Bốn mắt chạm nhau, Ôn Noãn biểu tình bi thương, muốn nói lại thôi.
Nữ nhi mà bà đã yêu thương từ khi còn nhỏ đến nay, nhưng bây giờ..
Ôn Noãn trong vòng tay của Giản Thư Hình khóc lớn, “Là tôi không tốt, là tôi quá cưng chiều Tiểu Lăng..”
Giản Thư Hình ở trên thương trường oai phong một cõi nhiều năm.
Bất kể chuyện lớn hay nhỏ, ông đều chưa từng cau mày, nhưng hôm nay chuyện này khiến anh đỏ cả mắt.
“Không chỉ là lỗi của bà, mà tôi cũng có lỗi. Cũng may là vẫn còn không quá muộn để dạy dỗ Tiểu Lăng cho tốt.” Giản Thư Hình nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng ấm áp của vợ.
Tâm trạng của Giản Thư Hình cũng rất khó chịu, ông thừa nhận trong 4 đứa con, vợ chồng ông thích con gái út hơn cả, không chỉ vì con là út mà còn vì cô là con gái duy nhất.
Nhưng điều này không có nghĩa là họ không yêu 3 đứa trẻ kia, đứa thứ ba bị như vậy và ông cũng cảm thấy đau khổ.
Hai vợ chồng nhìn cô với vẻ xót xa, tiếc nuối, trách móc và bất đắc dĩ.
Cái nhìn như vậy là xa lạ đối với Giản Nhất Lang.
Ở kiếp trước, sau khi cha mẹ của Giản Nhất Lăng phát hiện ra tài năng của Giản Nhất Lăng, họ đã ký hợp đồng với viện nghiên cứu và giữ Giản Nhất Lăng ở lại viện.
Đổi lại, viện nghiên cứu sẽ cấp cha mẹ của Giản Nhất Lăng tiền thù lao lớn hàng năm.
Giản Nhất Lăng rất ít khi ở chung với cha mẹ, có vài lần gặp mặt, họ luôn nhìn cô bằng ánh mắt xa lánh và thờ ơ, ngay cả những lời nói hỏi han ân cần đều mang tính công thức hóa, giống như một bài diễn văn thuộc lòng, đều không có độ ấm.
Nhưng khi nhìn vào mắt hai người cha mẹ này, ánh mắt ấy lại khắc sâu trong tim Giản Nhất Lăng, không thể giải thích được cảm xúc của cô ấy.
Có lẽ trong vấn đề này, họ không chọn tin vào Giản Nhất Lăng, nhưng tình yêu của họ dành cho Giản Nhất Lăng là sự thật.
Ôn Noãn đột nhiên rời khỏi vòng tay của chồng, chạy lên cầu thang, đến bên cạnh Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng, mười lăm tuổi, hơi nhỏ hơn so với các bạn cùng lứa tuổi vì là trẻ sinh non.
Cô có một khuôn mặt thanh tú tinh xảo như một con búp bê Tây dương, và bây giờ trên mặt cô vẫn còn một chút mũm mỉm của trẻ con.
Lúc này, dáng vẻ an tĩnh của Giản Nhất Lăng khiến trong lòng Ôn Noãn càng thêm khó chịu.
Ôn Noãn hạ thấp âm thanh, bà nghiêm khắc mắng Giản Nhất Lăng, “Tiểu Lăng, lần này con phải thừa nhận sai lầm của mình. Ba và mẹ đến bệnh viện gặp anh ba của con. Cậu phải đi xin lỗi anh con! Xin anh con tha thứ! Chuyện con đã làm là quá đáng! Nếu con không sửa sai, cả ba và mẹ đều không tha thứ cho con!”
Ôn Noãn chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt với Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng gật đầu.
Giản Nhất Lăng biết chính mình hiện tại mạnh mẽ giải thích chính mình không phải cố ý chính là không có ý nghĩa.
Cô liên tục phủ nhận chỉ đẩy mình vào tình huống nguy hiểm giống như Giản Nhất Lăng trong nguyên tác.
Buổi tối, Ôn Noãn cùng dì An nấu canh bổ, sau khi đổ đầy bình phích, họ đưa Giản Nhất Lăng đến bệnh viện.
Giản gia ở lưng chừng núi, khu vực này là khu biệt thự, những người có thế lực ở thành phố Hằng Viễn đều có thể sống ở đây.
Bệnh viện nơi Giản Duẫn Náo nhập viện cách nhà nửa giờ lái xe.
Đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở thành phố Hằng Viễn.
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, ba Giản mẹ Giản nhìn thấy cánh tay bị treo lên giá treo, sắc mặt trắng bệch, đứa con trai không có sinh khí, khiến họ cảm thấy chua xót.
Gương mặt của hai anh em Giản Duẫn Náo và Giản Duẫn Thừa giống nhau đến 50%, với các đường nét thanh tú, rõ ràng.
So với anh trai Giản Duẫn Thừa, nét mặt của Giản Duẫn Náo vẫn còn hơi non nớt.
Giờ đây, khuôn mặt hơi non nớt này tràn đầy vẻ đau buồn, và ánh mắt gần như tuyệt vọng.
Giản Duẫn Náo năm nay mới mười bảy tuổi, gặp phải sự cố như thế này đối với anh ta là đả kích quá lớn.
Giản Duẫn Thừa, người đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt trầm mặc, im lặng. Khuôn mặt tuấn dật bao trùm một tầng u ám.
“Duẫn Náo, mẹ nói dì An làm món ăn yêu thích của con. Con ăn một chút được không?”
Ôn Noãn thận trọng, nhẹ nhàng bước tới.
Giản Duẫn Náo quay đầu sang một bên.
Ôn Noãn biết rằng con trai mình khó chịu.
Bà tiếp tục ở bên giường cẩn thận an ủi cậu, mong cậu có thể mở lòng.
Giản Duẫn Thừa bên cạnh nói với Ôn Noãn, “Vừa rồi Mạc Thi Vận vừa tới. Cô ấy đã mang một ít thức ăn đến và em ba đã ăn một ít.”