Thái y từ trong Chiêu Hoa Các đi ra.
“Mẫu thân người thế nào rồi?”
Tôn Hồng Đạt khom người với Sở vương: “Lục
vương không cần quá lo lắng, Quý phi nương tử chỉ là nhất thời khí huyết không
thông, hạ quan đã châm cứu khơi thông kinh mạch, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể
khôi phục rồi.”
Nghe được như vậy, Sở vương thở phào nhẹ nhõm:
“Về sau, Hàn Lâm y quan viện sẽ giao toàn quyền cho Tôn thái y.”
“Hạ quan nhất định không phụ sự tín nhiệm của
Vương gia.”
Cung nhân từ trong phòng đi ra, hành lễ nói:
“Lục vương vạn phúc, Quý phi nương tử đã tỉnh lại rồi.”
Sở vương đẩy cửa nhẹ nhàng đi đến trước giường Lý
thị quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hài nhi bất hiếu, mẫu thân muốn phạt hài nhi
thế nào cũng được, chỉ xin mẫu thân bảo trọng thân thể, đừng gây khó dễ cho
chính mình.” Đối với việc thân nhân lần lượt qua đời đã làm cho lòng nàng
trở nên chết lặng.
Lý thị tựa vào gối, nghiêng đầu nhìn Sở vương nói:
“Nương cẩn thận nhớ lại, hai mươi năm qua ngươi chịu đựng ủy khuất và khổ
sở đã không phải chỉ lấy việc sống chết của người khác ra là có thể xoa dịu.
Ca ca cũng là gieo gió gặt bão, nương không muốn ngươi tranh quyền là vì không muốn ngươi bị vây trong tòa cung thành này.
Nhưng mẫu thân đã quên mất tình cảnh của ngươi,
cũng chưa từng nghĩ tới tình cảnh của ngươi.”
Sở vương lắc đầu bò đến gần giường: “Nhị ca
đã không còn, Lý tỷ tỷ cũng không còn, hiện giờ ngay cả gia gia và biểu muội
cũng đã rời đi, hài nhi chỉ còn lại mẫu thân mà thôi.”
Lý thị vu0t ve vết sẹo trên mặt Sở vương, trong mắt
không kìm được rơi lệ, từ đầu đến cuối đứa nhỏ quật cường này thật ra chỉ là
khát vọng sẽ có người quan tâm và thương tiếc nàng mà thôi, nhưng đến cuối cùng
lại từng bước từng bước bị người ta bức đến thành ra như thế, vì vậy Lý thị liền
run rẩy áy náy nói: “Bọn họ sao lại nhẫn tâm như vậy? Làm cho ngươi bị
thương.”
***
Lau nước mắt từ Chiêu Hoa Các đi ra, một hài tử
cao hơn đầu gối vì bị đụng vào Sở vương mà nhất thời bị đau đầu, vóc dáng nho
nhỏ thiếu chút nữa đã ngã về phía sau, may mà Sở vương đúng lúc kéo tay hắn lại.
Thấy cẩm bào trên người cùng dây buộc trên thắt
lưng, Sở vương nhẹ nhàng nhướng mày: “Mẫu thân ngươi đâu?”
Hài tử ngẩng đầu lên cao, vu0t ve hai tay tròn thịt,
lui về phía sau vài bước: “Ngươi là phụ thân của ta sao?”
“Ta…” Sở vương nửa ngồi xổm xuống:
“Là ai nói cho ngươi biết?”
“Mẫu thân đã nói, người mặc y phục màu tím và
không có râu thì chính là phụ thân.”
Sở vương sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình:
“Người mặc y phục màu tím và không có râu cũng có không ít người.”
“Nhưng mẫu thân nói ngoại trừ gia gia và phụ
thân thì những người khác sẽ không thể tới nơi này, hơn nữa…!phụ thân là người
đẹp nhất.”
Sở vương vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt trắng
trẻo của đứa nhỏ, nhìn đôi mắt sạch sẽ thấu triệt của hắn, trong lòng tràn ngập
áy náy: “Mẫu thân của ngươi nói cho ngươi biết như vậy sao?”
Đứa nhỏ lắc đầu: “Là Tông Nhân hỏi mẫu thân
là phụ thân có phải chính là nam tử đẹp nhất trên đời này hay không, sau đó mẫu
thân nói phụ thân của Tông Nhân không cần phải so sánh với bất kỳ nam tử nào, bởi
vì ở trong lòng mẫu thân, phụ thân là độc nhất vô nhị.”
Lời nói còn chưa được rõ rành từng chữ nhưng lại
khiến Sở vương nghe mà trong lòng run lên: “Độc nhất…vô nhị sao?”
Con ngươi đứa nhỏ tràn ngập ngây thơ, sau đó vươn
bàn tay nhỏ bé non nớt nhẹ nhàng sờ sờ vết sẹo trên má Sở vương cùng với cánh
tay trái bị thương của nàng: “Phụ thân có đau không?”
Sở vương lắc đầu ôm lấy hắn: “Đi thôi, đi tìm
mẫu thân ngươi.”
Vừa ôm hắn đi ra, người trong miệng nàng đang muốn
tìm liền chủ động đi tới cửa.
“Mẫu thân, là phụ thân, phụ thân đã trở lại.”
Nghe những lời nói chưa được rõ ràng, Tiêu Ấu
Thanh chậm rãi đến gần nhéo mặt hắn một chút, ngược lại hướng về phía Sở vương
nói: “Thiếp tìm hắn nửa ngày cũng không thấy, thì ra là chạy tới nơi
này.” Lại xoay người hướng mấy cung nhân đi theo răn dạy nói: “Đều là
những người có tuổi tác cao, nhưng ngay cả hài tử cũng xem không tốt…”
“Mẫu thân.” Đứa nhỏ từ trong lòng Sở
vương tránh ra, đi tới trước mặt Tiêu Ấu Thanh, học bộ dáng đại nhân mà chắp
tay: “Đều là Tông Nhân nghe nói phụ thân đến mới gạt các tỷ tỷ trốn ra,
Tông Nhân biết sai rồi, mẫu thân có thể trách phạt Tông Nhân nhưng đừng phạt mấy
vị tỷ tỷ vô tội.”
Âm thanh còn rất non nớt, nhưng từng câu từng chữ
bọn họ đều nghe được cực kỳ rõ ràng, Sở vương kinh ngạc nhìn Tiêu Ấu Thanh:
“Hắn?”
“Vương gia rời đi một năm, bây giờ hắn đã hai
tuổi rưỡi, đứa nhỏ này có lòng tốt, cái gì cũng biết.”
“Lục vương, Lục vương phi đều là do tiểu
nhân…”
“Trương cung nhân, chuyện hôm nay Quận vương
đã thay các ngươi cầu tình thì ta sẽ không trách phạt, nhưng nhất định không có
lần sau.”
“Đa tạ Vương phi, đa tạ Quận vương.”
“Mang theo Quận vương lui xuống đi.”
“Vâng.”
Sở vương đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hài tử được
cung nhân khom lưng dắt đi, hài tử đi được một hai bước lại quay đầu lại giống
như không nỡ, lại nhìn mọi người nói cho hắn biết phụ thân là nàng, chỉ là hắn
không rõ, gia gia luôn luôn nghiêm túc kia mỗi khi nhìn đến mình thì sẽ cười,
nhưng phụ thân lại không có.
Bàn tay treo trước ngực đột nhiên bị người nhẹ
nhàng nắm lấy, bên tai truyền đến giọng dịu dàng: “Mẫu thân có khỏe không?”
Sở vương quay đầu lại cười gật đầu với nàng:
“Mẫu thân không có việc gì.”
“Khởi bẩm Lục vương, có Khu tướng cầu kiến.”
“Biết rồi, để Khu tướng chờ ở Thùy Củng điện
đi.”
“Vâng.”
Thoáng nhìn Tiêu Ấu Thanh nhíu mày, Sở vương vươn
tay phải nhẹ nhàng vu0t ve đuôi lông mày của nàng: “Phản loạn vừa định, mấy
ngày gần đây ta cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi, ra vào cửa cung cũng không
tiện nên ta sai người mở điện các bên cạnh ra, chúng ta tạm thời chuyển đến đó.
Chờ mọi chuyện xử lý xong, ta sẽ nói tất cả mọi
chuyện cho ngươi biết.”
Tiêu Ấu Thanh không nói gì, chỉ nắm tay nàng nhẹ
nhàng gật đầu.
***
Trong Thùy Củng điện, Trần Dục cởi mũ quan quỳ gối
trước mặt Sở vương, nàng khép tấu sơ lại cúi đầu nhìn Trần Dục, đứng lên từ chiếc
ghế bên cạnh ngự tọa: “Chuyện thay người khác cầu tình không giống với
cách làm người của Khu tướng từ trước đến nay.
Bệ hạ khen ngươi là lương thần chính trực, ngươi mấy
lần chống đối, bệ hạ chẳng những không giáng tội mà ngược lại còn thăng chức.
Bây giờ lại thay người này cầu tình, nhưng không
biết sau này phải làm sao mới có thể tránh được hiềm nghi lấy quyền mưu tư này
đây?”
“Lần này hạ quan cầu tình cũng chưa từng nghĩ
tới sau này sẽ tránh hiềm nghi như thế nào.
Vẫn là câu nói kia, hạ quan đối với giang sơn xã tắc
không thẹn thứ gì, nhưng hạ quan là người, cũng sẽ có nữ nhi tư tình.”
Sở vương đưa tay sau lưng: “Sư phụ đứng lên
đi, sư phụ yêu thương nữ nhi cũng không thua gì với lòng trung thànhđối với
giang sơn xã tắc này cả.
Mối hôn sự này đến cùng vẫn là do nương tử nhà ta
thúc đẩy.”
Trần Dục nhặt mũ quan đứng lên: “Mặc dù hắn
đã từng có ý nghĩ đó, nhưng đúng lúc hối cải, Lục vương tạm thời thay quan gia
xử lý triều chính, nếu đến ngày quan gia khôi phục sức khỏe thì Lục vương nhất
định sẽ vào Đông Cung, người kế trữ phải có tâm tư rộng lớn mới đúng.”
Sở vương nắm chặt tay sau lưng, không vui nói:
“Sư phụ muốn bổn vương làm thánh quân sao?”
“Chẳng lẽ Lục vương không muốn làm thánh quân
sao?”
“Ta nhớ sư phụ đã từng giảng bài *, đạo còn
thì quốc nhất định còn, đạo vong thì quốc nhất định vong, làm ngươi liêm chính,
dân chúng phục, cấm đạo tặc, trừ gian tà, cho dù là ơn sinh dưỡng dục cũng vậy.
Thiên tử tam công, chư hầu nhất tướng, đại phu giỏi quan, sĩ bảo chức, ai cũng pháp độ mà công: là cho nên ban trị cũng vậy.
Luận đức mà định người, lượng năng mà nhận quan, đều
khiến người ta che chở người, mà mỗi người đều thích hợp, trên nhất là người hiền
làm tam công, tiếp theo làm chư hầu, cuối cùng mới làm sĩ đại phu.”
(*)Tuân Tử quân Đạo: (Tiếng Trung: 荀子) (316 TCN – 237 TCN) là một nhà Nho, nhà tư tưởng của
Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc.
Cùng với Mạnh Tử, ông là một trong những người nổi bật nhất trong những người kế thừa và phát triển tư tưởng Nho gia của Khổng Tử.
là đạo quân tử.
“Lục vương không quên…”
“Bổn vương là ghi nhớ khắc cốt trong
lòng!” Sở vương cắt ngang lời Trần Dục.
“Hạ quan liều chết mà nói một câu, Lục vương
muốn xử trí hắn, có phải cũng là từ lòng ích kỷ mà nảy ra hay không?” Trần
Dục nhìn Sở vương: “Bất luận là có hay không, những dân chúng không thể
nhìn thấy được chân tướng, sẽ cảm thấy như thế đây?”
“Ta không quan tâm.” Không đợi Trần Dục
phản bác, Sở vương lại phất tay về phía Thiên điện: “Dẫn ra.”
“Phụ thân.” Trần thị từ Thiên điện đi
ra, rưng rưng nước mắt nhào vào trong ngực phụ thân.
Ngày trước đó, Trần thị từ Lương trạch chạy về phủ,
hai chữ cầu tình còn chưa kịp nói ra miệng thì liền bị người của Hình bộ mang
đi.
Lúc này Trần Dục mới nóng nảy xông vào đại nội.
Trong tay Trần thị còn cầm theo một phong thư hòa
ly.
“Bổn vương ép hắn ký thư này, sau đó đưa đến
quan phủ chứng từ, từ nay về sau Trần thị và Lương Văn Bác không còn liên quan.”
Trần Dục kéo nữ nhi ra phía sau lại dặn dò vài
câu, Trần thị cùng nội thị lui ra.
Trong mắt Trần Dục cũng không có vẻ cảm kích:
“Nhưng mặc dù là vậy, giết Lương Văn Bác đơn giản chỉ là trút hận.
Việc che mắt thế nhân như thế này chỉ khiến người khác cảm thấy Lục đại vương của quan gia đơn giản cũng là loại người lòng dạ hẹp hòi mà thôi.
Lục đại vương muốn danh chính ngôn thuận để quần thần ủng hộ, sao lại có thể vội vàng như vậy đây.
Lục đại vương để cấm quân vây quanh các phủ của Tể
tướng, không khác gì nhốt vào đại lao, so với quan gia ngày xưa thì có gì khác
nhau sao?”
Sở vương quát: “Tru di phản đảng thì có gì
sai?!”
“Tru di phản đảng?” Trần Dục cười lạnh:
“Thật sự chỉ là tru di phản đảng thôi sao?”
Trong đại lao Hình bộ, ngoại trừ tâm phúc đảng vũ
của Thái tử, còn có rất nhiều thần tử không liên quan đến Thái tử cũng bị cho
là đồng đảng với Thái tử.
Ngoại trừ mấy trọng thần Tể phụ thường hay nghị sự
ở Văn Đức điện thì không dám động tới, còn lại các tâm phúc cựu thần bên cạnh
Hoàng đế hầu như đã đều bị xử trí.
“Bọn họ không dám nói, đó là bởi vì bọn họ sợ,
Lục đại vương có thể có được hôm nay, há có thể nhìn không rõ hay sao?” Chẳng
qua chỉ trong một đêm ngắn ngủi, thành Đông Kinh đã thay đổi lớn.
Đường Kinh Lung đổi thành đóng quân, ngoại trừ chiến loạn, nội bộ triều đình cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thiết giáp kiên cố cùng mâu qua sắc bén, các sĩ đại phu dám giận nhưng lại không nói: “Quân, dân đều như nhau.
Có thanh thì lưu danh, có tội thì lưu tội.”
Trên bàn còn có mấy quyển thỉnh từ và tấu sơ, Sở
vương nhìn nhưng lại không phê duyệt, bây giờ lời nói của Trần Dục lại khơi dậy
quyết tâm của nàng, nàng ném trát tử qua: “Những thư từ quan này, bổn
vương đều sẽ phê chuẩn.”
Lại lớn tiếng nói: “Bổn vương không sợ sau
này sử quan sẽ viết lại những gì, bản vương có công thì hơn trăm năm sau tự sẽ
có người truyền lời, cũng sẽ có người hiểu được.” Sở vương đi tới trước mặt
Trần Dục: “Bổn vương sẽ không làm thánh quân, bởi vì…quá mức nghẹn khuất.”
“Lục…”
“Sư phụ đừng quên.” Sở vương chặn lại những
gì Trần Dục muốn nói: “Trước khi trở thành thánh quân, thì trước hết đó là
làm người.”
Sở vương lui về phía sau vài bước chắp tay với Trần
Dục: “Về sau Khu Mật viện còn phải tiếp tục nhờ sư phục đảm nhiệm, nhưng sẽ
có Phó Sứ khu mật hỗ trợ ngài.”
Trong thiên điện có thêm một người mặc áo bào tím
đi ra, hơi khom người về phía Trần Dục: “Phó Sứ khu mật viện mới, bái kiến
Khu tướng.”
“Cảnh Minh?”
***
Tháng tư năm Kiến Bình thứ mười hai, lấy tội mưu
phản mà phế truất Thái tử làm dân thường, giam vào Tông Chính tự.
Đô chỉ huy sứ Lý Hiếu Nghĩa tuy là đồng mưu nhưng
lạc đường lại biết trở về hộ vệ Hoàng đế, sau lại chết trong hỗn chiến, phán tội
nhất đẳng không liên quan đến tộc nhân, chỉ đoạt lại công danh của hắn, Hoàng đế
giao chiến với phản quân bị thương nên lệnh cho Sở vương giám quốc.
Giữa tháng tư niêm phong các đồng đảng của phế
Thái tử, Hoàng Thành ti điều tra hơn nửa tháng, do Đại Lý tự định tội.
Tội chia làm ba đẳng, tự mình từ chép gia diệt tộc,
thứ tự từ chép nhà lưu đày, nữ quyến trong nhà bị đưa vào Giáo Phường ti làm kỹ
nữ, lần thứ hai từ cách chức bị tống vào ngục, vĩnh viễn không được làm quan.
Khai Quốc Sơn Âm Bá bệnh trong phủ, Lý gia bị lần
biến đổi lớn này mà từ thịnh chuyển thành suy.
“Vào Giáo Phường ti làm kỹ nữ…” Sở
vương xem phán quyết trong thư, do dự một hồi.
“Đại vương cảm thấy có cái gì không ổn sao?”
“Nữ tử trong hậu trạch không thể tự mình lựa
chọn, nhưng lại bởi vì tội của bọn họ mà bị liên lụy, một khi vào Giáo Phường
ti…”
“Đại vương trạch tâm nhân hậu, không muốn
nhìn những nữ tử vô tội kia chịu khổ.”
“Vạch trừ cột này không vào Giáo Phường ti,
những nữ quyến của các quan lớn này ngày thường ở trong trạch luyện nữ hồng đọc
nữ giới, để cho bọn họ vào Linh Cẩm viện ở phường Chiêu Khánh đi.”
“Mong Đại vương suy nghĩ kỹ…” Hình bộ
cùng quan viên của Đại Lý tự đồng thời quỳ xuống: “Linh Cẩm viện của Thiếu
Phủ Giám quản lý, chuyên chế tạo trang phục thừa thiếp chuyên cung cấp cho tông
thất, các nàng là tộc nhân phạm tội, sao lại có thể cho vào Linh Cẩm viện được?”
Sở vương ngẩng đầu trầm mặc hồi lâu.
Mấy thần tử nhìn nhau không nói gì, lui về phía
sau một bước nói: “Đại vương có lòng tốt cảm thông cho những nữ tử yếu đuối
này, tuy Linh Cẩm viện không hợp lễ pháp nhưng có thể để cho các nàng đi đến
Nhiễm viện làm tạp vụ, coi như là phá lệ khai ân.”
Sở vương lúc này mới buông lỏng: “Vậy thì
theo ý của Thiếu khanh đi, gạch Giáo Phường ti đổi thành Nhiễm viện.”
“Vâng.”
Mấy vị quan viên cầm thư phê duyệt cuối cùng từ
Văn Đức điện đi ra, nhao nhao lắc đầu nói: “Trong nửa tháng phán trảm lập
quyết vô số các đại thần nhưng cũng không thấy Đại vương có một tia do dự nào,
hôm nay lại vì những nữ tử trong hậu trạch này mà giày vò nửa ngày a.”
“Còn không phải sao, vốn tưởng rằng Đại vương
và quan gia giống nhau, hiện giờ xem ra là rất khác nhau.
Hôm nay mở tiên hà, ngày sau những nữ quyến tịch
gia cũng không thể nhét hết tất cả vào Nhiễm viện được, đây chính là quan sở
hoàng gia.”
“Chuyện hôm nay chưa xong, chuyện ngày mai để
ngày mai nói sau.”.