Quá trình học của trung học phổ thông đều rất căng thẳng, tuy mới là học kì một của năm cuối cấp nhưng các môn học của cấp ba về cơ bản đã kết thúc, học kì này sớm đã bước vào giai đoạn ôn tập.
Sau khi học xong ba tiết thì có một tiếng để nghỉ trưa, tôi định cùng Ngụy Hoà Quang đi ăn cơm, nhưng không ngờ anh ta lấy ra một cái túi giấy và từ từ mở ra, bên trong là một hộp cơm màu trắng.
Đó cũng không phải là vấn đề, vấn đề là có rất nhiều hình dán hoạt hình rất không phù hợp với khí chất của Ngụy Hoà Quang trên hộp cơm trắng này.
Tôi đã thấy Ngụy Hoà Quang mang hộp cơm đến trường trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hộp cơm như này.
Tôi ngay lập tức phản ứng – hộp cơm này, không phải là của Tô Tô đó chứ?
Ngay lúc Ngụy Hoà Quang đang chuẩn bị mở hộp cơm, tôi đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh ấy.
Bằng mắt thường có thể thấy được, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc bích kia lập tức bị tôi làm cho đỏ bừng.
Ngụy Hoà Quang theo dõi động tác rồi nhìn tôi.
“Cậu có biết, bạn trai đều sẽ cùng bạn gái đi ăn cơm không?” Khi bắt gặp ánh mắt của Ngụy Hoà Quang, mặt tôi đỏ lên, tim đập loạn nhịp.
Ngụy Hoà Quang không mắc bẫy, chỉ là nhìn tôi nhẹ nói: “Cậu muốn nói gì.”
Nghe được câu này, tôi vẫn không trả lời anh ta, cũng không thu tay lại mà nhẹ nhàng xoa một cái—
Vừa mịn vừa mềm.
Tôi có thể cảm nhận bàn tay của Ngụy Hoà Quang lập tức đơ cứng lại.
Một giây tiếp theo, anh ta rút tay về với vẻ mặt lạnh lùng, rồi lịch sự nói: “Lâm Xuân Tường, đừng lúc nào cũng động tay động chân.”
Mặc dù tôi thực sự cảm thấy mình là một lão lưu manh, nhưng tôi vẫn khịt mũi tự tin nói: “Bạn gái sờ tay bạn trai là chuyện đương nhiên thôi.
Thấy anh vẫn hơi cau mày, tôi không kìm lòng được mà hỏi thẳng: ” Ngụy Hoà Quang, hộp cơm này là của cậu sao?”
Nghe vậy, Ngụy Hoà Quang tháo kính đang đeo xuống, nhẹ giọng nói: “Đúng.”
Tôi chỉ vào hình heo Peppa ở trên: “Cái này cũng là của cậu?”
“Cái này do Tô Tô dán lên.” Ngụy Hoà Quang liếc nhìn chú heo con ngây thơ Peppa rồi nói.
Tôi biết mà. Tôi cười chế nhạo rồi như một nữ phụ ác độc mở miệng nói, ” Ngụy Hoà Quang, cậu là bạn trai của tôi, sao cậu có thể sử dụng hình dán của người con gái khác?”
Mặc dù rất muốn sống tốt, nhưng không biết tại sao, chọc giận Ngụy Hoà Quang khiến tôi cảm thấy rất phấn khích.
Ngụy Hoà Quang nhìn tôi, im lặng một lúc rồi nói: “Ngoài những gì viết trên bảng đen, hôm nay cậu đã nói “bạn trai mình” sáu lần rồi.”
Tôi: “…?”
Người bình thường nào sẽ nhớ điều này?
Sau đó, Ngụy Hoà Quang dừng lại, nhìn lướt qua hộp cơm dán đầy nhãn dán hoạt hình, trầm giọng nói: “Cái này do Tô Tô dán lên từ rất lâu rồi, lúc đó tớ vẫn chưa là bạn trai cậu.”
“Những gì cậu nói đều có lý, tớ cũng không phải loại người vô lý.” Nghe giải thích xong, tôi hài lòng gật đầu, hùng hồn nói: “Sau này tớ sẽ xé nát tất cả.”
Tôi nhìn Ngụy Hoà Quang, nhưng anh ta không nhìn tôi, sau khi tháo kính xuống, ánh mắt càng lộ ra vẻ xa xăm, anh ta đang nghiêm túc nhìn hộp cơm màu trắng trên bàn. Vẻ mặt Ngụy Hoà Quang nhàn nhạt, tôi không nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì.
Nhưng tôi không quan tâm lắm.
Cuối cùng thì anh ấy cũng quay đầu lại và trả lời tôi.
“Ừ.”
Khá thờ ơ.
Tôi nhìn anh, cười: “Anh Hoà Quang, chúng ta đến nhà ăn cùng nhau ăn nhé?”
Ngụy Hoà Quang nói: “Trong hộp cơm có đồ ăn do mẹ Tô Tô làm, không thể lãng phí.”
Nghe đến đây, tôi chớp mắt và nở một nụ cười đắc ý với anh: “Không sao đâu, tớ ăn giúp cậu!”
Cuối cùng tôi cũng đưa được Ngụy Hoà Quang đến căng tin để ăn trưa. Thời gian không có nhiều, nếu tôi còn không tìm thời gian để hẹn hò với “bạn trai mới” xinh đẹp của mình thì sau này chia tay rồi tôi không còn cơ hội nữa.
Tận dụng lợi thế, tất nhiên phải tính toán kỹ lưỡng cả trong lẫn ngoài rồi.
Ngụy Hoà Quang đi mua đồ ăn, tôi lấy hộp cơm của anh ấy dán đầy sticker heo Peppa màu hồng và tìm đại để ngồi xuống.
Vừa mở hộp cơm ra, các món bên trong khá phong phú, màu sắc nhìn rất bắt mắt nhưng đã nguội lạnh rồi.
Có vẻ như tay nghề nấu nướng của mẹ Tô Tô khá tốt.
Tôi lấy đũa chọc những hạt cơm mập mạp bên trong.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh: “Bạn học Lâm? Sao cậu lại…”
Tôi quay đầu lại nhìn thấy nữ chính đang đứng phía sau lưng mình, cô ấy nhíu mày thật chặt, nhìn tôi rồi nhìn hộp cơm màu trắng, sắc mặt không mấy tốt đẹp: “Đây không phải là hộp cơm của Hoà Quang sao?”
6.
Tôi nhìn ánh mắt không thể tin được của nữ chính, rất ân cần đáp: “Đúng vậy, đây đúng là hộp cơm của Ngụy Hoà Quang.”
Nữ chính thất thần đứng sau lưng tôi, không nói được câu nào.
Và rồi một giọng nói vang lên: “Tô Tô, sao cậu lại ngẩn ngơ ở đây?”
Tôi quay đầu lại và thấy người đó đang mặc một chiếc áo cộc tay đắt tiền, để lộ đôi vai và cánh tay vạm vỡ. Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai và dáng điệu có phần bất chấp của cạu ta, để tôi xem xem đây là người nào——
Tiêu Linh.
Nam phụ trùm trường trong tiểu thuyết thanh mai trúc mã.
Giàu có, đẹp trai, có vẻ thô lỗ nhưng lại rất ân cần với nữ chính, tuy thành tích học tập không cao nhưng lại rất giỏi thể thao, khi chơi bóng rổ có thể đẹp trai đến mức làm lóa mắt cả nam lẫn nữ.
Một người tốt như vậy…
Thế mà lại là lốp dự phòng.
Có lẽ bị tôi nhìn quá chăm chú, nam phụ trùm trường cau mày hỏi: “Cậu là ai? Đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi trả lời cậu ta một cách lịch sự: “Xin chào, tớ tên Lâm Xuân Tường.”
Xin chào nha, lốp dự phòng.
Cùng là lốp dự phòng thôi nhưng sao lại quen biết nhau thế này. Tôi liếc nhìn Tiêu Linh với vẻ thương hại, nhưng tôi vẫn khác cậu ta, ít nhất tôi có thể chiếm tiện nghi của nam chính một cách công khai!
“…” Tiêu Linh cảm thấy khó chịu khi bắt gặp ánh mắt của “Lâm Xuân Tường” này. Cậu luôn cảm thấy cô gái này đang nhìn mình một cách rất kỳ lạ.
Cậu ta không trả lời tôi mà quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi cô gái đang đứng ngẩn người: “Tô Tô, cậu có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Linh, Tô Tô cuối cùng cũng có phản ứng, cô thu hồi ánh mắt khỏi hộp cơm trắng, nhìn Tiêu Linh một cách thất vọng, nói: “Tiêu Linh, tớ không sao.”
“Hôm nay lúc cậu đến trường cũng rất kỳ quái…” Tiêu Linh lo lắng nhìn cô gái sắc mặt không tốt bên cạnh, sau đó lại nhìn tôi, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ liên quan đến cậu ta sao?”
Cậu ta kéo Tô Tô đang im lặng, lạnh lùng hỏi tôi: “Cậu nói cậu tên Lâm gì nhỉ? Cậu đã làm gì Tô Tô?”
Chậc chậc chậc chậc, tình thế này thật không hổ danh là trùm trường.
Tôi có chút hứng thú rồi.
Trước khi tôi kịp mở miệng, những người bạn cùng lớp xung quanh đang ăn uống và trò chuyện đột nhiên bắt đầu xì xào—
Quả nhiên là Ngụy Hoà Quang mua xong đồ rồi đang trở về đây.
Anh ta rõ ràng chỉ đang mang đĩa ăn của trường, nhưng lại giống như đang cầm một ly rượu vang đỏ ở tiệc rượu.
Chỉ là… cơm tấm chất thành đống như mấy quả đồi.
Tôi: “…”
Các thím ở căng tin này: “?”
Khi tôi nhìn thấy Ngụy Hoà Quang đến gần, tôi tránh ánh mắt của Tiêu Linh đang nhìn chằm chằm vào tôi, đứng lên cười gọi: ” Hoà Quang, nhanh đến đây.”
Ngụy Hoà Quang nghe thấy tôi gọi, ngẩng đầu nhìn tôi và quay sang Tô Tô và Tiêu Linh đang đứng bên cạnh tôi.
Vừa nhìn thấy Ngụy Hoà Quang, Tiêu Linh lập tức quên mất “Lâm Xuân Tường” bên cạnh mình, cậu ta nói “xin chào” rồi tiếp tục nói một cách khiêu khích.
” Ngụy Hoà Quang, sao hôm nay cậu lại đến căng tin?”
Tô Tô kéo Tiêu Linh và lo lắng hét lên.
“Tiêu Linh…!”
Mỗi khi Tiêu Linh và Ngụy Hoà Quang gặp nhau, họ luôn cãi vã.
Tiêu Linh cúi đầu, nhìn thấy Tô Tô đang nắm tay mình, mặt đỏ bừng.
Thật thú vị.
Tôi nhìn Tiêu Linh, rồi nhìn Tô Tô, lại lén lút nhìn Ngụy Hoà Quang – người đi tới với khuôn mặt vô cảm, trong lòng tôi rít lên một tiếng dài.
Ngụy Hoà Quang đặt đĩa cơm chất như núi lên bàn, nhẹ giọng trả lời Tiêu Linh: “Không liên quan gì đến cậu.”
Anh ta liếc nhìn Lâm Xuân Tường còn đang đứng đó, anh ta biết rằng Lâm Xuân Tường đang nhìn Tiêu Linh rất nghiêm túc, từ trên xuống dưới.
Đánh giá cái gì? Ngụy Hoà Quang nhìn Tiêu Linh, ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ cuối cùng cũng rơi trên cái áo cộc tay của cậu ta…
Các đường nét nên cơ thể đều lộ ra ngoài.
Ngụy Hoà Quang im lặng thu hồi ánh mắt.
Còn Tô Tô, người đã nhìn chằm chằm Ngụy Hoà Quang từ khi anh ta đi tới, lúc này mới nhìn xung quanh, khẽ cắn môi nói: “Chúng ta ngồi xuống trước đi, mọi người đều đang nhìn đấy.” Cô dừng lại, tiếp tục nhìn về phía trúc mã Ngụy Hòa Quang rồi nhẹ nhàng nói ” Được không, Hoà Quang?”
Ngụy Hoà Quang không nói, chỉ liếc nhẹ bàn tay đang nắm tay Tiêu Linh của cô rồi ngồi xuống.
Tô Tô vội vàng kéo Tiêu Linh đến bên cạnh mình, muốn ngồi ở bên cạnh Ngụy Hoà Quang. Nhưng Tiêu Linh đã ngồi xuống trước cô một bước. Tô Tô giậm chân: “Tiêu Linh!”
Tiêu Linh khịt mũi.
Tôi cũng chậm rãi ngồi xuống, xem trò vui mà nghĩ không đó là chuyện gì to tát, nhẹ giọng hỏi: “Trời ơi, Tiêu Linh, nghe nói cậu và Tô Tô đang hẹn hò đúng không?”
Câu này giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng—
Ngoại trừ Ngụy Hoà Quang, hai người còn lại lập tức ngẩng đầu lên.
7.
“Bạn học Lâm!” Tô Tô ngẩng đầu vội vàng nói. Cô liếc nhìn Ngụy Hoà Quang đang im lặng, hai má đột nhiên đỏ bừng.
Còn Tiêu Linh, khuôn mặt đã đỏ bừng, cũng lắp bắp nói: “Lâm Xuân Tường, cậu đang nói cái gì vậy!”
Tôi kéo dài giọng với một nụ cười và nói, “Ồ, không phải là sáng nay…”
Tôi chưa kịp nói xong thì Ngụy Hoà Quang, người đang im lặng bên cạnh đã ngắt lời tôi: “Lâm Xuân Tường, ăn cơm.”
Xùy, thế này là đang lo lắng cho tiểu thanh mai à?
Tôi bĩu môi, cầm lấy đũa trên bàn chuẩn bị ăn.
Thấy tôi không còn nói nữa, Tô Tô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn hộp cơm màu trắng quen thuộc, ngập ngừng nhìn Ngụy Hoà Quang nói:
“Hoà Quang, hộp cơm này…”
Ngụy Hoà Quang nhẹ giọng nói: “Tô Tô, lúc ăn không nói, lúc ngủ cũng đừng nói.”
Nghe đến đây, Tô Tô chỉ biết ngậm miệng chịu đựng, nhưng Tiêu Linh không nghe Ngụy Hoà Quang.
Cậu ta chỉ vào tôi rồi nói với Ngụy Hoà Quang: “Ngụy Hoà Quang, cô ta có liên quan gì với cậu? Hình như tôi chưa từng gặp cô ta?”
Ngụy Hoà Quang bên cạnh còn chưa động đũa, đã nghe thấy câu hỏi của Tiêu Linh, anh ấy khẽ nhướng mắt lên rồi bất giác mỉm cười.
Ngụy Hoà Quang không hay cười, nụ cười của anh đáng lẽ là sự ấm áp tan chảy băng tuyết, là sự nở rộ của những đóa hoa mùa xuân, nhưng tôi có thể thấy một chút mỉa mai tựa như đamg hỏi “Cậu có phải là kẻ ngốc không?” trong nụ cười này.
“Tiêu Linh, sao cậu lại nhiều chuyện như vậy?” Ngụy Hoà Quang vốn luôn lễ phép lịch sự đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Cậu rảnh như vậy hay là ăn thêm một chút cơm đi.” Nói xong liền đẩy đĩa thức ăn trước mặt vào tay Tiêu Linh.
Cũng không đợi Tiêu Linh trả lời, Ngụy Hoà Quang đã đứng dậy và quay người rời đi.
Không quay đầu lại.
Không phải là vì Tô Tô sao… Chẳng lẽ đây là Tu La Tràng trong truyền thuyết?
(Tu La Tràng là mối quan hệ trở phức tạp và có nguy cơ tan vỡ ấy (Theo anh Gia Cát Nô diễn giải) bên Trung chuộng từ này nên nó lên làm trend.)
Tôi liếc nhìn đống thức ăn chất cao như núi, cúi đầu xuống, chuẩn bị xử xong thức ăn trong hộp cơm trước.
Lúa gạo là năng lượng của trời đất, không ngờ tay nghề nấu nướng của mẹ Tô Tô thật sự rất tốt.
Tô Tô đang ngồi ở ngoài rìa vốn dĩ muốn đuổi theo Ngụy Hòa Quang, nhưng thấy tôi vẫn còn ngồi, đứng cũng không được mà ngồi cũng không được, cuối cùng chỉ cam chịu ngồi xuống ăn trưa.
Tiêu Linh tức giận đến mức không muốn ăn nữa, quản lý căn tin đi ngang qua nhìn thấy hai đĩa thức ăn chất đống trước mặt, ông chua xót nói với Tiêu Linh: “Học sinh Tiêu, em không biết thức ăn trên đĩa này được làm ra vất vả thế nào! Em không thể lãng phí đồ ăn như vậy! Em phải ăn xong đồ ăn trên hai đĩa này, sao em có thể bỏ thức ăn thừa nhiều như thế? Bạn học Tiêu, thầy biết gia đình em rất giàu, nhưng…”
Mặc dù bình thường rất cọc cằn nhưng ở tuổi này Tiêu Linh cũng không dám cãi lại quản lý căn tin: “…”
Khi tôi ăn xong và trở lại lớp học, không thấy Ngụy Hòa Quang đâu, Tả Ngạn Minh ngồi ở bàn trước quay đầu lại một cách bí ẩn và gọi tôi:
“Xuân Tường à!”
Tôi liếc nhìn cậu ta: “Có gì thì nói nhanh lên.”
“Bạn trai của cậu vừa được vài cô gái gọi ra ngoài rồi.” Tả Ngạn Minh ngắn gọn tóm tắt và nhấn mạnh từ “bạn trai”.
“Ồ?” Nghe vậy, mắt tôi sáng lên. “Rất thú vị.”
Tả Ngạn Minh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp: “Cậu không định đi xem sao? Có lẽ là họ tỏ tình với Ngụy Hòa Quang đó.”
Tôi chống cằm cười nói: “Coi cậu nói kìa. Mỗi ngày Ngụy Hòa Quang nhận được không biết bao nhiêu thư tình, không phải tất cả đều là tỏ tình với cậu ấy sao, nếu tớ còn đi tìm từng người một thì không phải là mệt chết tớ à? “
“Vậy thì sáng nay cậu còn ở trên bảng…”
“Việc nào ra việc đó.” Tôi vỗ vỗ vai cậu ta. “Cậu vừa không có đối tượng vừa không có bạn gái, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Tả Ngạn Minh: “…?”
Ngay lúc tôi và Tả Ngạn Minh đang trò chuyện, Ngụy Hòa Quang quay lại với vẻ mặt thất thần, trên tay cầm một chai nước khoáng, trông rất lạnh lùng.
Tôi chào anh ta một tiếng: ” Tiểu Ngụy, cậu về rồi.”
Ngụy Hòa Quang liếc nhìn tôi, “ừm” một tiếng rồi cầm chai nước ngồi xuống.
Tôi nhìn chai nước, tò mò hỏi: “Tiểu Ngụy, buổi trưa cậu chỉ uống một chai nước à?”
Thấy anh ấy gật đầu, tôi lấy hộp cơm trưa đã rửa sạch sẽ ra.
“Không phải nói chứ, Tiểu Ngụy, mẹ Tô Tô nấu thật là ngon.”
“…” Tôi cảm giác được rằng Ngụy Hòa Quang nhìn tôi với ánh mắt thâm sâu không nói nên lời.
Anh thu hồi ánh mắt, chỉ nhẹ nhàng lặp lại tên mới tôi vừa đặt cho anh: “Tiểu Ngụy?”
8.
“Ừm…”
Tôi không nhận thấy có gì sai trong lời nói của Ngụy Hòa Quang, còn Tả Ngạn Minh ở phía trước đã khôn ngoan quay đầu lên.
Trong khi tôi một bên vừa cẩn thận xé miếng dán trên hộp cơm ra, một bên thì nói.
“Vừa rồi Tả Ngạn Minh nói với tớ có rất nhiều bạn nữ đến tìm cậu ra ngoài.”
Ngụy Hòa Quang không trả lời tôi.
Tôi bối rối quay đầu sang một bên, kêu một tiếng: “Anh ơi, sao anh không nói gì? Nước khoáng lạnh quá làm cổ họng anh đóng băng rồi à?”
Nghe tôi nói xong, Ngụy Hòa Quang không hề tức giận mà thay vào đó, giọng nói của anh ấy trở nên thoải mái hơn, anh ấy mở một trang sách và nói: “Không phải. Vừa rồi có một cô gái đã rủ tôi đi chơi.”
“Đúng là hồng nhan họa thủy.” Tôi lẩm bẩm.
Ngụy Hòa Quang nghe thấy rõ ràng, liếc mắt nhìn cô bạn gái đang xé dán hoạt hình trên hộp cơm, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe miệng lại hơi cong lên.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Ngụy Hòa Quang: “Tớ nói với họ là tớ có bạn gái rồi.”
Nghe vậy, tôi nhìn lên anh ta.
Ngụy Hòa Quang lật một trang sách khác, giọng nói và khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Bạn gái tôi tên là Lâm Xuân Tường.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tả Ngạn Minh ngồi phía trước như bị sặc nước, tuyệt vọng ho khan: “Khụ khụ khụ khụ…”
Ngụy Hòa Quang trông có vẻ bình tĩnh.
Tim tôi bỗng không hiểu sao cứ như bị dao đâm, ngứa ngáy lạ thường. Tôi vội ho một tiếng, vỗ vỗ vai Ngụy Hòa Quang, khích lệ nói: “Rất tốt, tiếp tục tiến lên.”
Khi tôi nói lời này, bàn tay của tôi đang rơi trên vai Ngụy Hòa Quang, nhiệt độ làn da bên dưới lớp quần áo truyền đến lòng bàn tay.
Vì vậy, tôi bóp vai Ngụy Hòa Quang ngạc nhiên và nói: “Bạn học Tiểu Ngụy, nhiệt độ trên người cậu sao mà mát thế.”
Tả Ngạn Minh ngồi ở trước càng ho dữ dội hơn.
Ngụy Hòa Quang vừa muốn đưa tay ra quét đi bàn tay của tôi đang véo trên vai anh ấy, nhưng tôi lại do dự nói: “Nhưng tớ không nghĩ cơ bắp của cậu có thể lớn hơn của Tiêu Linh mà hôm nay tớ đã thấy đâu.”
Cơn ho của Tả Ngạn Minh ngừng đột ngột.
Tay của Ngụy Hòa Quang cũng cứng ngắc dừng lại giữa không trung.
Lát sau, anh ta đánh một cái vào tay tôi rồi còn không thèm để ý đến tôi cả giờ nghỉ trưa.
Cho đến tiết học bơi cuối cùng của ngày hôm nay, khi tôi còn đang hí hửng chạy đến tủ đồ lấy quần áo của mình, tôi mới biết mình đã quên mũ bơi.
Tôi im lặng đứng trước tủ một lúc.
Tiết học bơi của trường Nhất Trung thực ra là để học sinh thư giãn, tuy chỉ học 1 buổi mỗi tuần, dù không quá khắt khe nhưng không tránh khỏi một số quy định. Ví dụ như, con gái phải đội mũ bơi.
Bạn học Lưu đội mũ bơi đi ngang qua, liếc nhìn bàn tay trống trơn của tôi, mỉa mai cười nói: “Ôi chào, Xuân Tường cậu không mang theo mũ bơi à?”
Vì vậy tôi cũng cười xấu xa nói: “Đúng vậy Tiểu Lưu, sao cậu không cho tớ mượn mũ?”
Nghe thấy lời tôi nói, nụ cười của bạn học Lưu đông cứng lại, sau đó cô ta quay đầu, khịt mũi một tiếng rồi bỏ đi.
Nhưng mà việc không có mũ bơi thật sự rất bất tiện. Tôi nghĩ một lúc và một người chợt lóe lên trong đầu tôi—
Ngụy Hòa Quang!
Vì hầu hết các bạn nam đều để tóc ngắn nên các giáo viên dạy bơi không có quy định nghiêm ngặt về việc họ nên đội mũ bơi hay không. Trong lớp, chỉ một mình Ngụy Hòa Quang đội mũ bơi mỗi tuần khi học bơi.
Cho nên… miệng tôi từ từ nâng lên một nụ cười.
– —
Khi Ngụy Hòa Quang thay quần áo và đi ra, anh đã suýt đụng phải người bên ngoài.
Anh hơi ngẩng đầu lên, vừa muốn nói lời xin lỗi, nhưng đã thấy cô gái bước tới, mỉm cười và ngọt ngào gọi ” Anh Hòa Quang. “
Khoảng cách rất gần, Lâm Xuân Tường đã thay bộ đồ bơi của cô ấy. Đây là bộ đồng phục màu đen của trường, nhưng nó khiến làn da của Lâm Xuân Tường trắng như một viên ngọc. Một vài sợi tóc lòa xòa trên cổ cô ấy—
Đen và trắng.
Ngụy Hòa Quang từ từ nhìn sang chỗ khác, yết hầu khẽ di chuyển.
– —
Tôi nhìn lên nhìn xuống Ngụy Hòa Quang, ánh mắt lưu lại nốt ruồi mỹ miều mà anh ấy lộ ra, cùng cơ bắp cong cong tuyệt đẹp, tôi không khỏi thở dài, tôi vẫn thích cơ bắp của Ngụy Hòa Quang hơn, gầy nhưng không mất đi độ cong, ưa nhìn thật sự.
Ngụy Hòa Quang chậm rãi nói. “Lâm Xuân Tường, cậu đang làm gì trong phòng thay đồ nam vậy?”
Giọng anh có vẻ hơi khàn.
Tôi nghiêng đầu ngọt ngào nói: “Anh ơi, em quên mang mũ bơi rồi.”
Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn chiếc mũ bơi trên đầu trọc của Ngụy Hòa Quang rồi luống cuống ra hiệu.
“Hừm.” Nghe vậy Ngụy Hòa Quang trầm ngâm không nói nên lời.
Nhìn thấy điều này, tôi phải lợi dụng sự không chuẩn bị của Ngụy Hòa Quang, đột nhiên nắm lấy cánh tay của anh ấy——
(Còn tiếp)