Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 30


Cho dù trong bóng tối,các thế lực có chuyển biến gì thì những người dân bình thường ở kthành Lâm An vẫn sinh hoạt như cũ.

Mấy ngày nay, Lạc Thừa Ân phụng mệnh cha, dẫn người của Lạc phủ đi tìm kiếm tong tích của tứ hoàng tử, còn Lạc Thủy Linh, sau khi nghe Lạc Thừa Ân nói về trở ngại của Sở Hiên với ả thì vẫn luôn không ra ngoài, ở trong phòng suy nghĩ cách khiến cho Lạc thừa tướng chấp nhận hai người.

*-*

Buổi tối, trong gian phòng hạng nhất của Nhất Túy Gian.

Trên chiếc giường to lớn, xung quanh phủ đầy những tấm sa mỏng đang diễn ra một hồi xuân diễm.

Sở Hiên không hề mặc gì, đang ôm ghì lấy cơ thể bóng loáng, trắng mịn của Du Tử Khâm. Hắn ngồi dựa vào thành giường, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Du Tử Khâm đặt ở trên người mình, để hai chân trắng muốt, tuy không dài nhưng thon thả vòng qua hông hắn.

Nửa thân trên cố gắng ma sát với cơ thể mềm mại kia, một tay đang nắn bóp cái mông trắng hồng không tì vết, tiện thể dùng sức khiến cho nơi mềm mại bên dưới của nàng nhịp nhàng ma sát với phần cứng rắn của hắn. Tay kia thì nhẹ nhàng nắn bóp đôi ngọc thỏ, cố gắng để bản thân không để lại ấn kí trên cơ thể nàng.

Dùng phần cứng rắn của mình, ma sát với nơi thần bí của nàng, mỗi một lần ma sát, mỗi một lần xúc cảm đều khiến cho hắn muốn phát điên. Nơi đó của nàng đã thấm đầy nước, vừa ma sát vừa tưởng tượng nếu mình thật sự ở bên trong thì cảm giác sẽ nất hồn đến cỡ nào.

Du Tử Khâm vẫn ngủ say không biết gì, đầu dựa vào trên vai Sở Hiên, chỉ có gương mặt hơi ửng hồng cho ta thấy được thân thể của nàng đang bị chơi người ta dày vò, chơi đùa một cách dịu dàng.

Càng ma sát thì tốc độ của Sở Hiên càng nhanh, hơi thở càng ngày càng nặng nề, thậm chí không kìm được mà phát ra tiếng hộc hộc.

Đột nhiên Sở Hiên thay đổi tư thế, dùng tay đặt Du Tử Khâm nằm xuống, hai chân nàng vẩn đang vòng quanh hông cảu Sở Hiên. Hắn liền gấp gáp cầm hai chân của nàng lên, khép chúng lại, sau đó nhét vật đó của mình vào giữa, điên cuồng luật động.

Mồ hôi càng ra nhiều hơn. Gương mặt của Du Tử Khâm ửng hồng, nhìn thật mê người, mày hơi nhăn lại, dường như là cảm nhận được động tác của Sở Hiên, nàng khẽ Ưm một cái.

Chính tiếng Ưm này làm lí trí của Sở Hiên như muốn hỏng mất, hắn luật động nhanh hơn, những cú đâm càng lúc càng mạnh, sau khi ra vào mấy chục cái, Sở Hiên bất động, trong miệng khẽ gầm một tiếng, gương mặt cũng giãn ra, phóng thích tất cảm mầm móng nóng ấm của mình vào bụng dưới Du Tử Khâm, sau khi phóng thích xong, nơi đó vẫn còn giựt giựt vài cái, sau đó mới chính thức im lặng.

Sở Hiên thỏa mãn nằm xuống bên cạnh Du Tử Khâm, thở dốc. Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán nàng.

Nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say sưa không biết trời trăng gì kia, Sở Hiên cười khổ. Nàng có biết chăng, có một nam nhân rất yêu nàng, có một nam nhân điên cuồng vì nàng, có một nam nhân có dục vọng mãnh liệt với nàng đến mứa hắn không thể kìm chế được, chỉ có thể dùng cách đê tiện này để có được nàng, nhưng lại cũng không dàm thật sự tổn thương nàng.

Du Tử Khâm, đến bao giờ nàng mới nhận ra đây.

Dùng gương mặt của mình cọ cọ lấy gương mặt của nàng, như một con thú đáng thương đang tìm sự an ủi, yêu thương từ phía chủ nhân của mình, đôi tay lại dùng sức, ôm chặt nàng hơn.

Càng ôm, nơi đó của hắn càng cứng rắn.

Sở Hiên nhìn xuống thân dưới của mình, cười khổ. Sau đó ôm lấy Du Tử Khâm, gương mặt ánh đầy nét cười, môi hôn vào má nàng một cái, nói nhỏ:” Nàng lại phải chịu khổ nữa rồi.”

Sau đó, một màn nóng bỏng lại bắt đầu. Dù sao đêm vẫn còn rất dài mà, phải không.

(em học màn này từ má Mặc đấy ạ)

*-*

Thừa tướng phủ, thư phòng Lạc Vân Sơn.

Sau vài ngày tìm kiếm không hiệu quả, Lạc Thừa Ân liền bỏ cuộc, không tìm nữa, tìm kiếm một người trong vô vọng, không phải là điều thừa tướng phủ nên làm.

Lạc Vân Sơn đứng đưa lưng về phía Lạc Thừa Ân, im lặng nghe con trai bẩm báo, không nói gì.

Lạc Thừa Ân bẩm báo xong, thấy phụ thân không nói gì thì cũng im lặng. Hắn biết, lần này cha sẽ không tìm kiếm nữa, nhưng trong lòng cha nhất định rất khó chịu, dù sao cũng đã bỏ nhiều công sức như vậy rồi, bây giờ lại không thu được gì, là người, ai cũng không cam tâm.

Nhưng không còn cách nào khác.

Hồi lâu, Lạc Vân Sơn thở dài, nói:” Thôi! Ra lệnh cho người của chúng ta ở các nơi rút về, không tìm nữa.’”

-“Dạ!”- Lạc Thừa ân chắp tay cúi đầu với Lạc Vân Sơn, sau đó xoay người ra ngoài, hắn phải đi ban bố mệnh lệnh của cha nữa.

Khi vừa ra tới cửa, thì một người xuất hiện trước mặt hắn. Người này không ai khác, chính là muội muội của hắn Lạc Thủy Linh, đồng thời cũng là đứa con gái yêu thương nhất của LẠc Vân Sơn.

Tuy Lạc Vân Sơn có vài phòng thiếp thất, nhưng có lẽ là do kết quả của cuộc trạch đấu, hắn chỉ có hai đứa con do thê tử sinh, chính là huynh muội Lạc Thủy Linh. Vì vậy ông rất yêu thương hai người con này.

Nhưng do Lạc Thủy Linh là nữ nhi, nên nhận được nhiều sự cưng chiều từ ông hơn, chứ không phải là sự dạy dỗ nghiêm khắc như đối với Lạc Thừa Ân, vì thế mà đã hình thành nên một Lạc Thủy Linh không biết suy nghĩ, không biết nhìn sắc mặt của người khác.

Sau vài ngày suy nghĩ, Lạc Thủy Linh quyết định đến gặp cha mình, bày tỏ cho ông biết tình cảm của mình, ông thương mình như vậy, nhất định sẽ đồng ý.

Cha là thừa tướng, muốn đề bạt Sở vậy dễ như trở bàn tay, hơn nữa Sở caca thông minh như vậy, nhất định cha sẽ thích, vậy thì không cần lo về vấn đề gia thế nữa rồi.

_” Sao muội lại đến đây?”

Lạc THủy Linh nhìn qua, thấy là Lạc Thừa Ân liền chào hỏi:” Caca, muội tìm cha có việc.”- Sau đó không đợi cho Lạc Thừa Ân phản ứng mà đi thẳng vào trong.

Lạc Thừa Ân thấy vậy, không hiểu suy nghĩ cái gì, sau đó cũng vào theo.

Lạc Vân Sơn trông thấy là Lạc THủy Linh, gương mặt dịu đi rất nhiều, Lạc Thủy Linh liền chạy lại, sà vào lòng Lạc Vân SƠn:’’ Cha!”

Lạc Vân SƠn thấy vậy cười haha, vuốt tóc LẠc Thủy Linh:” Linh Nhi có việc gì mà tìm cha vậy?”

_” Bộ không có việc, không thể tìm cha sao?”- Lạc Thủy Linh làm nũng.

-“ Đương nhiên không phải rồi, Linh Nhi của cha, muốn gặp cha lúc nào cũng được.”

Lạc Thủy Linh làm bộ cọ cọ áo của LẠc Vân Sơn, sau đó vì che giấu sự ngượng ngùng của mình, đảo mắt khắp phòng. Cha này, chuyện nàng sắp nói cũng đủ làm nàng xấu hổ rồi, cha còn…

Chợt, mắt Lạc Thủy Linh dừng lại một chỗ, một bứa họa lọt ngay vào mắt của LẠc Thủy Linh. Lạc Thủy Linh buông Lạc Vân Sơn ra, đi đến cái bàn, nơi đang để bức họa, cầm nó lên, nhìn chăm chú.

Thấy hành động của Lạc Thủy Linh, Lạc Vân Sơn, tiến lại, hỏi:’’ Sao vậy, con nhận ra người trong bức họa à.”

Lạc Thừa Ân nghe vậy cũng tiến tới:” Muội biết người trong bức họa sao.?”

Lạc Thủy Linh quay lại:” Đương nhiên rồi, caca, huynh không nhận ra sao, đây chính là Sở caca mà.” Tuy Lạc Thừa Ân không nhớ được Sở Hiên nhưng Lạc Thủy Linh thì khác, người mình luôn nhớ mong, tâm tâm niệm niệm trong lòng, làm sao mà không nhận ra được.mặc dù đây là bức họa lúc Sở Hiên 5 tuổi, khi hai người gặp nhau thì SỞ Hiên đã 8 tuổi, nhưng điều này không thể làm khó Lạc Thủy Linh.

Lạc Thừa Ân nghe vậy, liền lại gần, cầm lấy bức họa, nhìn một hồi sau mới nói:” quả nhiên là rất giống, tại sao ta không nhận ra sớm hơn chứ, hắn cũng tên là Sở Hiên nữa mà, vậy mà không nhận ra ,làm tốn nhiều công sức như vậy.”

Lạc Thủy Linh nhìn thần sắc của cha và caca mình, lên tiến hỏi:” Tại sao hai người lại có bức họa của SỞ caca vậy.?”

Lạc Thừa Ân nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhìn muội muội đầy ý vị, nói:’’ Đây là bức họa lúc nhỏ của tứ hoàng tử Sở Hiên, con của Lan quý phi, đã mất tích cách đây 10 năm về trước.”

Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Lạc Thủy Linh không nói được gì, chỉ đứng đó ngơ ngác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận