Beta : Nguyệt Hạ
Diệp Nha gắt gao ôm lấy áo khoác nhăn nhúm của Thẩm Trú, đem cái tên đã nhớ kỹ nói ra: “Là của Thẩm Trú ca ca đưa cho.”
Thẩm Trú……
Diệp Thanh Hà ngẩn người.
“Em có thể nói cho anh biết, vì sao em lại ở cùng cậu ta không?”
Diệp Nha tiếp tục trả lời: “Thẩm Trú ca ca nhặt được em, còn mua nước cho em nữa. Anh ấy thật tốt, về sau em nhất định phải báo đáp anh ấy thật tốt mới được ~”
Tuy rằng hắc tước tước kia thoạt nhìn rất hung dữ, cô cũng có chút hơi sợ, nhưng mà Thẩm Trú ca ca là người tốt, nghĩ đến điều này cô lại không cảm thấy đáng sợ nữa.
Về sau nếu gặp lại, nhất định cô sẽ lại cho anh ấy sờ sờ đầu nhỏ của mình~ bởi vì mẹ cô đã từng nói qua, cô có thể mang vận may đến cho người khác, cho nên cô muốn để cho Thẩm Trú ca ca sờ thêm vài lần nữa.
Diệp Thanh Hà không nói gì, trầm tư nhìn cái áo khoác kia.
Hắn và Thẩm Trú là bạn học với từ nhỏ, thậm chí hai người còn cùng vào một trường trọng điểm Nhất Trung. Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Trú trầm mặc ít nói, gia cảnh có chút nghèo khó, thường hay là đối tượng bị bắt nạt của đám lưu manh bên ngoài.
Giữa hai người bọn họ vốn dĩ không bất kỳ liên quan gì với nhau cả, cho đến một ngày Diệp Thanh Hà gặp phải phiền toái, chính Thẩm Trú đã giúp hắn giải quyết, vốn dĩ hắn ở trường học cũng không mấy người để nói chuyện, liền muốn cùng Thẩm Trú làm bạn bè, kết quả thái độ của Thẩm Trú lại cực kỳ lãnh đạm.
Diệp Thanh Hà nhìn chiếc áo khoác kia, bên môi không khỏi treo lên một nụ cười.
— quả nhiên, bạn học Thẩm Trú là một người ngoài lạnh trong nóng.
“Ca ca cùng Thẩm Trú ca ca là bạn học, có muốn anh giúp em đi trả áo không?”
Tiểu Diệp Tử nghiêm túc cân nhắc một hồi lâu, sau đó nói: “Có ạ.” Cô lại khó hiểu hỏi, “anh là anh trai của em thật sao?”
Cô nghiêng nghiêng đầu nhỏ, trong đôi mắt to tròn hiện lên sự hoang mang cùng với một chút nghiên cứu tìm tòi.
Diệp Thanh Hà giơ tay xoa xoa cái đầu của nàng, khiến cho mái tóc mềm rối loạn lên, ánh mắt ôn nhu lại thật chân thành, “Ừ, về sau ca ca sẽ bảo vệ em, sẽ không để người khác bắt nạt em.”
Mẹ hắn là một nghiên cứu viên, từng nói cho hắn biết rằng việc tạo nhân bản là vi phạm đạo đức*, càng là vi phạm nhân đạo*.
*Đạo đức là một từ , được dùng từ xa xưa để chỉ một yếu tố trong tính cách và giá trị của mỗi con người.
Nhân đạo: chủ nghĩa nhân đạo hay nhân đạo chủ nghĩa là một đạo lý có , , và đến toàn thể một cách vô tư
Mẹ hắn vẫn luôn miệng nói nào là đạo đức, nào là nhân đạo, cuối cùng vẫn lén lút tạo ra bản sao của Diệp Nha, sau cùng lại không quan tâm vào vứt bỏ cô.
Diệp Thanh Hà không hiểu nhân đạo trong lời mẹ nói là cái gì, cũng không biết cái gọi là giới hạn của đạo đức mà mẹ hắn dạy là như thế nào? Hắn chỉ biết Diệp Nha là cũng một sinh mệnh, trong lồng ngực của cô cũng có một trái tim đang đập giống như bọn họ, cũng cần có máu để nuôi dưỡng thân thể.
Sau này, hắn nhất định sẽ thuyết phục cha, giữ Diệp Nha lại.
Diệp Nha vừa ăn cơm xong, thì đúng lúc bác sĩ Lý cũng tới. Hắn trước tiên kiểm tra toàn thân Diệp Nha, tiểu cô nương ngoài việc thiếu vitamin và không đủ chất dinh dưỡng thì cũng không có gì đáng ngại, còn vết thương trêи người chỉ cần chú ý chăm sóc rất nhanh sẽ bình phục.
Kiểm tra xong, Diệp Thanh Hà dắt Diệp Nha đi tham quan xung quanh nhà.
Diệp Lâm Xuyên mua cả một đỉnh núi ở vùng ngoại thành, cho nên biệt thự Diệp gia lẻ loi đứng sừng sững ở giữa trêи sườn núi. Bên trong biệt thự có trang bị vô cùng đầy đủ, nhà kính để trồng hoa, bể bơi, công viên có vô số trò chơi dành cho trẻ em, sau núi là trại nuôi ngựa, bên trong có nuôi mấy con ngựa mà Diệp Lâm Xuyên mua từ nước ngoài về giá cao thu mua để sưu tầm.
Đầu tiên, Diệp Thanh Hà dẫn Diệp Nha đến công viên, cô đối với những món đồ chơi ở trong đó không có hứng thú, thấy tiểu cô nương không thích, Diệp Thanh Hà lại dắt cô ra nhà kính trồng hoa ở sau biệt thự .
Nhà kính trồng hoa được chế tạo thành hình mê cung, ở giữa một cái sân thể ɖu͙ƈ rất lớn, xung quanh đó được trồng rất nhiều các loại hoa.
Nhìn trong nhà kính có đủ các loại màu sắc, đây là thảo dược, kia là hoa quý, hai mắt Diệp Nha lập tức sáng lên, hệt như hai ngọn đèn huỳnh quang sáng rạng rỡ.
“Xin chào, bạn hoa nhỏ.” Cô cười để lộ lúm đồng tiền, dùng âm thanh non nớt, ngọt ngào chào hỏi.
Lại đến bên bông hoa hồng kiều diễm, lay lay cành cây,”Hello, sweetheart*.”
* “Xin chào, bé yêu.”
Rất nhanh, các thực vật khác cũng sôi nổi đáp lại.
“おはようございます*.”
* ” Chào buổi sáng”
“Здравствуйте*.”
* ” Xin chào”
“Mới buổi sáng đừng có hái hoa nhá!”
“Tiểu nhãi con này mau tìm cho ta cái lồng bảo hộ!” ← đây là một đóa tổ an hoa.
Vốn dĩ là một buổi sáng tốt lành, bởi vì có Diệp Nha, tôi một câu anh một câu khiến cho một đám đều cả loạn lên.
Cô có thể nghe thấy âm thanh của họ, nhưng lại nghe không hiểu bọ họ nói cái gì, chỉ cảm thấy hình như bọn họ không quá vui vẻ. Diệp Nha giống mèo con phạm sai lầm nắm lấy tay Diệp Thanh Hà, dựa vào người hắn, vô tội mờ mịt nhìn chằm chằm đám thực vật hoa cỏ kia ríu rít cãi nhau.
“Nha Nha đang cùng hoa chào hỏi sao?”
Diệp Nha chậm rì rì gật đầu.
Diệp Thanh Hà hứng thú, hỏi: “Vậy hoa có đáp lại em không?”
“Có ạ.”
“Bọn họ nói cái gì thế?”
“Em nghe không hiểu.” Nói đến đây Diệp Nha lại cảm thấy tủi thân, “Chúng nó nói ngôn ngữ địa phương.”
Diệp Thanh Hà: “……”
Tiếp đó Diệp Thanh Hà dẫn cô đi xem một vòng quanh nhà kính, sau đó lại mang cô trở về biệt thự, tiến vào thang máy lên thẳng lầu hai.
Lầu hai là phòng dành cho khách, lầu ba là phòng ngủ của hắn và Diệp Tử ɖu͙ƈ, toàn bộ tầng thứ tư là không gian riêng tư của Diệp Lâm Xuyên, bình thường không cho phép bọn họ đi lên. Bởi vì lầu ba không có phòng trống, chỉ có thể tạm thời sắp xếp cho Diệp Nha ở phòng dành cho khách.
“Đây là phòng của Nha Nha, về sau em có thể ở chỗ này.”
Phòng này của Diệp Nha là do Diệp Thanh Hà tối hôm qua đã tìm người sửa sang lại, đủ ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng ngủ, trêи giường nhỏ có bày mấy món đồ chơi làm bằng lông nhưng mềm mại, đều lấy của Diệp Tử ɖu͙ƈ đem tới.
“Đợi chút nữa anh kêu người chuẩn bị quần áo mới cho Nha Nha, có vui không?” Diệp Thanh Hà khom lưng xuống nói chuyện cùng cô, biểu tình thoạt nhìn so với nàng còn vui hơn.
Diệp Nha đối với những áo quần xinh đẹp không có bất cứ khái niệm gì, không trả lời hắn, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt lên người con gấu bông mặc bộ đồ nhung ở trêи giường kia.
“Nha Nha muốn chơi không?” Diệp Thanh Hà đi qua, mang con gấu bông đưa tới đặt vào tay cô.
“Cảm ơn ca ca.” Diệp Nha ôm gấu bông cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hướng tới hắn nở một nụ cười lộ ra hàm rắng trắng đều như tuyết.
Tâm Diệp Thanh Hà như muốn tan chảy, sờ sờ đầu cô, nói: “Vậy em tự mình chơi đi nhé, anh đi chuẩn bị cho em ít đồ dùng.”
Diệp gia có một thị trường thương mại của riêng mình, chỉ cần gọi điện thoại là có ngay.
Sau khi Diệp Thanh Hà rời đi, Diệp Nha quan sát, sờ mó khắp nơi trong căn phòng, do sợ sẽ làm hư, nên động tác rất cẩn thận. Diệp Nha tự chơi một mình thật vui vẻ, hoàn toàn đem nhiệm vụ mà hệ thống giao vứt ra khỏi đầu .
Cho đến khi có một đôi âm trầm từ phía sau cánh cửa nhìn lại đây, Diệp Nha mới giật mình nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn cũng không tránh, vẫn hung hăng như cũ nhìn chằm chằm cô.
Diệp Nha ôm món đồ chơi, từ giường nhảy xuống đi qua.
[ Nha nhi, đây là nhị ca của ngươi, là mục tiêu trong nhiệm vụ của ngươi. ]
Nhiệm vụ là cái gì nhỉ?
Diệp Nha tự hỏi đã lâu.
Hệ thống: […… Làm hắn lăn. ]
Diệp Nha bừng tỉnh vỗ đầu một cái thật to, nhớ ra rồi.
“Xin chào.” Diệp Nha lễ phép chào hỏi đối phương trước.
Diệp Tử ɖu͙ƈ mắc chứng bệnh cuồng táo bạo vô cùng nặng, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng hai tròng mắt lại âm ẩm lộ ra tia hung ác. Hắn không ngừng quan sát Diệp Nha, hai mắt quét người cô từ trêи xuống dưới, biểu tình càng lúc càng hung dữ.
“Ngươi là ai?”
“Diệp Nha.”
Ngũ quan Diệp Tử ɖu͙ƈ trở nên vô cùng dữ tợn, “Bậy bạ! Diệp Nha đã chết từ lâu rồi!!”
Diệp Tử ɖu͙ƈ mới có bảy tuổi, cho nên đối với muội muội đã chết của mình không có một chút ký ức gì, càng không có cảm tình, chỉ là cảm giác sự xuất hiện của cô khiến cho hắn rất bực bội.
Diệp Nha nghĩ nghĩ, “Được rồi.”, cô nói tiếp, “Vậy anh lăn đi.”
Tuy lời nói hung dữ, nhưng lại là lời của một nhóc con cho nên căn bản không có tính uy hϊế͙p͙, càng không nói đến đôi mắt trong sạch, mặt mày đáng yêu của cô.
Diệp Tử ɖu͙ƈ nheo mắt, một tay chỉ vào Diệp Nha: “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa!”
Diệp Nha lặp lại: “Lăn ~”
Cô biểu hiện thật tốt, lúc đầu còn lo lắng cô không thể hoàn thành được nhiệm vụ, hệ thống vui vẻ ngay trong tức khắc, nhịn không được mà khen ngợi: [ Nha nhi thật giỏi! Giỏi lắm! Quả nhiên hoa ăn thịt mẹ không sinh khuyển nữ! ] hắn đã không nhìn lầm! Hắn biết chắc tiểu Diệp Nha nhất định có thể! Rốt cuộc thì mẹ cô bá đạo như vậy, đã từng ở thế giới mau xuyên vô địch thiên hạ!
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử ɖu͙ƈ lập tức vặn vẹo, tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống: “Ngươi, ngươi ngươi vậy mà dám kêu ta lăn?”
“Lăn ~”
“Có bản lĩnh ngươi lại nói lại lần nữa đi!!”
Diệp Nha: “Lăn ~”
“……”
“…………”
Ánh mắt giao nhau, không khí trầm mặc.
Diệp Tử ɖu͙ƈ bĩu môi, cho đôi tay vào trong túi, vẻ mặt khinh thường, nói: “Ta sẽ không lăn, ngươi có bản lĩnh thì biểu diễn cho ta xem một lần.”
Hừ, Cái đứa trẻ này thế nhưng lại muốn cho hắn lăn, thật là không biết lớn nhỏ.
