Thái giám và lính canh cản không cho Ninh Nhi xông vào bởi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đang ăn điểm tâm trong đó, Hoàng hậu dặn dù có chuyện gì hay bất cứ ai cũng không cho vào. Bất đắc dĩ, Ninh Nhi đành quỳ trước cửa cung gào khóc, trong lòng nóng như lửa đốt, thật muốn nhanh chóng ra chỗ Nhược Vũ, không an tâm đi không thấy nàng.
“Hoàng thượng, nô tỳ cầu xin người, CẦU XIN NGƯỜI MÀ………người giúp nương nương đi mà…….Hoàng thượng…….nương nương không chịu được rồi……….Hoàng Thượng người nể mặt Hàn Phu nhân mà giúp nương nương…………….nô tỳ cầu xin người mà……..Nương nương đánh Lương Phi tất cả đều do nô tỳ…….có trách phạt thì trách phạt nô tỳ……người đừng hành hạ nương nương nữa mà……HOÀNG THƯỢNG……..nô tỳ biết người nghe thấy mà…..HOÀNG THƯỢNG ……người đừng nhẫn tâm như vậy mà…….người giúp nương nương đi mà……nương nương từ nhỏ đã khổ rồi……..người làm ơn đừng hành hạ nương nương nữa…………..người mở cửa ra đi mà……….nương nương không ác như người nghĩ…..”
Đợi một lúc không có tiếng đáp lại, Ninh Nhi vẫn chưa chịu bỏ đi, dập đầu xuống đất đến chảy máu vẫn tiếp tục van xin hắn, miệng gào khóc không ngớt, tiếng khóc ai oán đến ám ảnh. Cuối cùng, có tiếng từ trong truyền ra.
“Cho vào.”
Ninh Nhi lập tức đứng lên đã lấy tay đẩy cửa, cà nhấc chạy vào, vết thương vừa băng bó lại hở miệng. Bên trong Lam Kì cùng Tích Phong đang thưởng thức bữa sáng, khung cảnh đầm ấm, hạnh phúc, ấm áp khác hoàn toàn với khung cảnh đau thương, náo loạn trước cổng thành. Chứng kiến cảnh tượng này, Ninh Nhi quả thật không cam lòng, niềm thù hận và tức giận nổi lên nhưng bị kìm xuống.Hắn lạnh lùng liếc Ninh Nhi, trầm giọng.
“Nói.”
“Hoàng thượng, cầu xin người giúp nương nương, nương sắp không chịu được rồi.”
“Sao ta phải giúp cô ta?”
“Hoàng thượng, người nể tình Hàn phu nhân từng cứu người mà giúp nương nương đi mà.”
Nghe đến Hàn phu nhân, Tích Phong đột nhiên tức giận, ném ly rượu trong tay vào mặt Ninh Nhi.
“Ai cho ngươi nhắc đến bà ấy.”
“Hoàng thượng, nô tỳ cả gan đến đây, đã nghĩ không thể quay trở ra, nương nương đánh Lương Phi vì nô tỳ, người trách phạt nô tỳ chứ đừng chà đạp tôn nghiêm của nương nương, cầu xin người.”
“Có lần ta đi qua Nhã Ngọc cung thấy cô ta đánh ngươi một bạt tai không thương tiếc, sao ngươi vẫn còn cầu xin cho cô ta?” – Hắn nhíu mày, nhìn Ninh Nhi hỏi.
“Nương nương đánh nô tỳ ? Lần đó……lần đó là nô tỳ xuống bếp lấy điểm tâm không cẩn thận làm đổ lên tay, nương nương tức giận vì nô tỳ không bảo vệ được bản thân mới đánh nô tỳ, Hoàng thượng người hiểu lầm rồi,…..”
Ninh Nhi định nói thêm nhưng Lam Kì thấy tình hình không ổn bèn cắt ngang, giọng đồng cảm, thương tâm.
“Phong à, trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, A Vũ tỷ không phải là người như vậy đâu. Chàng thả tỷ ấy ra đi, không là chết thật đó. Trong chuyện này Đức Phi cũng có phần sai mà, vì bị đánh mà ra lệnh cho người dẫm đạp tôn nghiêm của tỷ ấy như vậy thật không đúng ! Tỷ ấy dù gì cũng là Hoàng Quý Phi làm vậy mặt mũi Hoàng gia chúng ta cũng bị coi là vứt hết rồi.”
Từng lời Lam Kì nói ra đều đậm chất tình người, thể hiện tấm lòng trong sáng, thánh thiện, cảm động trước tấm lòng bao dung đó, Tích Phong mỉm cười nhẹ, hạ giọng với Ninh Nhi.
“Thả người.”
Ninh Nhi nghe Lam Kì nói mà trợn mắt nhìn, nghiến chặt răng để không phát ra tiếng, oán hận nhìn Lam Kì .
[Là ngươi sai khiến lính canh hành hạ nương nương…. vậy mà chỉ với một câu lại đổ hết sang cho Lương Phi, Lương Phi bất tỉnh nhân sự sống chết chưa rõ sao có thể sai khiến được, đúng là lòng dạ rắn rết]
Dù lòng có đầy bất mãn nhưng nghe Tích Phong nói Ninh Nhi bật dậy phi nhanh ra ngoài, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng. Ninh Nhi nhanh chóng lên tường thành, hét với bọn A Tử ở dưới lúc này toàn thân đầy thương tích, máu chảy từng giọt nhỏ xuống nền cát, vấn cả lên tường một mảng đỏ tươi. Nhược Vũ lúc này đã kiệt sức mà ngất đi, hơi thở mỏng manh bị đứt quãng cùng toàn thân lạnh toát làm bọn họ vô cùng hoảng sợ. A Lạc, A Linh nhảy lên trước, 3 người kia ở dưới nhẹ nhàng hết sức nâng người nàng lên, như sợ chỉ động mạnh một chút cơ thể sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
“Đúng rồi…nhẹ nhàng thôi…….để cơ thể người bằng nhau đã…..nâng chân lên …..cẩn thận cẩn thận.”
Đám đông thấy Nhược Vũ bị đưa lên không khỏi phẫn uất càng hung hăng ném đá, có người còn đứng lên xe ngựa cầm mẩu gỗ khá to ném về phía họ, A Hoành thấy vậy phản ứng đầu tiên là lấy thân che cho Nhược Vũ, nàng bây giờ mà chịu thêm vết thương nào nữa là sẽ bước qua Quỷ Môn Quan luôn. Mẩu gỗ sắc nhọn rạch một đừng sâu trên lưng A Hoành, nhưng cô vẫn cố gắng vươn tay đưa Nhược Vũ lên trước, A Linh thấy chị mình bị thương liền nổi giận hét.
“KHÔNG MUỐN CHẾT THÌ DỪNG TAY.”
Đám đông nghe vậy cũng sững người,tranh thủ lúc đó Nhược Vũ được đưa lên, bọn họ nhanh chóng bỏ đi nhưng A Linh nhìn lưng chị bị rách đường lớn, máu chảy không ngừng, tức giận lấy cung bắn chết tên dân đen ném mẩu gỗ. Điều đó làm cho dân càng ngày càng phẫn nộ, càng điên cuồng. Nhưng bọn họ lạnh lùng quay người rời đi, mặc kệ phong ba bão táp đằng sau vẫn hiên ngang bước đi.
Vừa đi khỏi tường thành, A Lạc bế bổng Ninh Nhi lên, A Tử bế Nhược Vũ dùng khinh công về cung. A Linh chạy về trước để chuẩn bị đồ chữa trị, đám A Tử vừa về đã đưa ngay Nhược Vũ vào kín, A Linh đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, bắt tay vào trị thương, cô nhẹ nhàng hết, gỡ từng mảnh vải vì máu dính trên vết thương. Không khí cực kì căng thẳng. Đám A Tử vết thương nhẹ hơn Nhược Vũ cùng với cơ thể được rèn luyện tốt, quen bị thương nên cầm máu rất nhanh, tự băng bó rồi đi phụ A Linh, hết thay nước, lại đến lên núi hái thảo mộc, không lúc nào được ngơi tay. Từng chậu nước cùng băng gạc đẫm máu liên tiếp được bưng ra, cánh cửa cứ phút chốc lại bật mở. Họ không mời thái ý vì có mời cũng trả ai dám đến với lại A Linh biết độc dược nhưng cũng biết thảo dược, muội ấy làm có khi bọn họ còn yên tâm hơn. Đến tận khuyu, Nhược Vũ đã coi như thoát khỏi Quỷ Môn Quan nhưng vẫn rất rất yếu, chưa tỉnh lại, toàn thân băng bó, có chỗ máu thấm ra tận mấy lớp gạc. Đám A Tử cùng Ninh Nhi mệt gần chết, ngồi bên cạnh thở hổn hển. Họ phân công thay phiên nhau chăm sóc Nhược Vũ, người chăm sóc người thì đi tắm, người xử lí lại vết thương. Riêng A Hoành và Ninh Nhi thì có thể đi ngủ trước, 2 người họ ngoài Nhược Vũ thì bị thương nặng nhất.
Đêm nay trăng sáng, ngoài trời có tuyết, nhưng Nhã Ngọc cung luôn sáng đèn, A Linh ngồi nhìn ra ngoài than thở.
“Thật ra muội đã cố hết sức nhưng…không biết lần này tiểu thư……có tỉnh dậy được không….?”
A Tử nhíu mày hỏi lại.
“Sao không thể?”
“Trong cơ thể tiểu thư chứa kịch độc, tiểu thư sống được tới bây giờ là nhờ nó nhưng đồng thời nó làm vết thương hồi phục chậm lại. Máu của tiểu thư cũng là kịch độc đó. Muội cũng không biết cách giải, chắc Hàn phu nhân biết nhưng mà người đã……”
A Tử nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên, nhìn về phía giường Nhược Vũ, thầm nghĩ.
[Tại sao trên người tiểu thư lại có thứ kịch độc như vậy? Máu của tiểu thư đặc biệt là kịch độc!?. Như vậy không phải là từ bé tiểu thư dựa vào kịch độc mà sống sao!?]