Cuối cùng vì bản thân cô không nhịn được liền đem một cú đấm dán vào đầu Minh Hạo Vũ rồi quát lớn như mấy chị đại ” Hừ, ý cậu là sao, cậu rủa tôi chết sớm đúng không?”.
“ui za đau chết mất”.
Cậu bị đánh , đầu trồi lên một cục lớn, vừa đau dùng tay xoa nhẹ lên đầu nghĩ má cô gái này là ai mà đánh lại đau như vậy”.
” Nói cho cậu nghe, còn dám nói không tin chị sống lại lần nữa thử xem chị đây có đánh cậu tan xương nát thịt không”.
” Dạ..dạ..
thôi khỏi chị ơi em tin…!hihi” là thật rồi chị ấy trở lại rồi, ôi đầu mình đau quá đi, đúng thật trên đời này ngoài Vân Vân thì chỉ có mỗi chị Linh Thư dám đánh và chửi cậu ra nông nỗi này thôi.
Đồng Tuyết vẫn đang ngỡ ngàng, nước mắt đã chảy xuống từ lúc nào, hai viền mắt bắt đầu đỏ lên.” Cậu…cậu vẫn còn sống, hu.hu..hic..”
Linh Thư thấy Đồng Tuyết rơi nước mắt mà ôm cô, vừa nói ” đừng khóc nữa tớ về rồi đây “.
Được vài phút sau, họ cùng nhau ngồi xuống rồi gọi nước uống.
Linh Thư nhìn ba người đều đã rát trưởng thành thì không khỏi vui mừng.
Minh Hạo Vũ giờ đây thì đã có điểm thu hút riêng trên khuôn mặt, nhìn ra dáng một người đàn ông tử tế rồi, Hạ Vân thì đã cao lên không ít, từ 1m60 lên đến 1m bảy máy rồi.
Còn có Đồng Tuyết cô ấy nhìn không còn nhút nhát nữa thay vào đó là một thiếu nữ xinh đẹp, thuần khiếp, kéo theo đó là một gương mặt quyến rũ ngời ngời….
Minh Hạo Vũ :” Nè, chị nói đi, sao chị lại có thể sống được hay vậy bọn em tưởng..
tưởng sẽ không gặp được chị nữa chứ”.
” Tưởng cái đầu anh ý, cô ấy vẫn còn sông nhan răng thế kia chết ở đâu ra chứ”.
Giang Hạ Vân chen ngang mà nói.
“Thư Thư, cậu nói đi, sao cậu lại có thể sống đuocj hay vậy?, còn có khuôn mặt cậu lại không giống trước kia chút nào?”.Đồng Tuyết lúc nãy giờ im lặng giờ đây cũng vì tò mò mà hỏi thử.
Linh Thư cười cười rồi kể tất cả sự thật cho họ nghe, từ việc cô là ai, rồi xuyên sách cho tới việc cô là nữ phụ, cô quay về thế giới thực và lần nữa chết đi, sống lại ở đây bằng cơ thể thực sự của cô.
Hai người nghe xong cũng kinh ngạc há hốc mồm, ôi thế hóa ra thế giới này chỉ là một cuốn sách thôi ư.
Bây giì đến lượt Linh Thư hỏi ” nè, hai cậu nói đi, giữa hai cậu có phải…! đúng không?”.
Vừa nói cô vừa ý tứ nhìn mặt Vân Vân rồi quay qua nhìn Hạo Vũ nói.
” Bọn..bọn tui không có gì cả!” nói thế chứ hai má Hạ Vân đã đỏ lên không ít vì ngại từ ngữ mà Linh Thư nói.
“Em nói không có ý gì là sao?” Minh Hạo Vũ hái mát tối lại nhìn chằm chàm Hạ Vân nói.
“Emm..em khong có ý đó”.
Xem ra kế hoạch ghép đôi hai người họ cũng thành công rồi, không uổng công mình mong chờ vào 7 nam trước , hí hí”.
Linh Thư gật đầu nói ” được rồi tớ biết cả rồi, không cần dấu nữa đâu hihi, chắc là hai cậu sẽ sớm cưới nhau thôi mà đúng không Tuyết Tuyết, haha”.
” Đúng vậy đúng vậy, sớm thôi , haha!” Đồng Tuyết cũng ùa theo Linh Thư chọc hai người kia cho đỏ mặt tía tai mới chịu buông tha.
Cuộc nói chuyện cứ diễn ra sôi nổi kèm theo sự vui vẻ hớn hở nói cười mà mấy năm qua chưa từng có.
Nửa tiếng sau, bốn người bắt đầu ra về, chào nhau rồi Minh Hạo Vũ đưa Giang Hạ Vân về còn Đồng Tuyết thì có anh trai tới đón.
Cô vui vẻ bước ra vì đã giải tỏa một chuyện nên tâm trang không có gì tốt hơn.” Thật tuyệt quá đi mà”.
Còn có một việc , đó là thử tìm thử cơ hội nói chuyện cô là Cố Linh Thư cho Hoắc Hàn Lâm biết mới được.
Cô cầm theo chiếc điện thoại vừa đi vào mạng tra thử một chút.
Cô gõ “Hoắc Hàn Lâm” lên bàn phím thì hiện ra nguyên đống thông tin về anh.
Thông tin anh lên chức vị chủ tịch 5 năm trước, thông tin anh nàm trong danh sách các fan nữ bình chọn là người đàn ông đẹp trai, giàu có nhất thành phố.
Trong đó cũng kể đến mối riêng tư của anh, cô tìm qua một lượt, vừa nhận thấy hiện tại anh không còn là chàng thanh niên nữa mà đã trở thành một vị tổng tài cấm dục, cao lãnh khó gần mà tài giỏi rồi.
Còn vừa nhận ra rằng trên mạng không lấy một thông tin nào về việc anh có người tình, vợ , hôn phu hay là bạn gái gì cả, cũng chả lấy một cô gái ở bên cạnh anh.
Không lẽ cô thực sự có cơ hội sao? anh ấy chưa quên cô đúng không ?, có cơ hội nói sự thật cho anh biết sao?.
Tuy chỉ là một tia hy vọng cô vẫn muốn thử xem.
Đang mải mê suy nghĩ lung tung, cô chợt liếc mắt sang một quán ăn sang trọng mà lớn, bắt mắt, nhìn qua cũng biết không phải dạng tầm thường có thể vào ăn một bữa cơm ở đó rồi.
Thứ cô để ý không phải là những món ăn ở bên trong đó, mà là ….