Diêm Nguyệt Thanh rất muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, ngón tay lơ lửng trên không trung nhưng lại không dám chạm vào.
Đôi mắt trong veo lấp lánh kia nhìn cái gì cũng thờ ơ như người máy không có cảm xúc.
Ở trong mắt người ngoài, Diêm Vọng là một người câm thân thể gầy yếu, thậm chí đầu óc cũng có vấn đề.
Nhưng cô lại biết rõ rằng con trai cô không phải là người câm!Thay vào đó thì cậu còn là một đứa trẻ rất thông minh nữa.
Một đứa trẻ năm tuổi khác có thể phát triển nhanh dưới sự chăm sóc của cha mẹ; nhưng mà cậu không có cha, mẹ cũng bị điên quanh năm, trong nhà ngoại trừ Diêm Khang là nhân vật phản diện lớn thì sau lưng không biết còn có bao nhiêu người mong cậu chết đi!Vì thế nên việc không mở miệng, giả ngu giả ngây ngốc đã biến thành việc cậu tự bảo vệ mình.
Sau khi Tần Du Nhiên nhận nuôi Diêm Vọng phải mất nửa năm mới cạy được miệng của cậu ra.
Không thể không nói rằng sức phòng bị của con trai quá mạnh!Mà tất cả những chuyện này đều là kết quả của năm năm tù giam.
Cô thở dài, tâm sự nói: “Từ khi con sinh ra đến bây giờ, mẹ chưa từng làm tròn trách nhiệm của người làm mẹ, đến nỗi khiến con không thích thế giới này, cũng không muốn giao tiếp với mọi người! Nhưng… Bây giờ mẹ đã trở lại rồi đây.
” Diêm Nguyệt Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con trai, nghiêm túc hứa hẹn: “Sau này bé cưng muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần lo lắng bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì hết!”Diêm Vọng yên lặng, cứ như nghe không hiểu.
Phản ứng này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô.
Vấn đề của hai mẹ con rất lớn, ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có!Xét thấy ấn tượng tồi tệ của nguyên chủ để lại cho con trai, không phải cô cứ nói vài ba câu thì có thể thay đổi quan điểm của cậu.
Nhưng mà, Tần Du Nhiên có thể dành hơn nửa năm để khiến cậu mở miệng, chẳng lẽ mình lại không có nghị lực này sao?Diêm Nguyệt Thanh lặng lẽ cổ vũ mình.
Nhưng cô không biết rằng…Trái tim của Diêm Vọng đã bị đảo lộn từ lâu rồi!Cậu nhìn người mẹ một năm không gặp trước mắt, nghe lời hứa của cô, rõ ràng cậu đã động lòng nhưng rồi lại mạnh mẽ khống chế chính mình!Đừng có mà ảo tưởng!Chẳng phải mẹ luôn muốn mày chết hay sao?Chẳng phải mẹ cảm thấy sự tồn tại của mày đã ngăn trở con đường phía trước của mẹ hay sao?Ngay cả khi ông cố bệnh nặng, khuyên mẹ trở về… Mẹ cũng chỉ lạnh lùng cúp máy mà?Bây giờ… Mẹ đang giả vờ cái gì chứ?Diêm Vọng cảm thấy xác suất cô đang đóng kịch là tương đối lớn.
Ánh mắt mệt mỏi…Diêm Nguyệt Thanh nào biết được trong lòng con trai đang suy đi tính lại cả vạn lần đâu, cô vừa trấn an đứa nhóc kia nằm xuống vừa lên kế hoạch cho tương lai ở trong đầu.
Không cần quan tâm trí nhớ thật hay giả, nhà họ Diêm là một hang động đầy sói đầy hổ, đây là sự thật không thể chối cãi.
Ngoài mặt thì có Diêm Khang tàn nhẫn, không biết thái độ của ông cụ như thế nào, cô cũng chẳng rảnh mà bỏ thời gian diễn một màn giết người giết sói với đám người kia, đưa con trai rời đi càng sớm càng tốt mới là giải pháp tốt nhất!Nhưng! Còn suy nghĩ của Diêm Vọng thì sao?Con trai có sẵn sàng đi với cô không?Diêm Nguyệt Thanh cân nhắc một lát, vẫn quyết định hỏi ý của con trai: “Bé cưng, con có muốn xuất viện đến ở chung với mẹ không?”Diêm Vọng cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Trong ánh mặt đều là sự khiếp sợ không che giấu nổi.
Diêm Nguyệt Thanh vội vàng xua tay: “Con đừng nóng vội! Không phải mẹ muốn con rời đi cùng mẹ đâu! Đương nhiên cho dù muốn xuất viện thì cũng phải bàn bạc bác sĩ, bảo đảm cho cơ thể con được an toàn! Mẹ chỉ là! Chỉ là! “Bộ dáng bối rối giải thích của cô ở trong mắt Diêm Vọng trông có vẻ đáng thương.
Diêm Nguyệt Thanh phát hiện mình càng giải thích càng loạn, cô cúi đầu xuống: “Rất xin lỗi con, mẹ biết mấy năm nay mẹ không tận trách, con không muốn đi cùng mẹ cũng là chuyện bình thường! Mẹ! “.