Trần Mặc kinh ngạc mở mặt ra, trước mắt nàng là nam tử hung ác nọ đang đau đớn ôm lấy tay mình, còn cây dao kia thì đã bị gãy thành hai nửa.
“Ha ha, không ngờ nơi này lại náo nhiệt như vậy!” giọng nam réo rắt như tiếng cầm huyền, như tiếng suối chảy róc rách, hoàn toàn bất đồng với giọng nói khàn khàn của nam tử bình thường, giọng nói như vậy khiến người nghe không khỏi sinh ra thiện cảm.
Trần Mặc nhìn về phía người phát ra âm thanh thì thấy một nam tử áo trắng, khi hắn tiến lại gần nàng mới phát hiện ra dung mạo của người nọ không tầm thường, khí chất vừa chính vừa tà khiến người ta khó mà nắm bắt, sau đó ánh mắt nàng lại dừng ở phía su lưng nam tử kia, sao Xuân Hương lại đi chung với tên chặn đường hai nàng hồi nãy?
Thì ra Xuân Hương vốn muốn trở về phủ thái thú tìm viện binh, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường đã bị Quảng Bạch chặn lại, vì thế nàng mới năn nỉ Trầm Nam Chi và Quảng Bạch đi cứu người, thế nên mới có một màn như vừa rồi.
Trầm Nam Chi cười tủm tỉm nhìn mấy tên côn đồ nằm la liệt trên đất, sau đó chán ghét mà dùng chân đá vào Trương Toàn Phát, “Nói với lão đại của các người, tiểu mĩ nữ bị Trầm Nam Chi bắt đi rồi!”
Tên khi nãy vừa có sát ý với Trần Mặc nghe thấy cái tên Trầm Nam Chi thì đồng tử co rụt lại, tự biết chuyện lần này đã thất bại nên lui về phía sau, yên lặng biến mất.
Trương Toàn Phát sửng sốt, má ơi, sao trong nhóm của mình có người như vậy mà mình không biết?
Trầm Nam Chi cũng không đuổi theo, chỉ đăm chiêu nhìn Trần Mặc, “Bản lĩnh của tiểu mĩ nhân đúng là không nhỏ! Đắc tội với biết bao nhiêu là người.”
Tuy Trần Mặc vẫn còn chút sợ hãi nhưng người ngoài sao có thể nhìn thấy trên mặt than của nàng được chứ, cho nên lời trêu chọc của Trầm Nam Chi hoàn toàn không có tác dụng với nàng.
Trầm Nam Chi bĩu môi, tự cảm thấy vô vị nên lại đá Trương Toàn Phát một phát nữa, “Nể mặt của lão đại các người nên hôm nay ta tha cho ngươi”
Trương Toàn Phát dẫn theo đám đàn em vâng vâng dạ dạ rồi vội vàng chạy trốn, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của bọn hạ, làm như hắn đổi ý không bằng.
Má ơi, đó là tà y Trầm Nam Chi đó, nếu không chạy nhanh không lẽ ngồi chờ hắn đem đi thử thuốc sao?
“Tiểu thư không sao chứ?” tuy Xuân Hương thấy Trần Mặc không có vết thương ngoài da nào, trên mặt cũng không có biểu hiện gì gọi là xúc động, nhưng trời mới biết giây phút nàng nhìn thấy con dao kia chuẩn bị đâm vào Trần Mặc, nàng đã sợ như thế nào.
Trong lòng Trầm Mặc có chút ấm áp, tuy người cứu nàng là Trầm Nam Chi nhưng nàng biết nếu không có Xuân Hương thì lần này nàng chết chắc!
“Không sao, đứng lo lắng!” tuy Trần Mặc nói thế nhưng ai mà không sợ hãi khi bị ám sát thế chứ.
Trầm Nam Chi thấy hai chủ tớ Trần Mặc không ngừng nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm tới ân nhân cứu mạng là hắn thì trong lòng có chút khó chịu, “Tiểu mĩ nhân, hôm nay ta cứu ngươi một mạng, bộ ngươi không có thái độ gì sao?”
Lúc này Trần Mặc mới đưa mắt đánh giá hắn, Trầm Nam Chi thấy ánh mắt của tiểu mĩ nhân cuối cùng cũng hướng về phía mình thì không khỏi bắt đầu tao bao, đắc ý lấy quạt ra quơ quơ.
Trần Mặc khó hiểu hỏi, “Không phải là ngươi nên nói nhấc tay chi lao không đáng nhắc đến sao?” mấy bộ phim trên ti vi thường nói vậy mà.
Trầm Nam Chi ngây người nhìn nàng, không phải là nàng sẽ thẹn thùng sao? Không phải là nên đỏ mặt sao? Không phải là nói ta không có gì quý giá nên nguyện lấy thân báo đáp sao?
Vì sao lại thiếu nhiều như vậy?
Nhưng câu tiếp theo của Trần Mặc mới thật sự làm tổn thương trái tim nhỏ bé của Trầm Nam Chi.
“Còn nữa, bộ ngươi không lạnh sao? Trời đã vào thu rồi mà còn nóng nữa cơ à?” người này không ngừng quạt, gió lạnh thổi vào mặt của nàng, bây giờ trời đã vào thu rồi, bộ gió ngoài trời còn chưa đủ lạnh sao?
“Phụt!” Quảng Bạch nhịn không được mà cười ra tiếng, má ơi, đây là tiểu thư nhà ai vậy trời? Sao lại thành thật như thế chứ!
Ánh mắt sắc như dao của Trầm Nam Chi lập tức quét qua phía bạn nô tài đang cười nào đó, Quảng Bạch bây giờ mới chịu nhịn sự sung sướng nhất thời xuống, nhìn vào sắc mặt của thiếu gia nhà mình, đúng là đen tới cảnh giới cao rồi!
Mặt Trầm Nam Chi đen lại nhìn về phía Trần Mặc, ngay cả ngự khí bất cần đời khi nãy cũng biến mất, “Cô nương, đây là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?”
Trầm Nam Chi dùng khẩu khí này nói chuyện với Trần Mặc nên nàng cũng thấy dễ chịu hơn, tuy trên mặt nàng vẫn không thay đổi nhưng trong lòng lại nổi đầy da gà, mỗi câu đều đệm thêm một tiếng tiểu mĩ nữ, thật ghê chết nàng!
“Không phải, phật cảm ơn ngươi vì vừa rồi đã cứu ta và Xuân Hương” Trần Mặc lấy một tay chỉ vầ phía Xuân Hương, Xuân Hương cũng ngầm hiểu nên lấy từ trong túi ra một trăm lượng bạc, “Đây là tạ lễ, mong hai người vui lòng nhận”
Cái tay múp máp của Trần Mặc cầm một trăm lượng đưa về phía Trầm Nam Chi, còn hắn thì mặt đơ ra, lấy một tay tiếp nhận.
Trần Mặc thấy Trầm Nam Chi đã nhân tiền rồi thì trong lòng khẳng định hắn đã vừa lòng với khoản thù lao này nên lập tức kéo Xuân Hương về nhà.
Trầm Nam Chi thấy tiểu mĩ nhân quay lưng đi thì hồi phục tinh thần lại, vừa định ngăn lại thì nghe thấy Trần Mặc nói một câu, “đúng rồi, vừa rồi gió thổi qua khiến tóc của ngươi bị rối rồi kìa”.
Trầm Nam Chi nghe xong câu này thì không thèm quan tầm Trần Mặc đi đâu, chỉ khẩn trương lấy gương ra nhìn, “Sao lại rối được chứ? Ái, chết tiệt, rối thật à! Quảng Bạch chết tiệt, sao ngươi không nhắc ta!” sau đó bắt đầu bận rộn sửa lại mái tóc.
Quảng Bạch lệ chảy thành dòng…
~ta là tao bao mĩ nam phân cách tuyến~
Trần Mặc và Xuân Hương vừa bước vào phủ thái thú liền thấy Minh Ngọc đang sột ruột đứng ngoài cửa, vừa thấy nàng, hắn lập tức chạy tới chào đón như thấy vị cứu tinh, “Tiểu Trần đại phu đi đâu vậy? Ta tìm người rất lâu! Mau, Liễu công tử lại phát bệnh, người mau tới xem đi!”
Trần Mặc vừa nghe thấy thế cũng không khỏi lo lắng, lập tức bảo Xuân Hương đi lấy hòm thuốc, sau đó nàng nhanh chóng bước theo Minh Ngọc đi vào phủ thái thú.
“Trần Mặc đâu! Sao vẫn chưa tìm thấy?” còn chưa tới phòng của Liễu Thừa Phong mà nàng đã nghe thấy tiếng trách mắng thủ hạ của Hạ Hầu Giác, Hạ Hầu Giác vừa nhìn thấy Trần Mặc thì mày kiếm nhíu lại, con ngươi càng lạnh lùng, “Sao không nói tiếng nào đã tự ý ra ngoài? Có biết Thừa Phong phát bệnh không?”
Lời trách cứ của Hạ Hầu Giác chui vào tai Trần Mặc khiến lòng nàng rất không thoải mái, chẳng lẽ nàng phải mất tự do vì Liễu Thừa Phong sao?
Trần Mặc hừ lạnh với Hạ Hầu Giác một cái, không thèm quan tâm tới cái mặt đang có chiều hướng đen lại của hắn, vung ống tay áo bước vào phòng.