Hiểu Linh rệu rã trở về phòng sau đám cưới.
Lượng khách mời khổng lồ từ chính thức đến đính kèm tiến tới bữa tiệc.
Dàn nhà báo đưa tin cũng đến cả trăm người.
Bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ một sự kiện có mặt của rất rất nhiều thế lực trong xã hội này chứ: các danh môn thế gia, các quân thế gia, các gia tộc, môn phái huyền học, giới doanh nhân, giới y bác sĩ, nghiên cứu sư và đặc biệt còn có sự hiện diện của phái đoàn Hoàng gia Bỉ, Anh Quốc và Thụy Điển đến chúc mừng.
Cô trở về thì đã có vị y sư được Du Nhiên sắp xếp matxa toàn thân cho cô.
Mọi sự xong xuôi thì Hiểu Linh đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Bóng đêm mềm mại.
Cánh cửa khẽ mở.
Dưới ánh sáng nhè nhẹ phát ra, đám nam nhân nhìn Hiểu Linh say ngủ với ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
Bác Minh tiến đến nhẹ bế Hiểu Linh lên rồi cả đám xoay người bước ra…
Âm thanh ngay bên tay nhẹ nhàng khiến Hiểu Linh rời khỏi cơn mê:
– Hiểu Linh… dậy thôi… không thể bỏ lỡ đêm tân hôn của chúng ta như thế này được.
Hiểu Linh từ từ mở mắt.
Từ lúc nào cô đã nằm trên chiếc giường rộng thênh thang này và xung quanh là năm người bọn họ vậy.
Ánh mắt Du Nhiên như cười nói:
– Đêm nay em sẽ không nỡ đuổi ai trong số bọn anh rời đi đúng không? Tân hôn trông phòng là chú định một đời cô quả.
Em không thể để bọn anh như vậy đâu..
Hiểu Linh…..
Hiểu Linh rốt cuộc ý thức được “mối nguy hiểm” ngay lúc này….
Nhưng cô lại không thể bỏ chạy.
Một phúc mặc niệm cho bản thân bắt đầu.
***
2.
Có đứa nhỏ
Bữa ăn sáng chưa bắt đầu được bao lâu thì Du Nhiên liếc nhìn Hiểu Linh một chút rồi hỏi:
– Có phải đợt này em bị trễ hai ngày rồi không?
Hiểu Linh vừa xúc thìa súp ngô vừa gật đầu:
– Vâng… chắc do đợt trước đi lại quá nhiều thôi.
Du Nhiên khẽ cười vươn tay đặt lên cổ tay Hiểu Linh thăm mạch.
Hiểu Linh còn chưa kịp hiểu anh ấy định làm gì thì Du Nhiên đã buông tay.
Hắn quay sang nhìn Mặc Nghiên nói:
– Chúc mừng anh Mặc Nghiên.
Đứa nhỏ đã ở đó.
Bác Minh, Ngạo Đình, Thừa Minh cũng lần lượt chúc mừng Mặc Nghiên trong khi người đang ngơ ngác lúc này là Hiểu Linh:
– Khoan khoan… chờ một chút..
Ý anh là em có thai rồi sao, Du Nhiên? Nhưng các anh biết là của Mặc Nghiên?
Du Nhiên cười:
– Anh chưa bao giờ bắt sai tim thai đâu.
Còn tại sao là của Mặc Nghiên, bọn anh là người phụ trách tránh thai cho em mà.
Ai không làm biện pháp, bọn anh biết chứ.
Hiểu Linh thật sự vẫn không thể tin được, cô vô thức đặt tay lên bụng mình vuốt ve.
Bác Minh tiếp lời:
– Tần gia là gia tộc cần người thừa kế nhất, tiếp theo là Cố gia.
Anh, Du Nhiên, Ngạo Đình đều là con thứ nên có đứa nhỏ hay không đều không quá nặng nề.
Chính vì thế, bọn anh quyết định để đứa bé này là con của Mặc Nghiên.
Nhưng dù ai là cha ruột của tụi nhỏ, bọn anh đều xem chúng như con đẻ của mình mà yêu thương, nuôi nấng.
Hiểu Linh khẽ mím môi rồi lắc đầu:
– Em… hi vọng các anh đều có đứa nhỏ của mình.
Em muốn ai cũng có.
Mấy đứa nhỏ sẽ mang họ các anh, được chứ.
Cô đưa mắt nhìn hết lượt những người nam nhân của mình.
Cô thấy ánh mắt kinh hỉ của bọn họ nhìn cô nhưng trong đó vẫn còn chút giãy dụa.
Hiểu Linh kiên định đáp:
– Năm đứa nhỏ em sinh được.
Chỉ là khi đó, các anh đừng có ghét bỏ ngôi nhà này ồn ào.
Cũng không cho phép chiều chuộng tụi nhỏ quá đà.
Câu chuyện buổi sáng đột nhiên chuyển hướng sang việc chăm sóc sức khỏe phụ nữ có thai như thế nào.
Du Nhiên trở thành nhà diễn thuyết chính cho cả đám.
Bác Minh còn cần thận ghi âm lại để sau đó gõ thành văn bản những điều cần chú ý.
Bọn họ cũng lên kế hoạch cho những đứa trẻ trong tương lai.
***
3.
Chuyện dạy con.
Tối.
Ngạo Đình, Mặc Nghiên, Thừa Minh, Bác Minh và Du Nhiên lần lượt trở về nhà.
Ở một góc quen thuộc, ba cậu bé ngồi úp mặt vào tường viết kiểm điểm.
Phía trên cách đó không xa là chiếc bảng ghi rõ tội trạng ngày hôm nay của tụi nhỏ: Tội không trung thực.
Làm vỡ bình hoa của mẹ nhưng lại đổ lỗi cho Nhóc con.
Mấy nam nhân đi qua chỉ đành vỗ nhẹ lên vai, lên đầu ba đứa nhỏ rồi về phòng.
Hiểu Linh đã phạt thì bọn họ không thể giúp hay nói đỡ.
Ba đứa nhỏ chỉ có thể thành thật chịu phạt đến giờ cơm mà thôi.
Cái bảng công tội kia cũng là
do Hiểu Linh nghĩ ra để khi bọn họ về đỡ mất công hỏi đi hỏi lại nguyên do bị phạt hay thấy đứa nhỏ nước mắt lưng tròng tội nghiệp mà tha bổng cho chúng.
Trong cái nhà này, Hiểu Linh lớn nhất được chứ.
Lúc đứa nhỏ đầu tiên là Hiểu Dương ra đời, bọn họ đã phải thống nhất với nhau rất nhiều điều trong giáo dục con cái.
Hiểu Dương là con gái nhưng cũng không thể nuông chiều.
Con bé sinh ra đã định sẵn là người kế nghiệp Mặc Nghiên nhưng cũng không thể đặt gánh nặng quá lớn lên vai đứa nhỏ.
Năm sáu tuổi, đứa nhỏ sẽ được đánh giá tư chất huyền học.
Nếu Hiểu Dương không đủ tư chất, gia chủ đời sau sẽ bắt đầu được tuyển chọn trong số những đứa trẻ thế hệ ấy.
Nhưng thật may, hổ phụ vô khuyển nữ.
Tần Hiểu Dương khi trắc tư chất thuộc dạng ưu tú xưa
nay khó tìm.
Đứa bé vốn đã là đứa chắt cưng của Tần lão, hiện giờ trở thành tiểu tổ tông của cả Tần gia.
Lần lượt Cố Hiểu Phong, Du Hiểu Nhiên, Âu Dương Hiểu Minh và Lăng Hiểu Đình ra đời….
Từ Du Nhiên bắt đầu..
hắn nghĩ cũng không nghĩ lấy luôn tên đệm của Hiểu Linh và tên hắn ghép thành tên cho con.
Bác Minh, Ngạo Đình cũng chẳng chịu thua kém mà làm theo.
Ba đứa nhỏ Hiểu Phong, Hiểu Minh, Hiểu Nhiên đều là con trai lại hơn kém ít tuổi nên nghịch thôi rồi, đi đâu cũng có bè có bạn.
Hiểu Đình là đứa cháu gái duy nhất của Lăng gia nên Lăng lão và Lăng ba yêu thương vô cùng, đi đâu có thứ gì xinh xắn, đáng yêu cũng nhất nhất phải mang về cho con bé.
Nhưng cưng chiều về cưng chiều, đứa nhỏ vẫn luôn được dạy dỗ theo đúng tiêu chuẩn nhà binh.
4.
Những đứa trẻ lớn rồi.
Hiểu Nhiên liếc nhìn cánh cửa đóng kín rồi lại nhìn thảm trạng của ba huynh đệ:
– Ca… ca nói xem lát nữa mẹ sẽ xử lý chúng ta thế nào?
Hiểu Phong không quan tâm đáp:
– Mẹ phạt thì cứ phạt thôi.
Bọn hắn dám động tay động chân với chị, ta đánh như thế là còn nhẹ lắm.
Hiểu Minh lại nói:
– Lần này nếu mẹ biết lý do chắc chắn sẽ không phạt chúng ta đâu.
Mẹ luôn rất công bằng.
Nói quá nhanh làm vết thương nơi khóe miệng lại rách da, Hiểu Minh nhíu mày rồi im bặt.
Tuy nói ba anh em bọn hắn thắng nhưng thương tích cũng không nhẹ đâu.
Không biết cái này có cần đi kiểm tra thương tật không, nếu cần thiết ba Bác Minh sẽ giết đám người kia trên tòa án.
Cánh cửa mở ra.
Hiểu Linh khẽ chào người công an rồi quay sang nhìn ba đứa con trai nghiêm nghị nói:
– Theo mẹ về.
Suốt thời gian ngồi trên xe.
Hiểu Linh không nói chuyện.
Hiểu Phong cũng cắn răng không nói một lời.
Mẹ chắc chắn biết chuyện này do hắn dẫn Hiểu Nhiên và Hiểu Minh đánh nên tội lỗi gì để hắn nhận đi.
Hiểu Minh mấy lần định mở lời lại bị ánh mắt nhắc nhở của anh ba mà im lặng ái ngại nhìn mẹ và anh hai.
Vừa về tới, Hiểu Linh bảo ba đứa lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống phòng khách chờ cô.
Haizz… con trẻ càng lớn càng có chính kiến.
Cô không thể nhất nhất điều hướng chúng nó theo mình nhưng ít ra từ những chuyện này bọn nhỏ cần rút ra bài học cho mình.
Hiểu Linh ngồi ở chủ vị.
Cả năm chị em ngồi một lượt nơi sô pha.
Hiểu Linh nhìn bọn nhỏ giờ đều đã mười bảy mười tám mà chợt cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh quá.
– Hiểu Phong.
Con có biết hôm nay con sai ở chỗ nào không?
Cố Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn mẹ đáp:
– Con không thấy mình sai.
Dù lần này mẹ có nói gì con cũng không sai.
Ai bảo bọn hắn đụng đến người thân của con chứ.
Hiểu Linh nhẹ cười, khẽ lắc đầu:
– Đúng.
Con không hề sai ở việc bảo vệ người thân của mình.
Nhưng con hoàn toàn đánh giá sai tình hình khi đó.
Chỉ vừa thấy đám người kia định trêu ghẹo Hiểu Dương, con liền kéo Hiểu Nhiên, Hiểu Minh sầm sập xông tới đánh người mà không thèm nói lý lẽ.
Hiểu Phong… con hình như quên mất chị cả của con là ai rồi.
Hiểu Dương ngồi bên cạnh mỉm cười yếu ớt:
– Hiểu Phong..
chị biết em lo lắng cho chị nhưng cách giải quyết của em thật không tốt.
Đám người kia hôm nay chỉ có năm người nhưng cũng làm ba em bị thương, nếu đông hơn thì sẽ thế nào đây? Hiểu Phong, chị khi đó vốn có cách xử lý đám người đó.
Nhưng em đã xông tới thì cũng đành đâm lao theo lao.
Hiểu Phong liếc mắt nhìn chị mình hỏi:
– Khi đó chị định làm gì?
Hiểu Dương nhún vai:
Hiểu Minh ồ lên:
– Thật quên mất bà chị nhà mình là pháp sư chân truyền Tần gia Tần Hiểu Dương a… Tự dưng bị đánh một trận mất công rồi.
Hiểu Nhiên lúc này cũng nhận ra thì gục đầu chán nản.
Nếu nói về võ lực, mấy anh chị em không ai qua được anh hai nhưng hắn quên mất chị cả luôn chưa bao giờ thiệt thòi.
Hiểu Linh nhìn ba đứa nhỏ nghiêm trang nói:
– Hôm nay Hiểu Phong đánh giá sai tình hình.
Nhưng Hiểu Nhiên con cũng không sáng suốt mà chạy theo anh hai con như vậy cũng không được.
Hơn nữa… đám người kia chỉ có năm người đã khiến ba con bị thương… vậy nếu đông hơn sẽ thế nào đây? Nghỉ hè này, tất cả các con vào khóa huấn luyện của bác Ngạo Thiên ở đó đi thôi.
5.
Tạm biệt
Âm Nham rốt cuộc không nhịn nổi nữa khi nhìn lão Mặc Nghiên hơn 90 tuổi rồi vẫn cố chấp thực hiện nghi thức đi vào cõi âm đó.
Thời gian thoáng cái vụt trôi.
Hiểu Linh tuy cải mệnh chết yểu nhưng rốt cuộc vẫn không thể sống thọ như mấy người nam nhân.
Con bé rời bỏ nhân thế mà đi, để lại những lão già cô độc, cố chấp.
Bọn họ đã hạnh phúc bên nhau mấy chục năm..
đáng lý có thể buông tay rồi.
Nhưng Mặc Nghiên không cam lòng.
Hắn muốn gặp cô ấy cho dù ở nơi Minh giới tối tăm.
Nhưng dù bằng bất cứ phương thức nào: gọi hồn, triệu vong, dạo u minh… hắn vẫn không thể tìm thấy Hiểu Linh.
– Ngươi không thể tìm được Hiểu Linh đâu.
Buông bỏ đi, Mặc Nghiên.
Tiếng Mặc Nghiên mệt mỏi:
– Ông mặc kệ tôi.
Dù cách nào tôi cũng phải gặp được Hiểu Linh.
Tôi không tin cô ấy có thể bỏ lại tôi mà đi như vậy.
Âm Nham rít lên:
– Nhưng con bé không ở nơi này thì ngươi tìm sao thấy được.
Con bé đã tới nơi nó cần tới rồi.
Mặc Nghiên cố chấp:
– Không… không… không… trong vòng ba năm, Hiểu Linh không thể nhanh đi đầu thai như vậy.
Cô ấy chắc chắn vẫn ở đâu đó nơi U Minh.
Âm Nham lắc mình biến thành thực thể, túm áo Mặc Nghiên nhìn chằm chằm hắn mà nói:
– Con bé không ở thế giới này nữa.
Con bé đã về nơi nó rời đi rồi.
Ngươi dù làm đến sức tàn lực kiệt cũng không thể tìm thấy Hiểu Linh đâu.
Âm Nham vẫn luôn giấu một chuyện.
Khi Hiểu Linh vừa trút hơi thở cuối cùng, hắn là người hộ vệ ở bên để tránh những âm hồn khác quấy rầy con bé.
Nhưng một thế lực nào đó đã nắm được linh hồn của Hiểu Linh kéo đi.
Âm Nham đánh nhau một trận rồi cũng moi được chút tin tức từ kẻ kia.
Hiểu Linh vốn không thuộc về nơi này.
Nhân duyên với năm người kia vốn là nhân duyên năm kiếp của con bé nhưng bề trên lại hoàn toàn quên mất sắp đặt khiến cho bốn kiếp nhân sinh của Hiểu Linh hoàn toàn sống trong cô độc.
Tới kiếp này họ mới nhận ra sai lầm của mình mà làm chút dối trá khiến con bé có thể gặp được tất cả, nối duyên với tất cả.
Ở nơi này nhân duyên đã trọn, Hiểu Linh cần trở về để sống hết kiếp thứ năm.
Mặc Nghiên ngẩn người… hắn run rẩy túm lấy bàn tay lạnh lẽo của Âm Nham:
– Vậy… vậy có cách nào khiến con có thể tìm thấy cô ấy.
Ngài chỉ cho con được không?
Âm Nham ngẫm nghĩ rồi chợt mỉm cười:.
Truyện Cung Đấu
– Mình cậu sẽ không tìm được Hiểu Linh ở nơi kia.
Năm người các cậu có cùng nhau đồng tâm nối hồn mới có thể dùng dùng nhân duyên của cả năm người với Hiểu Linh nơi này mà tìm ra con bé.
Biết đâu ở thế giới kia nữ nhân không được phép kết hôn cùng nhiều người..
liệu các cậu có cùng nhau chấp nhận điều đó.
Mặc Nghiên lúc này như chết đuối vớ được cọc:
– Bọn hắn sẽ nguyện ý.
Dù chỉ là nam nhân không danh không phận bên cạnh Hiểu Linh thì tất cả chúng ta cũng sẽ nguyện ý.
Âm Nham..
ngài giúp chúng ta đi.
Âm Nham đáp:
– Ngươi hãy bàn bạc kỹ với đám người kia đi… Nếu tất cả đồng ý, mấy người sẽ rời đi vào đúng giỗ đầu của Hiểu Linh.
Mặc Nghiên tất tả báo cho Du Nhiên, Bác Minh, Thừa Minh, Ngạo Đình một lần nữa tập hợp.
Bọn hắn bàn thảo rất lâu rồi sau đó bắt đầu công việc sắp xếp hậu sự.
Đúng ngày giỗ đầu của Cố Hiểu Linh, tin tức năm người chồng của cô qua đời tại nhà riêng một lần nữa làm rúng động mạng xã hội.
***
6.
Gặp lại
Tiếng âm báo cử động của bệnh nhân hôn mê truyền thẳng đến phòng y tá trực đêm.
Vừa xác nhận giường bệnh có động tĩnh, vị y tá lật đật đi báo cho bác sĩ trực đêm tới kiểm tra.
Toàn bộ kíp trực hôm đó không thể tin nổi hiện tượng thần kỳ đó đang diễn ra ở bệnh việ của bọn họ.
Người bệnh Cố Hiểu Linh hôn mê sâu đã ba năm đột nhiên có dấu hiệu tỉnh lại.
Hơn nữa dấu hiệu ấy diễn ra rất rõ ràng và nhiều lần.
Áp chế sự phấn khích tột độ, ngày hôm sau trường hợp của bệnh nhân này được hội chẩn với toàn khoa.
Sau một tuần khi các dấu hiệu cho thấy bệnh nhân hoàn toàn có thể tỉnh lại đã vô cùng chắc chắn, bọn họ mới báo cho người nhà bệnh nhân:
– Anh Hiểu Minh… chị gái anh thật sự có thể tỉnh lại.
Hiểu Minh vốn theo thường lệ tới nhìn chị mình một chút trước khi đi làm chợt khựng lại.
Anh nhìn chăm chăm vị bác sĩ đang nói chuyện với mình, giọng run run hỏi:
– Anh… nói sự thật? chị..
chị tôi có thể tỉnh lại?
Vị bác sĩ mỉm cười, đáp:
– Thật sự chúc mừng anh và gia đình, đây quả là một phép màu.
Chị Hiểu Linh đã có dấu hiệu tỉnh lại từ một tuần nay nhưng chúng tôi vẫn muốn theo dõi kỹ hơn trước khi báo cho gia đình để tránh mọi người mừng hụt.
Giờ thì theo ước đoán của đoàn hội chẩn… chị anh khoảng năm ngày nữa có thể mở mắt.
Tâm Hiểu Minh rung lên, ánh mắt liếc nhìn người chị của mình rồi đáp:
– Cảm ơn các anh.
Nếu chị tôi có dấu hiệu tỉnh lại, dù bất kỳ lúc nào, mong bệnh viện cũng gọi điện cho tôi.
Vị bác sĩ gật đầu:
– Vâng..
chắc chắn rồi.
Hiểu Linh vịn vào bờ tường bệnh viện khó nhọc ngồi xuống thở dốc.
Cô không ngờ mình lại có thể quay về, một lần nữa tỉnh dậy sau lần tai nạn đó.
Ký ức mấy chục năm sống ở nơi kia vẫn in đậm trong trí nhớ cô như một cuốn sách.
Một lần nữa Hiểu Linh lại khó nhọc tập đứng dậy, tập bước đi.
Nơi này nhà cô không quá khá giả, ba năm liền mọi chi phí thuốc thang đều đè nặng lên vai em trai cô rồi.
Hiểu Linh cần nhanh chóng khôi phục bản thân một lần nữa.
Chân trái đột nhiên mất sức khiến Hiểu Linh khuỵu xuống.
Một đôi bàn tay hữu lực ôm lấy eo cô mà kéo lại, giọng tràn đầy sủng nịch cùng bất đắc dĩ:
– Hiểu Linh..
em vẫn cứ luôn cố gắng đến mức không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy không được đâu.
Vòng tay này hoàn toàn lạ lẫm với Hiểu Linh khiến cô bản năng muốn rời xa.
Nhưng ngay sau đó là giọng một nam nhân khác:
– Hiểu Linh cô ấy vẫn luôn như vậy, sống cùng nhau mấy chục năm rồi anh vẫn chưa quen sao Ngạo Đình.
Cái tên Ngạo Đình khiến Hiểu Linh sững người vài giây rồi quay về phía những người đang nói chuyện.
Trái tim cô như thắt lại khi năm người nam nhân ở đó.
Rõ ràng những khuôn mặt ấy không hề quen thuộc nhưng khí chất kia lại khiến Hiểu Linh hoàn toàn có thể nhận ra ai trong số họ là Ngạo Đình, Thừa Minh, Mặc Nghiên, Bác Minh cùng Du Nhiên.
Du Nhiên mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hiểu Linh.
Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt mặt ấy, nỉ non:
– Hiểu Linh… tìm được em thật khó.
Nhưng thật may rốt cuộc bọn anh cũng thấy rồi..