Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ

Chương 9: Chương 9



Ảnh tạo hình vừa công bố.

Vừa cho công bố liền được quan tâm nhiệt tình, bộ phim truyền hình này năm sau đóng mát, lúc đó sẽ chiếu vào mùa hè, bị cư dân mạng bầu chọn ” Phim truyền hình có giá trị nhan sắc cao nhất năm sau”.

“Nhìn đến nhan sắc nữ chính tui cảm thấy muốn làm Mary Sue cũng phải có bản lĩnh.”
“ Một người nhận thầu hết cổ trang tứ mỹ, không sợ bị mắng đến chết sao?”
“Nghỉ hè năm sau không đi học đi làm yêu đương gì hết, ở nhà xem phim truyền hình.”
“Đạo diễn đều đem tiền đi mời minh tinh rồi, kịch bản nhất định không hay đâu.”
Fans của các diễn viên chính đều tăng thêm rất nhiều, bao gồm cả diễn viên khách mời hay diễn viên phụ không danh tiếng.
Đặc biệt là poster lớn dùng để tuyên truyền, tất cả diễn viên đều ở chung một ảnh, Ôn Oanh đóng vai Tô Nhược Chiêu trên người mặc áo tím hoa lệ nằm ở giữa, bên cạnh là cổ trang tứ mỹ, theo thứ tự tiếp theo là Lục Nhã và Ngôn Nhan Chi, đến các diễn viên gạo cội và tiểu thịt tươi, đội hình xa hoa, giá trị nhan sắc cao không thể cao hơn.

Ôn Oanh chia sẻ tấm poster, thuận tiện đăng thêm vài câu: Các vị cô nương có ghen tị không? Ghen tị cũng vô dung.

Bình luận lập tức tăng vọt tới 3 vạn:
“Ta rất ghen tị với chị a đại nữ vương!!!!”
“Nữ vương chị là dựa vào giá trị nhan sắc vô đoàn phải không như vậy sẽ không lamg người ta thích đâu [ tái kiến ]/”
“Nữ vương chị cùng Lâm mỹ nhân chụp tấm poster kia quá tình cảm rồi, tui ghen rồi đó.”
“Ôn Oanh chị sẽ không bao giờ là thần tượng của tui đâu.”
Ôn Oanh xem cười một trận sảng khoái.
Có diễn viên nổi tiếng chia sẻ lại trên Weibo: Ôn Oanh từ khi xuất đạo đến nay phần lớn đóng vai phản diện, cô ấy có gương mặt xinh đẹp sắc sảo nên bị nhiều người xem cho rằng chỉ là bình hoa.

Sau khi xem qua mấy bộ phim truyền hình của Ôn Oanh kỹ thuật diễn xuất đều thể hiện rõ, dùng thực lực nói chuyện.

Nhan sắc của cô ấy cũng thành công trở thành hòn đá kê chân, cho tới hôm nay những giải thưởng đạt được đều là danh xứng với thực, lấy được kịch bản này là sự đột phá của diễn xuất cũng như chứng minh năng lực của cô ấy.

Ôn Oanh cố lên!
Ôn Oanh từ khi xuất đạo tới nay, thu hút được fans, đạt được giải thưởng nhưnh cũng bị nhiều người bôi nhọ.


Những người xem chỉ bởi những vai phản diện ác độc đã quơ đũa cả nắm ghét cả cô, cô không thể nào quên khi bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô được chiếu người xem một mặt nói cô có diễn xuất một mặt lại đánh giá khônh tốt.

Lúc ở trên đường bị nhận ra, cô nhận được không phải lời khen mà hoàn toàn là lời mắng không biết vì sao lại có.

Vì thế có một talkshow mời cô phỏng vấn, hỏi cô cảm thấy như thế nào khi ấn tượng trong lòng người xem không tốt khi diễn vai phản diện.

Cô nhớ rõ lúc ấy mình cười rất phóng khoáng: Đây là chứng minh diễn xuất của tôi được khẳng định, đối với tôi, tôi vẫn tin mình có thể đạt được giải thưởng làm thay đổi cái nhìn của bọn họ đối với tôi.

Một người không nên vì lời nói của người khác mà tự đánh giá thấp bản thân đúng không?
Cũng chính vì buổi talk show này, nên người ngoài giới đánh giá cô không hề thấp.

Tin tưởng cô sẽ làm thay đổi cái nhìn của người khác về bản thân mình.

Ôn Oanh, cố lên.
Chỉ còn một cảnh diễn cuối chưa quay xong, đóng xong cảnh này là Ôn Oanh đóng máy vai diễn khách mời của phim này.

Si Huy gả cho Tiêu Diễn mười sáu năm, vì Tiêu Diễn sinh hạ ba nữ nhi, nhưng trước sau lại không có nhi tử, Tiêu Diễn qua nhiều năm như vậy lại chỉ có một mình chính thê, người khác cũng không dám dị nghị nhưng địa vị Tiêu Diễn nay đã khác xưa, hắn được ủng hộ ngồi vào ngai vàng, được thăng chức một đường đi lên, từ từ phẩm thị lang đến chính phẩm thị lanh, sang năm thứ hai hắn đem quân đến Bắc Ngụy, lấy được chiến công được sắc phong làm Thái Tử.
Hiện giờ, Tề Đế bệnh tình nguy kich, nàng loáng thoáng nghe được Thẩm Ước cùng hắn nói chuyện, trong lòng càng thêm bất an, tích tụ trong lòng ngày càng lớn, cảm xúc cũng không thể che giấu, thái độ đối với Tiêu Diễn cũng không ôn nhu như trước.

Hai người một khi xuất hiện mâu thuẫn thì mâu thuẫn này như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn cuối cùng không thể vãn hồi.

Nàng nỗ lực bình ổn tâm tình, tận lực ôn hòa nói với Tiêu Diễn: “Chúng ta làm phu thê đã nhiều năm như vậy ta không thể vì chàng sinh hạ một nhi tử, chàng cũng nên tính toán con nối dõi cho mình.”
Tiêu Diễn lắc đầu: “Không cần, cuộc đời này ta chỉ cần một mình phu nhân là đủ.”
“Chàng nói nhẹ nhàng như vậy, Tiêu gia cần phải nối dõi tông đường, nhiều năm như vậy rồi chàng đối với ta rất tốt ta không thể không biết tốt xấu.

Việc nạp thiếp nếu chàng không đồng ý, ta sẽ thay chàng làm chủ.”
Hắn vẫn lắc đầu cự tuyệt.
“Luyện ca ca, ta biết chàng không muốn tổn thương ta nhưng không có con nối dõi, chàng như thế nào phục chúng? Hiện giờ bệ hạ bệnh tình nguy kịch, mọi người đều nói ngai vị hoàng đế ngồi không lâu nữa, chàng muốn vị trí đó con nối dỗi là vấn đề không thể không nghĩ tới.


Chàng vẫn luôn bàn bạc với Thẩm Ước, ngày nào đó hắn sẽ không còn kiên nhẫn như vậy nữa?” Si Huy vô cùng kiên quyết, cũng không cùng Tiêu Diễn dây dưa quá lâu.
Tiêu Diễn muốn làm hoàng đế, chuyện này không phải giả; hắn không muốn nạp thiếp, cũng không phải giả.
Trên đời này sao có thể mọi chuyện đều như mong muốn, cá và tay gấu không thể có cả hai, hắn muốn chiếm được thứ tốt nhất định phải bỏ đi thứ yếu.

Khi hắn trấn thủ ở Phàn Thành ở bên bờ sông Hán cùng ai tương ngộ, hắn tặng kim hoàn cho ai, hắn cầu hôn nhà nào, cũnh chẳng quan hệ gì đến nàng.

Si Huy nhìn gương mặt trẻ tuổi không khỏi nghĩ đến mình mười sáu năm về trước, Đinh Lệnh Quang mười bốn tuổi giống như vẻ mặt hạnh phúc khi ấy của nàng gả cho phu quân.

Nàng rốt cuộc cũng ngã bệnh.
Tiêu Diễn đau lòng nàng, cơ hồ chưa từng sủng ái qua Đinh Lệnh Quang.
Đinh Lệnh Quang tính tình ôn hòa, khi cùng nàng nói chuyện chưa từng dám ngẩng đầu, nàng mỗi khi nhìn cô gái này trong lòng không khỏi có nỗi tuyệt vọng hối hận không thể tả.

Chỉ sợ lúc này không có Đinh Lệnh Quang xuất hiện, say này lại có vô số Đinh Lệnh Quang khác.

Tiêu Diễn muốn ngồi lên đế vị, không thể chỉ có một mình nàng, nàng trong lòng hiểu rõ đạo lý này, nhưng để chấp nhận lại là một chuyện khác.

Nàng cùng hắn trong vườn hoa lan thổ lộ tình ý, nàng tặng hắn túi thơm đậu đỏ, hắn vì nàng làm thơ, Luyện ca ca năm đó của một mình nàng, chung quy một ngày cũng sẽ bị người khác lấy đi nửa phần.

Nàng đối với Đinh Lệnh Quang ít khi có sắc mặt tốt, luôn bày ra vẻ mặt uy nghiêm của chính thê, làm khó dễ vị thiếp thất duy nhất này.

“Mỗi ngày giã năm hộc gạo, phu quân là người tin phật, ngươi làm thế vì hắn tích đức, người làm hay không làm?” Nàng nhìn Đinh Lệnh Quang quỳ gối phía dưới, oán hận nói.
“Thiếp thân làm.” Đinh lệnh quang thân mình nhỏ xinh từ từ phát run, ngữ khí cung kính.
Tiểu tâm tư ghen tị, đây là lí do duy nhất của nàng.

Mỗi khi thấy Đinh Lệnh Quang vị thiếp thất sống không bằng một nha hoàn bình thường, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, nhìn thấy Tiêu Diễn vì đau lòng nàng ta tặng tơ lụa châu báu, trong lòng nàng bi thống ngàn lần.

“Luyện ca ca, chàng biết rõ ta lén lút tra tấn nàng, sao không tìm ta tính sổ?”

Nàng nhìn Tiêu Diễn oán hận nói:
“Chàng giáo huấn ta một lần, ta sẽ không khi dễ nàng ta nữa, những nha hoàn đó cũng sẽ không ỷ thế hiếp người không cho nàng sắc mặt tốt, chàng chỉ ban cho nàng ta nhiều vàng bạc châu báu căn bản không thể trị tận gốc.”
Tiêu Diễn cười đem nàng ôm vào trong lòng ngực: “Huy nhi, đây là biện pháp bồi thường duy nhất tuy rằng có lỗi với nàng ấy nhưng ta không có biện pháp khác.”
Nàng cùng Đinh Lệnh Quang cứ như thế ở chung hai năm.
Thân mình ngày càng không tốt, trước lúc hấp hối kêu Đinh Lệnh Quang đến nói chuyện.
“Mấy năm nay ngươi có hận ta khônh?” Nàng suy yếu nói.
Khóe mắt Đinh Lệnh Quang đầy nước mắt, tiếng khóc nghèn nghẹn:“Thiếp thân không hận phu nhân.”
“Ngươi nếu hận ta thì ta còn dễ dịu hơn một chút, ngươi hiện tại rộng lương nói không hận, càng thêm vẻ ta là kẻ đố phụ đáng giận.” Si Huy nhàn nhạt cười, phảng phất vẻ dịu dàng nhã nhặn lịch sự của nhiều năm trước
“Mấy năm nay ta quan sát ngươi, so với ta ngươi đúng thật thích hợp ở bên cạnh chàng hơn, sau khi ta chết có ngươi chiếu cố chàng, ta cũng yên tâm.”
Đinh Lệnh Quang khóc lóc không nói lời nào.
“Tính tình ngươi ôn lương hiền thục nếu chàng ngồi vào ngai vị, ngươi chính là Hoàng Hậu được chọn, so với ta tốt hơn rất nhiều.”
Nàng nói rất nhiều chuyện riêng tư với Đinh Lệnh Quang, Đinh Lệnh Quang cảm thấy giờ phút này bộ dáng ôn hòa của phu nhân mới chính là bộ dáng chân thật của nàng.

Đại nạn đã đến, Tiêu Diễn ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc nàng.
“Luyện ca ca, về sau Lệnh Quang sẽ thay ta chiếu cố người nhé.”
Tiêu Diễn nắm bàn tay gầy yếu của nàng, nức nở nói: “Nàng nói lời ngốc nghếch gì thế?”
“Không phải là lời nói ngốc, là lời nói thiệt tình.

Mấy năm nay, phu thẻ chúng ta rất ít khi nói những lời như vây, sau này cũng không có cơ hội, hôm nay ta phải nói cho đủ chàng không thể không nghe a.” Nàng cười lắc đầu, nhắm hai mắt nói.
“Luyện ca ca, chàng kế lớn cánh dai, cuối cùng sẽ ngồi trên bảo tọa đó,về sau nhớ kỹ đối tốt với Lệnh Quang, không thể vì nữ nhân khác mà xem thường Lệnh Quang.”
“Chàng đã vì ta đối với nàng không tốt, về sau không thể như vậy.


“Luyện ca ca, không biết từ khi nào khởi, ta hình như không xứng làm thê tử của chàng rồi.”
“Luyện ca ca, cảm ơn chàng mười tám năm làm bạn, ta thật sự rất vui vẻ.”
“Luyện ca ca, nếu có thể ta muốn trở vườn lan mười tám năm trước cùng chành một lần nữa.”
“Luyện ca ca, người ta nói cuộc đời rất ngắn, ta lại không thấy như vậy, ta cảm thấy ở bên chàng chẳng sợ thời gian trôi đi nhanh chóng, cảm giác của ta giống như lúc nhỏ ăn vụng mứt táo trong bình vậy.


Tiêu Diễn nghe nàng âm thanh ngày dần dần yếu đi, thật lâu sau, nhỏ đến không thể nghe rõ.

“Luyện ca ca, bảo trọng a.”

Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhắm lại, ngón tay như bạch ngọc từ vạt áo hắn trượt xuống, nàng trút hơi thở cuối cùng, sau đó đầu nàng hoàn toàn cuối xuống.
Tiêu Diễn ôm cơ thể nàng từ từ lạnh dần, nhẹ nhàng ở khóe môi nàng in xuống một nụ hôn, khóc đến rối rinh rối mù.

Hắn giống như trở về đêm động phòng hoa chúc, khuôn mặt kiều diễm của nàng giấu dưới tấm lụa đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn mặc hỉ phục, càng phụ trợ thêm cho gương mặt như ngọc thạch, nho nhã nhẹ nhàng.
Cười nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh đầy sao của nang nhẹ giọng nói:” Tên hồi nhỏ của ta là Luyện Nhi, về sao nàng kêu ta là Luyện ca ca là được.”
Nàng hỏi: “Chỉ có ta có thể kêu?” Thanh âm có chút hưng phấn.
“Đúng, chỉ có nàng có thể kêu.”
Về sau là câu chuyện giữa Tiêu Diễn và Đinh Lệnh Quang.
“Móa ơi thật ngược……” Biên kịch ở một bên rơi lệ đầy mặt.
“Không phải ngươi viết hả? Ai kêu ngươi viết ngược như vậy hả?” Phó đạo diễn cũng lao nước mắt, nhìn người khởi xướng cũng khóc đến thê thảm, trong lòng cũng có chút cân bằng trở lại.

Ôn Oanh cũng lo lắng cốt truyện ngược thảm như vậy, trong chốc lát không có cách nào thoát khỏi nhân vật được, đạo diễn Vạn ở một bên tấm tắc khen ngơi, đa số nhân viên nữ ở đoàn phim đều bị đoạn ngược này dọa hết hồn.

“Nếu hai người được yêu thích nói không chừng sẽ phải quay thêm một số cảnh đặc biệt để tuyên truyền trên mạng.” Đạo diễn Vạn vô cùng tán thưởng vỗ vỗ bả vai Ôn Oanh “Ôn Oanh, cháu biểu hiện rất tuyệt.”
“Cảm ơn đạo diễn Vạn.”
Vương Đan Hiểu đi lên phía trước đón nàng về đoàn phim bên kia tiếp tục quay chụp.
“Đây là muốn lao lực đến chết đúng khônh?” Ôn Oanh khóc thét.
“Vậy chờ em quay xong rồi hả chết.” Vương Đan Hiểu cười nói.
Cũng không sai biệt lắm đây là lúc quay tới cốt truyện chính, hai ngày nay từ trên xuống dưới đoàn phim đều liều mạng quay phim.

“Lần sau có cơ hội nhất định phải hợp tác tiếp.” Dương Nghệ Húc diễn vai nữ chính cười nói “Trước kia muốn diễn cùng cô rồi đến hôm nay mới có cơ hội thực hiện ước mơ nhỏ này.”
Hai năm trước, Dương Nghệ Húc diễn một bộ dân quốc mà hot cùng công ty xuất đạo của Ngôn Nhan Chi, mấy năm nay thời tới muốn thay thế Ngôn Nhan Chi làm nhất tỷ.
Ôn Oanh không nhịn được hâm mộ may mắn của cô ấy, hai năm liền đạt được vị trí Ngôn Nhan Chi phấn đấu bảy năm.
Trong vòng này chưa bao giờ thiếu những người nổ lực, cũng không thiếu người may mắn, ai thành công ai thất bại còn phải xem vận khí như thế nào.
Phác Kính Hành còn phải quay một cảnh, Ôn Oanh đi vội vàng không kịp chào hỏi, cô chỉ tạm biệt đơn giản với Dương Húc Nghệ, hẹn lần sau sẽ mời bọn họ một bữa, Dương Nghệ Húc cười đồng ý.
Vương Đan Hiểu đưa kịch bản cho cô, hỏi cô: “Vai diễn thay đổi liên tục có ổn không?”
“Tất nhiên, em diễn viên chuyên nghiệp mà.” Cô tự tin nói.
Suất diễn kế tiếp, cảnh riêng của cô và Lâm Tự Ngôn.
Ừm…… cảnh cưỡng hôn……
Quay phim lâu dị rồi rốt cuộc phúc lợi cũng tới?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận