chúa”.

Thẩm Nguyệt cảm động, nheo mắt nói: “Ta nghĩ ngươi chỉ là một thương nhân, không ngờ ngươi lại đa tài đến như vậy, chuyện gì cũng biết”.

Ngọc Nghiên nhận lấy nó thay cho Thẩm Nguyệt.

Liên Thanh Châu cười nói: “Đa tạ công chúa khen ngợi”.

Sau đó Liên Thanh Châu phất tay áo, đứng dậy rời đi.

Ngọc Nghiên ở lại.

Thấy Thẩm Nguyệt đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Ngọc Nghiên liền đến bên cạnh nàng rồi xoa bóp thái dương cho nàng.

Tay nghề xoa bóp của Ngọc Nghiên vô cùng tốt, khiến cho Thẩm Nguyệt nảy sinh một cảm giác quen thuộc khó lý giải.

“Ngươi đã sống trong phủ của hắn một thời gian, ngươi nói xem Liên hồ ly kia là loại người như thế nào?”, Thẩm Nguyệt đột nhiên hỏi.

Ngọc Nghiên suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận sâu sắc: “Công tử ấy là một người rất tốt”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận