Khi Thẩm Trạch Dương đẩy cửa bước vào liền thấy Thẩm Nhược Giai đang buồn rầu ngồi trước bàn trang điểm, mỗi bên tai đeo bông tai khác nhau, bên phải mang bông tai đính kim cương xanh, bên trái là bông tai đính đá thạch anh tím.
Thẩm Nhược Giai nghe tiếng cửa mở, cô không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai, bởi qua gương cô nhìn thấy rõ người nọ.
Cô nhướn mày, giọng có chút lạnh lùng.
– Không biết gõ cửa à?
Thẩm Trạch Dương bỏ qua lời nói của cô, ánh mắt của cậu chỉ dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Chị hôm nay rất đẹp.
Thẩm Nhược Giai mặc váy màu xanh ngọc kiểu trễ vai, mái tóc dài được búi lên lộ ra phần cổ xinh đẹp. Cô không cần làm gì, chỉ ngồi đấy đã vô cùng quyến rũ.
Thẩm Trạch Dương đi đến gần Thẩm Nhược Giai, hơi cúi người, ngẩng đầu nhìn về gương. Gương mặt hai người gần kề nhau, đến nỗi Thẩm Nhược Giai có thể cảm giác được hơi thở của cậu.
Thẩm Trạch Dương.
– Không biết chọn bông tai nào ?
– Thấy cái nào đẹp? – Thẩm Nhược Giai hỏi.
– Đều được. – Thẩm Trạch Dương trả lời ngắn gọn.
– Đều được? – Thẩm Nhược Giai hơi bất mãn với câu trả lời của cậu.
– Chị vốn đẹp như tiên nữ rồi, đeo bông tai nào đều xinh hết. Nhưng mà… – Thẩm Trạch Dương nói đến đây thì tạm dừng một chút, tay phải giơ lên để thu hút sự chú ý của cô.
Thẩm Nhược Giai chú ý tới hộp nhung đen trong tay cậu.
– Em thấy cái này hợp với chị nhất!
Thẩm Trạch Dương mở hộp trang sức trong tay ra. Cái hộp nhỏ được mở ra, bên trong là đôi bông tai ngọc lục bảo đẹp đẽ.
– Thật trùng hợp, cùng một màu với chiếc váy chị đang mặc. – Thẩm Trạch Dương cười, đôi mắt tựa như sáng lên, bộ dáng muốn nghe cô khen ngợi.
– Để em mang lên cho.
Thẩm Nhược Giai không né tránh, để cho Thẩm Trạch Dương cúi đầu đeo bông tai cho mình. Sau khi đeo xong, Thẩm Trạch Dương nhìn cô rồi sau đó thở dài tiếc nuối.
– Thật đáng tiếc, chị ăn mặc xinh đẹp như vậy mà lần này em lại không có cơ hội đi cạnh chị.
Lần này đi đến tiệc sinh nhật của Sở Trí Tu chỉ có Thẩm Tinh với Thẩm Nhược Giai. Còn Thẩm Trạch Dương phải ở nhà bởi Thẩm Tinh không cho phép cậu ta đi vì Thẩm Trạch Dương từng gây chuyện với Sở Trí Tu.
Không thể không công nhận rằng Thẩm Trạch Dương quả thật là thánh gây thù chuốc oán, cậu ta im lặng là làm người có cảm tình mà một khi mở lời là khiến người cầm lòng không được muốn đấm. Nếu liệt kê ra tất cả kẻ thù của Thẩm Trạch Dương thì con số phải lớn gấp trăm lần số người bạn của cậu ta.
Thẩm Nhược Giai liếc nhìn người con trai điển trai bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói một câu.
– Nghiệp tụ vành môi.
Thẩm Trạch Dương nhìn cô bằng ánh mắt vô tội. Sau đó cậu như nhớ tới gì đó, nhếch mép nói.
– Cho chị biết một điều này, Sở Trí Tu đấy, hắn ta đang giữ một bí mật rất lớn đó nha.
Âm cuối của cậu ta kéo dài.
– Bí mật gì? – Thẩm Nhược Giai bị câu nói của cậu gợi lên hứng thú.
Thẩm Trạch Dương chớp mắt, nhún vai nói.
– Không biết, em cảm giác tên đó có bí mật. Tin em đi, trực giác của em luôn rất đúng.
Thẩm Nhược Giai đương nhiên biết rõ trực giác của Thẩm Trạch Dương chuẩn vô cùng.
Bí mật?
– Chị à, đừng quá nổi bật nhé, đừng thu hút ánh nhìn của mọi người quá. – Thẩm Trạch Dương ghé vào tai cô nói, hơi thở nóng ấm phả vào làm vành tai cô đỏ lựng. Thẩm Nhược Giai nhíu nhíu mày.
Cậu ta cười cười vì phản ứng của cô.
– Và nhất là…tránh đi Sở Trí Tu.
Thẩm Nhược Giai hiện giờ quá đỗi nổi bật, cậu luôn cảm thấy có hào quang rực rỡ từ cô, mỗi bước đi đều tràn đầy kiêu hãnh.Cô tựa một bông hồng đẹp, rực rỡ, kiêu sa nhưng lại có gai, rất khó lại gần.
Mà như vậy lại càng gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông.
Thật là…
Sao càng nghĩ càng thấy không yên tâm thế này?
Nếu Sở Trí Tu chú ý đến chị thì sao?
A…
Rắc rối quá.
Thẩm Trạch Dương thở dài phiền muộn.
– Khi người trong lòng hoàn mỹ quá thì thật không tốt chút nào…
– Đang nói lung tung cái gì đó? – Thẩm Nhược Giai khó hiểu nhìn cậu ta lẩm bẩm.
– Không có gì đâu. – Thẩm Trạch Dương đứng thẳng người, đi ra phòng.
—————-
Thẩm Tinh ngây người nhìn cô gái trước mặt, cô đẹp như nàng công chúa bước ra từ truyện.
Thẩm Nhược Giai bị ánh nhìn của Thẩm Tinh làm ngượng ngùng, hai gò má cô đỏ bật lên, nóng hổi.
Thẩm Tinh phản ứng lại, sau đó mỉm cười.
– Hôm nay em rất đẹp.
Thẩm Nhược Giai ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu ngạo.
– Mọi hôm tôi đều đẹp hết.
Thẩm Tinh bị hành động của cô làm cho bật cười.
Đáng yêu.
Nhưng rất nhanh nụ cười của anh biến mất trước khi Thẩm Nhược Giai thẹn quá thành giận. Sau đó nghiêm túc gật đầu đồng ý với lời nói của cô.
– Đúng vậy.
Công chúa nhỏ của anh luôn đẹp.
———————–
Cuối cùng thì Thẩm Nhược Giai nhìn thấy Sở Trí Tu, kẻ nguy hiểm, một trong những nam chính của truyện.
Cậu ta nổi bật nhất ở buổi tiệc.
Sở Trí Tu mặc âu phục trắng, cậu ta như sáng lên giữa đám người, nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta của các cô gái là biết.
Sở Trí Tu quả thật rất đẹp.
Theo loại…diễm lệ?
Mái tóc dài mềm mại buộc lại ra sau, gương mặt tinh xảo tựa kiệt tác, vẻ đẹp ma mị hút hồn đối phương.
Thẩm Nhược Giai bất giác nhớ đến đoạn miêu tả Sở Trí Tu.
“Dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp kia cất giấu thứ kịch độc gây nghiện. Nhưng có người biết rõ là nguy hiểm vẫn tựa thiêu thân lao vào lửa.
Sở Trí Tu là một thứ thuốc phiện cực phẩm.”
Có lẽ nhận thấy được ánh mắt của Thẩm Nhược Giai, Sở Trí Tu nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, chưa cho thời gian để cô phản ứng khi nhìn chằm người ta mà bị đối phương phát hiện thì đã thấy cậu ta chợt cười nhẹ. Sở Trí Tu mở miệng nói gì đó, Thẩm Nhược Giai sửng sốt.
Do khoảng cách nên cô không nghe thấy được lời nói nhưng cô có thể đọc được khẩu hình miệng.
Nội dung trong câu nói của Sở Trí Tu mới làm cô khó hiểu.
Cậu ta nói…
“Cuối cùng thì tôi cũng gặp được em.”
Sở Trí Tu nói xong câu đó, cậu ta lại quay đầu nói chuyện với mọi người xung quanh như không có chuyện vừa nãy.
Lời tác giả :
Mình lại về rồi :<
Xin lỗi, vì việc học nên mình sẽ ra chương siêu chậm huhu.
Viết lại thấy mình viết tệ quá :((
.
.
.
.
.
.
Mà mỹ nhân điên lên sàn rồi này
(・∀・)
Câu nói của Sở Trí Tu có khiến các cô hoang mang không?
Nào, các thám tử, suy đoán đi. Giờ của các cô rồi đấy. Hehe