Diệp Tử ɖu͙ƈ nghĩ như vậy hoàn toàn quên chính mình cũng là một đứa trẻ.
Diệp Nha gãi gãi đầu, hệ thống thúc thúc nói, nếu là không hoàn thành tốt nhiệm vụ thì không cứu được quê hương, cha mẹ còn có các cô các chú nữa.
“Được.” Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Tử ɖu͙ƈ, cô gật đầu đồng ý, “Em sẽ làm mẫu cho anh xem một chút, anh phải quan sát kỹ nha ~”
Diệp Nha lui về phía sau hai bước, bò trêи mặt đất nghiêm túc dùng thân thể lăn một lần. Nàng lăn có hơi mạnh, không chú ý tới ghế dựa ở đằng sau, Diệp Tử ɖu͙ƈ chỉ nghe thấy “uỳnh” một tiếng, tiểu cô nương ôm gáy bị đụng phải đến kín mít.
A —
Diệp Tử ɖu͙ƈ ngậm miệng lại, đau quá……
Diệp Nha ôm đầu, ngã trêи mặt đất nửa ngày không bò dậy được.
“Ngươi…… Ngươi không sao chứ?”
Diệp Nha hít hít mũi, hai mắt hoe hoe đẫm lệ từ trêи mặt đất bò dậy, che cái gáy lại, ôn nhu dặn dò: “Khi anh lăn nhớ phải cẩn thận chút, không thể bị đập trúng giống em được.”
Diệp Tử ɖu͙ƈ nghẹn một hồi, á khẩu, không biết trả lời sao.
Đôi mắt của Diệp Nha ướt át như mèo con, phản chiếu gương mặt non nớt của Diệp Tử ɖu͙ƈ, nói: “Tiểu ca ca, hiện tại anh có thể lăn ~”
Diệp Tử ɖu͙ƈ: “……”
Hắn lăn hay là không lăn bây giờ?
Nếu là lăn — thật mất mặt.
Nếu là không lăn — càng mất mặt.
khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử ɖu͙ƈ đanh lại, cảm xúc trêи mặt biến đổi liên tục, cuối cùng hạ quyết tâm dậm chân một cái, nằm trêи mặt đất lăn một đường lên tận lầu ba.
Diệp Nha đứng ở cửa nhìn hắn càng lăn càng xa, đến lúc hắn lăn đến chỗ ngoặt của cầu thang còn hô to nhắc nhở: “Tiểu ca ca, coi chừng đụng vào cột nha.”
Một đường lăn trở về hao phí không ít sức lực của Diệp Tử ɖu͙ƈ, hắn ghé vào phòng nằm trêи giường thở hồng hộc, sau đó phản ứng lại, Diệp Tử ɖu͙ƈ từ trêи giường nhảy dựng lên —
Không đúng a!!
Có phải hắn bị chơi rồi hay không?!!
Ý thức được điểm này Diệp Tử ɖu͙ƈ vô cùng tức giận, hung hăng dậm chân: A a a a a a a, tức chết đi được, tức chết đi được, tức chết đi được! Chờ ba hắn trở về, hắn nhất định sẽ bắt cô lăn!!
**
Hoàn thành nhiệm vụ thành công, Diệp Nha cảm thấy mỹ mãn khép cửa phòng lại, muốn được hệ thống khen ngợi, “Thúc thúc, con đã hoàn thành.”
Hệ thống trầm mặc
Như thế này muốn hắn nói sao đây?
Nhiệm vụ là lăn không sai, nhưng ý muốn “lăn” của hắn ở đây lại bị cỏ bốn lá nhỏ này lý giải thành hành động……
Theo lý thuyết thi không tính là hoàn thành, nhưng thanh nhiệm vụ thượng lại hiện lên tình trạng đã hoàn thành, Diệp Tử ɖu͙ƈ cũng thành công ăn mệt, đối với nàng giá trị chán ghét liên tục bay lên.
Đã hoàn thành, nhưng vì sao lại không thấy vui nhỉ?
[ chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, đạt được khen thưởng 【 nguyện vọng hạt giống 】]
Hệ thống thu hồi lại cảm giác buồn bực nho nhỏ kia, ôn nhu hỏi: [ Nha nhi muốn đem hạt giống trồng ở nơi nào đây? Hay là thúc thúc giúp ngươi bảo tồn, thấy chưa ta còn giúp ngươi bảo……]
Một chữ cuối cùng chưa kịp nói xong, Diệp Nha liền kϊƈɦ động nhảy dựng lên: “Trêи đầu trêи đầu! Để hạt giống ở trêи đầu của Nha Nha!”
[……? ]
______________________
M.n nhớ giúp mình tìm ra sai nhá!! Cảm ơn!!