Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 40


Tử Cấm Thành, Dưỡng Tâm Điện.

Thái y bỏ bàn tay gầy gò, xanh xao của hoàng đế xuống, sau đó quỳ phịch xuống đất, cố gắng khiến cho giọng nói của mình như run run, khóc hô:” Hoàng Thượng băng hà rồi!”

Ngày hôm sau, tin tức này được truyền đi khắp đầu đường cuối hẻm. Hoàng đế thứ 15 của Diễm Quốc, Cảnh Thiên đế băng hà vào ngày 9 tháng 10 năm Cảnh Thiên thứ 23, hưởng dương 47 tuổi. Tang lễ được chủ trì bởi thái tử Sở Thanh Trạch vô cùng long trọng.

Đất nước không thể một ngày không vua, ba ngày sau, đại lễ đăng cơ của thái tử được tổ chức vô cùng lớn.

Trong sử sách của Diêm quốc, ngày 22 tháng 10, năm Cảnh Thiên thứ 23 là ngày đáng nhớ nhất. Đó là ngày đánh dấu mốc son chói lọi cho sự huy hoàng kéo dài hơn 1000 năm của Diễm quốc, của hoàng tộc họ Sở.

Ngày hôm đó, đại lễ đăng cơ của thái tử Sở Thiên Trạch vừa tiến hành được một nửa, thì bất ngờ, toàn bộ Tử Cấm Thành bị một đoàn quân bao vây, những người này ai cũng vô cùng tài giỏi, có thể lấy một địch trăm, họ đều mặc đồ đen và quan trọng là phần lớn trong số họ đều là người của Trích Tinh Lâu, tổ chức thế giới ngầm lớn nhất Diễm quốc.

Sau đó, Thập Nhị Hỏa Diễm-ám vệ thần bí nhất hoàng cung cũng xuất hiện sau mấy chục năm im hơi lặng tiếng. Đang lúc văn võ bá quan mừng thầm, cho rằng, Thập Nhị Hỏa Diễm đến cứu bọn họ, đồng thời bảo hộ cho tân đế, điều đó cho thấy Sở Thanh Trạch là người tài đức vẹn toàn. Nhưng hành động sau đó của họ thì khiến cho ai ai cũng bất ngờ.

Thập Nhị Hỏa Diễm đưa ra chứng cứ chứng minh Sở Thanh Trạch âm mưu ám hại tiên đế, mưu sát huynh đệ ruột thịt, làm một kẻ bất nhân bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, yêu cầu cưỡng chế phế ngôi, bắt giữ chờ lệnh xét xử.

Tề Vương Sở Thiên Lâm, Hoàng hậu, Lan quốc công, Lan quý phi,Mục tướng- nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, Lạc Thừa tướng đếu có phần trong này, lệnh lập tức bắt giữ, giam vào tông nhân phủ, đợi cho hoàng đế mới lên ngôi sẽ trừng trị sau. Lời của Thập Nhị Hỏa Diễm vừa dứt, liền có người đi lên khống chế Sở Thanh Trạch và Sở Thiên Lâm cùng với Lan quốc công, Mục tướng, Lạc Thừa tướng vào Tông Nhân Phủ, chờ xét xử. Người nhà của bọn họ thì bị giam vào đại lao.

Mọi chuyện vẫn chưa xong, lúc này, Hiền Vương, cửu hoàng tử đã mất tích bấy lâu nay lại xuất hiện cùng với một thiếu niên khoảng 15 tuổi. Thập Nhị Hỏa Diễm liền công bố : Hiền vương là người tài giỏi, đức cao vọng trọng, có tài, có đức, Thập Nhị Hỏa Diễm quyết định thuần phục, đề cử Hiền vương là hoàng đế đời thứ 16 của Diễm quốc.

Dù cho có người có ý kiến thì cũng không tiện phản đối. Tổ huấn của Diễm quốc đã quy định, nếu là hoàng đế do Thập Nhị Hỏa Diễm chọn thì không ai được phép có ý kiến, mà phải chấp nhận vô điều kiện, hoặc nếu bọn họ muốn phế ai thì cũng tương tự. Bởi vì Thập Nhị Hỏa Diễm bị trúng lời nguyền trung thành với hoàng gia nên tất nhiên sẽ không chọn người tùy tiện. Bây giờ mà phản đối, chẳng phải trái với tổ huấn sao.

Ngay hôm đó, đại lễ đăng cơ vẫn được tiến hành, nhưng nhân vật chính đã đổi thành người khác. Người dân Diễm quốc mặc dú thấy kì lạ nhưng họ cũng không quan tâm lắm, đối với họ, ai làm hoàng đế mà không được, miễn sao mang đến ấm no cho bọn họ thì họ sẽ ủng hộ người đó.

Ngày 22 tháng 10, con trai thứ hai của Cảnh Thiên đế, Hiền vương Sở Phong lên ngôi với sự ủng hộ của mọi người, lấy hiệu là Thiệu Huy, đại xá thiên hạ. Tuy nhiên, Thiệu Huy đế vẫn chưa thành thân, nên không có tiến hành đại lễ phong hậu, mà chỉ có vài nha đầu thông phòng trước đó được phong làm tường tạị, quý nhân.

Ngày 23 tháng 10, năm Thiệu Huy thứ nhất, vào buổi thượng triều đầu tiên của mình, hoàng đế đã giới thiệu cho mọi người tứ hoàng tử- người đã mất tích hơn 10 năm, nay đã trở về, đó cũng chính là thiếu niên 15 tuổi có mặt tại đại lễ đăng cơ.

Thiệu Huy đế ra lệnh phong tứ hoàng tử Sở Hiên là Xích Lung vương, nhận lấy binh phù, quản lí toàn bộ đội quân chính quy của Diễm quốc, đứng đầu võ tướng, phong cửu hoàng tử Sở Dực là Linh Lung vương, phụ trách quản lí lương thực, quốc khố, hệ thống điều tra xử án của Diễm quốc, đứng đầu quan văn.

Tuy nói không ai phản đối Sở Phong làm hoàng đế, nhưng dù sao trong những người bị nhốt tại tong nhân phủ, cũng có người của mình nên có một số quan lại tỏ vẻ không hợp tác với mệnh lệnh của Sở Phong đưa ra.

Tuy nhiên, bọn họ chưa vui mừng được lâu, Xích Lung vương Sở Hiên bất chấp đây là tại trên triều, ra tay chém giết dã man những người phản đối đó, đến nỗi khiến họ chết không toàn thây, sau đó, chỉ thấy hắn dùng đôi mắt đỏ hằn đầy sát khí nhìn một lượt mọi người, khiến cho những người dù là từng chinh chiến sa trường cũng phải rét run, mở đôi môi mềm mại, đỏ au của mình, phun ra từng lời nói nhẹ nhàng:

-“ Các ngươi muốn chống lại sao?”

Giọng nói rất nhẹ, cứ như là bắt nguồn từ cõi âm khiến cho những người có mặt ở đây đều phải lạnh sống lưng. Đương nhiên lúc này, không còn ai dám nói gì. Tên này thật đáng sợ, nói giết là giết, không nể nang ai.

Có một vị quan thẳng thắng bước ra khỏi hàng chất vất:” Hoàng thượng, sao người có thể để hắn tự tung tự tác giết người như vậy trước mọi người, như vậy có còn coi quốc pháp ra gì không.”

Lời nói khiến cho người đang ngồi xe lăn uống trà nhàn nhã Sở Dực, lẫn người đang ngồi trên long ỷ được tỳ nữ quạt mát Sở Phong nhướng mày lên. Sở Phong cười cười, nhưng lời nói của hắn khiến mọi người không rét mà run:

-“ Giết bọn họ là hắn đã nhân từ rồi,các ngươi có muốn nếm thử cảm giác muốn chết mà không thể được không. Hừ, trẫm là hoàng đế, mệnh lệnh của trẫm là để cho các ngươi tuân theo mà không phải là chất vấn , quốc pháp sao, trẫm chính là quốc pháp, các ngươi nên nhớ, ở đây ai là vua, ai là thần,nếu như không rõ, ta không ngại tuyển lại toàn bộ quan lại, để cho tất cả các ngươi đều đươc an nghỉ.”

Mọi người tất nhiên hiểu từ “an nghỉ” nghĩa là gì, vì vậy, không có ai dám nói nữa, ngay cả vị quan đã lên tiếng kia cũng đổ đầy mồ hôi.

Sở Phong nhìn khắp đại điện, sau đó nói:” Nếu không có việc gì thì bãi triều, về việc xét xử mấy người ám hại tiên đế, đợi trẫm suy nghị kĩ thì sẽ nói cho các ngươi”. Sau đó đứng lên, phất tay áo bỏ đi.

Sở Hiên lúc này thấy không sao cả, ung dung bước đi, hắn đi tới đâu, mọi người đều không dám thở mạnh, sắc mặt trắng bệch.

Niêm Cẩn đẩy xe lăn ra ngoài, khi đi qua vị quan kia thì dừng lại một chút, Sở Dực nhìn hắn khinh miệt:” Không biết tốt xấu.” Sau đó rời đi.

Đường đường là mệnh quan triều đình, nay lại bị một đứa con nít vắt mũi chưa sạch nói mình như vậy, người kia thẹn quá hóa giận, lao đến Sở Dực, hét to:” Tên tiểu tử kia, ngươi dám !”- bây giờ hắn đã hơi điên cuồng, không còn kiểm soát được mình, hậu đài thì vài ngày nữa sẽ bị trị tội, tương lai của hắn coi như xong, Sở Phong là hoàng đế, Sở Hiên là đại ác ma, hắn không làm gì được, nhưng một tên tiểu tử 10 tuổi, lại bị què cũng dám khinh thường hắn, bất chấp tất cả, hắn xông lên.

Nhưng chưa làm gì được Sở Dực thì hắn lại dừng lại, sau đó từ từ ngã xuống, khi mọi người nhìn lại, thì thấy trên trán của hắn là một cái phi tiêu hình ngọn lửa, mọi người lại nhìn Sở Dực, cái tay của hắn vẫn giữ nguyên tư thế vung ra đằng sau, người cũng không hề quay lại, Niêm Cẩn lại như không có gì, lại gần đẩy hắn đi.

Khi hắn chuẩn bị khuất sau cửa, mọi người lại nghe được một giọng nói non nớt:” Ta là Linh Lung vương, không phải tiểu tử, nhớ kĩ.” Sau đó rời khỏi hoàn toàn.

Bá quan văn võ đợi cho không còn ai rồi, mới thở ra một hơi, đồng thời họ ý thức được, ba huynh đệ Sở gia, không phải là người mà bọn họ có thể chọc, từ nay về sau, bọn họ chỉ có thể an phận thủ thường, làm tốt công việc của mình, mong sao bảo vệ được mạng của mình.

Ba huynh đệ Sở gia tuy ai nấy đều không phải là kẻ dễ chọc, nhưng đồng thời cũng là những người quyền thế nhất Diễm quốc, sau ngày hôm nay, nếu là người thông minh chắc sẽ không dám chống lại bọn họ, vì vậy, cả ba người đều chưa thành thân này, đã trở thành một miếng thịt lớn cho những gia đình có con gái đến tuổi cập kê.

Riêng Sở Dực tuy chỉ có 10 tuổi, nhưng đển làm bạn học tập hay nha hoàn thì cũng là một cách hay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận