Nữ Phụ Văn: Mệnh Sát Cô Tinh

Chương 2: Bởi vì...ngươi không phải Kì Nhi!


Thoát cái đã đến Cung Yến Nguyệt Tịch, Nhược Vũ vì chuẩn bị chu đáo cho yến tiệc nên mấy ngày gần đây thức rất khuya, có khi thức trắng. Hiện nàng rất mệt mỏi, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc, nhưng Nguyệt Tịch một năm mới có một lần nàng không thể không tham dự. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lại cứ gật gà gật gù, Quận Chúa ngồi bên cạnh bèn hỏi:


“Hoàng Quý Phi, người sao vậy? Sắc mặt không được tốt cho lắm, người bệnh sao!”


“Cảm ơn Quận Chúa đã quan tâm, bổn cung không sao, chỉ là có chút buồn ngủ!”


“Hiếm khi thấy Hoàng Quý Phi tâm tư kín đáo, đoan trang lại có bộ dạng này , đại tướng quân mà thấy  lại cho rằng Hoàng Thượng không cho người nghỉ ngơi, làm việc quá độ.”


“Quận Chúa thật biết nói đùa!”


Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, cả không gian im lặng, tầm nhìn của mọi người đều hướng vào nam nhân nghiêm nghị, lạnh lùng trên bục cao.


“Hôm nay, nhân dịp lễ Nguyệt Tịch trẫm muốn thông báo một việc. Hmmm…..Hoàng hậu của trẫm có hỷ rồi!”


Không khí bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên, ai nấy đều thay nhau lần lượt lên chúc phúc Hoàng Hậu.Còn chàng đứng cạnh Lam Kì, một tay ôm eo, nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại ôm ngang ngực như muốn bảo vệ báu vật của mình, không cho ai động vào. Chàng nhìn Lam Kì rất ôn nhu, dịu dàng, chưa bao giờ Nhược Vũ thấy biểu cảm đó trên gương mặt vô cảm của chàng, ánh mắt đó chỉ dành cho Lam Kì, mãi mãi chỉ thuộc về Lam Kì, nàng có mơ mộng cũng không thể được; chàng đứng cạnh Kì Nhi như tiên đồng ngọc nữ, thật sự rất đẹp đôi!


Trong khi mọi người đang mải mê vây quanh vị Hoàng Hậu hạnh phúc thì một bóng lưng vận hồng y từ từ rời khỏi chính điện, dần hòa mình vào bóng tối đêm trăng, cô độc mà lạnh lẽo.


“Kì Nhi, nàng đứng đây nhé, ta ra ngoài xử lí chút chuyện rồi quay lại ngay. Tiêu Sát bảo vệ Hoàng Hậu, nàng ấy có chuyện gì, ta sẽ lột da ngươi.”


“Vâng.”


Hôm nay, trời thanh gió mát, có chút sẽ lạnh của mùa thu. Ninh Nhi đỡ Nhược Vũ chậm rãi về Ngã Ngọc Cung, vết thương của nàng đã khô lại, đỡ sưng hơn. Tối hôm đó, nàng đau đến không ngủ được, người ướt đẫm mồ hôi, chỉ biết cắn chặt răng vào chăn mà chịu đựng, không dám phát ra tiếng, sợ mọi người thức dậy thấy bộ dạng thảm hại này của nàng, nguyên chỉ có Ninh Nhi thức suốt đêm, quỳ cạnh nàng chăm sóc từng li từng tí đến tờ mờ sáng mời ngủ thiếp đi vì mệt.


“A, nương nương, nô tì quên mất người chưa ăn gì, để nô tì chạy đi lấy chút điểm tâm cho người.”


“Được, muội đi mau đi.”


Ninh Nhi nhanh chóng xoay người rời đi bỗng có tiếng bước chân đi dần về phía nàng, ngay lập tức nàng quay người lại rồi kinh ngạc nhìn người trước mặt.


“Bệ hạ, sao người lại ở đây?”


“Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, tránh xa Kì Nhi ra. Nàng ấy mang thai người thừa kế của Đại Thuận, chỉ có nàng ấy mới có thể sinh thái tử thừa hưởng ngôi của ta. Hoàng Quý Phi, ánh mắt ghen ghét của người nhìn ta và Kì Nhi lúc nãy thật làm người khác cảm thấy đáng thương, ngươi mãi mãi cũng không bao giờ bằng Kì Nhi, người độc ác đê tiện như ngươi tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện làm bẩn tầm nhìn của ta. Ngươi biết không….dáng vẻ thanh cao, hiểu biết của ngươi thật khiến người khác chán ghét.” – Tích Phong gằn giọng, mỗi lời nói đều như nhát dao cứa vào tâm can của nàng.


“Bệ hạ, người có thể ôn nhu với thiếp một chút, một chút thôi cũng được, không cần bằng Hoàng hậu nương nương đâu, được không?”


“Không thể.”


“Tại sao vậy?”


“Ngươi không xứng.”


[Ta…không xứng!?]   


“Ra vậy, cảm ….ơn…người.”


Tích Phong quay người rời đi, để lại Nhược Vũ vẫn cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên. Nàng vốn biết chàng không thích nàng chỉ là không ngờ lại lộ liễu đến vậy. Ngoài tình yêu mãnh liệt, điên cuồng dành cho chàng, với nàng còn có sự sợ hãi, sợ ánh mắt hận thấu tâm can chàng nhìn nàng. Ánh mắt ngưỡng mộ nàng dành cho Lam Kì, qua chàng lại trở thành ghen ghét, đố kị


Thì ra ngoài thù hận chàng chưa từng có bất kì cảm xúc khác với nàng.


Ngày hôm sau, tâm trạng Lam Kì rất tốt liền rủ mọi người trong hậu cung đi dạo Ngự Hoa Viên mà không có nô tì đi cùng. Đến giữa buổi, Nhược Vũ cảm thấy chóng mặt liền xin phép về trước nghỉ ngơi nhưng Lam Kì lại một mực muốn đưa nàng về, nói lo lắng cho nàng. Đang đi lên cầu thang, Lam Kì bỗng giẫm phải váy, ngã ngửa người về phía sau, nàng nhanh tay tóm lấy tay Lam Kì kéo ngược lại, giúp đứng vững không ngờ nàng lại theo đà mà ngã về phía sau. Nhược Vũ lăn mấy vòng trên cầu thang, chỉ khi đập lưng vào tượng đá gần đó mới dừng lại. Nàng khó nhọc ngồi dậy, mặc kệ những vết sức sát trên khắp cơ thể, muốn nhanh chóng lên xem Lam Kì, lúc nàng ngã xuống thoáng thấy Lam Kì ngã khụy xuống đất và còn có tiếng Tích Phong nữa.


[Lam kì mang thai con của chàng, tuyệt đối không thể có chuyện gì.]


Nàng nhanh chóng chạy lên trên, đến nơi liền thấy chàng đang ôm Lam Kì vào lòng mà lo lắng hỏi han, nàng cũng muốn hỏi, cũng muốn lo lắng cho Lam Kì. Nhưng vừa nhìn thấy nàng, chàng liền tức giận, quát:


“HÀN NHƯỢC VŨ, ngươi lại dám làm Kì Nhi bị ngã, nàng ấy mà có chuyện gì ta tuyệt đối không tha cho nhà ngươi.”


“Bệ hạ, thiếp không có.”


“Người đâu, Hoàng Quý Phi tâm địa độc ác, đẩy ngã Hoàng Hậu làm tổn hại long thai, đem nhốt vào nhà lao dùng cực hình đến khi nhận thì thôi.”


“BỆ HẠ, người tin thiếp một lần được không?”


“Không thể.”


“Tại sao?”


“Bởi vì ngươi không phải Kì Nhi!”


Nhược Vũ bị lôi đi, không oán trách, không than vãn, nàng cũng không khóc, ai bảo nàng đi yêu một con người máu lạnh như vậy !?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận