Tại chỗ Trần Tiểu Lam cùng Hàn Dực đứng lúc mở không gian lúc này xuất hiện một luồng sáng màu xanh. Cả hai từ trong luồng sáng đó xuất hiện. Trần Tiểu Lam nhíu mày lấy tay che mũi ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung quanh.
Cô mới có vào không gian một lúc trở ra lại thì khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Khu rừng màu xanh thay bằng màu đen đất đá trở nên cằn cõi thiếu sức sống, trên mặt đất có nhiều tảng đá lớn trên tảng đá bám một chất lỏng màu xanh. Không khí cũng trở nên hôi thối cực độ.
Hàn Dực tay cũng che mũi ánh mắt lạnh nhạt quét xung quanh rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt. Sâu trong ánh mắt đen kia là thứ gì đó không nói rõ thành lời. Âm u và cũng thật… ngạo mạn.
Trần Tiểu Lam trong lòng sôi sục như nồi canh. Lúc nãy ở đây có gì đó mang sức càn quét rất lớn nếu không cả cánh rừng cũng không trở nên tan hoang như vậy.
”Gừ…”
Tiếng gầm gừ khản đục vang lên bốn phía xung quanh. Cả người Trần Tiểu Lam nhanh chóng rơi vào trạng thái chủ động ứng chiến.
Lúc này mùi hôi thối dâng lên cực độ, tản ra khắp nơi đến ngộp thở.
”Tiểu Dực cẩn thận”
Vừa nhắc xong quả nhiên xung quanh liền xuất hiện tang thi, chúng khá đông nhưng hình như chúng không để ý đến cô rất thanh thản lảo đảo bước qua.
Trần Tiểu Lam nhíu mày. Thật kỳ lạ! Bọn chúng không nhắm vào tiểu Dực là đúng nhưng tại sao lại không nhắm vào cô. Còn nữa bọn chúng đi đâu vậy?
Bèn nắm tay Hàn Dực, chạy theo bọn chúng.
Khi chạy được nửa đường cô liền dừng lại, theo bản năng lùi lại một bước.
Hàn Dực thì không cảm thấy gì muốn bước tiếp nhưng khi thấy cô dừng lại cũng dừng lại theo. Nhìn thấy phản ứng như cứng đờ toàn thân của Trần Tiểu Lam cậu nghiên đầu nhìn cô hỏi: “Lam Lam sao vậy?”
Trần Tiểu Lam không đáp trả câu hỏi. Cô cảm thấy có gì rất lạ, tâm trạng cô nóng nảy như đang ngồi trên lò lửa.
Ở đây có gì đó rất lạ khiến cô có cảm giác không an toàn, cứ ngỡ như nếu tiến thêm một bước thì lập tức sẽ rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng. Rũ mi che đi sự đắng đo trong đáy mắt nhưng vẫn không được mắt Hàn Dực.
”Lam Lam sao vậy?”
Cậu tiếp tục hỏi, còn phối hợp kéo kéo cánh tay cô.
Trần Tiểu Lam thở một hơi dài, cô vẫn định im lặng không nói nhưng thấy phản ứng của Hàn Dực liền mở miệng: “Không sao cả…”
Lúc này tâm trạng cô hỗn loạn không có lý do chẳng biết nên trả lời thế nào chỉ có thể buộc miệng nói vậy cho cậu nhóc an tâm.
”Đi thôi…”
Trần tĩnh cơn sóng trong lòng, Trần Tiểu Lam nhanh chóng kéo tay Hàn Dực chạy về phía trước. Trước mặt cô là một khung cảnh có lẽ cả đời Tiểu Lam cũng không thể quên được.
Mùi hôi thối nồng nặc, máu tanh tưởi chảy khắp nơi khiến cô muốn buồn nôn. Cô cùng Hàn Dực tùy tiện nấp sau tảng đá gần đó, cô có thể nhìn thấy rất rất nhiều tang thi, bọn chúng cắn xé cào cấu nhau. Thậm chí lục phủ ngũ tạng đều hiện hết ra ngoài, đầu bị nát vụn tay chân bị cắn xé không nguyên vẹn vươn vãi khắp nơi.
Cô chợt nhớ ra…
Đây là khoảnh khắc tang thi tiến hóa. Tang thi chia làm 5 cấp.
Cấp A, B, C, D và S…
Cấp S là cấp tiến hóa cao nhất và cũng là khó đối phó nhất. Cấp A là cấp bình thường có tinh hạch màu lam lúc trước cô có thu được vài viên. Đến một thời gian nhất định những tang thi nghe tiếng rung trong đầu sẽ tụ họp lại một chỗ cào cấu cắn xé nhau. Những con còn sống sót cuối cùng sau hỗn chiến sẽ được nâng cấp.
Tinh hạch của cấp A thì giúp nâng cao khả năng chính xác khi chiến đấu của dị năng, còn cấp B thì trực tiếp thăng cấp. Tuy nhiên muốn đối đầu với nó bắt buộc dị năng phải có tầm ngắm chính xác, còn người bình thường muốn đối đầu với nó thì thà treo cổ tự tử trước còn vui vẻ hơn.
Thì ra là vì vậy nên lúc nãy cô mới có cảm giác hoang mang, và bọn tang thi đi theo tiếng rung trong đầu cũng chẳng thèm để ý tới cô trực tiếp bỏ đi.
”Tiểu Dực chúng ta đi mau thôi”
Cô không muốn ở lại đây chịu chết.
Trần Tiểu Lam gấp gáp nắm bàn tay nhỏ chạy đi.
Nhìn số lượng tang thi chết rất nhiều chắc cũng sắp đến lúc có con tiến hóa. Cô nên chạy đi thì hơn.
Hàn Dực chạy theo cô, ánh mắt như có như không luôn nhìn lại về phía lũ tang thi.
Mặt đất hiện tại như rung chuyển, dưới lòng đất ầm ầm như chứa sóng biển. Mặt đất chao đảo khiến Tiểu Lam mất thăng bằng muốn ngã.
Mặt đất như vỡ vụn, Trần Tiểu Lam ôm lấy Hàn Dực hét to: “Tiểu Dực ôm chặt lấy chị”
Hàn Dực nghe lời ôm chặt lấy cô, Trần Tiểu Lam thầm mắng trong miệng. Chết tiệt! Kỳ này coi như cô gặp xui rồi!
Mặt đất vỡ vụn, Trần Tiểu Lam cùng Hàn Dực nhanh chóng rơi xuống miệng vực do mặt đấy vừa mới rung chuyển tạo thành. Tiểu Lam siết chặt lòng bàn tay. Chẳng lẽ tính mạng cô cứ như vậy mà kết thúc, không muốn.
Nếu bây giờ mở không gian phải buông Hàn Dực ra kết quả chỉ có cô được sống. Không được! Cô đã hứa phải ở bên thằng nhỏ. Không nên tham sống sợ chết.
Nhìn Hàn Dực nhắm tịt hai mắt ôm chặt lấy cô. Tiểu Lam mỉm cười, nam chính của tương lai thật xin lỗi anh dính phải phận ruồi đen của tôi rồi!
Haha…
Lúc xem phim cô thường khinh thường mấy người không ngại hy sinh cứu người khác, nhưng khi ở trong tình trạng đó cô mới nhận ra đây không phải là ngu ngốc bình thường mà là cực kỳ ngu ngốc. Nhưng cho dù có ngốc cũng chẳng phải là không muốn buông tay hay sao?
Rơi càng ngày càng sâu với tốc độ kinh người. Tim, gan, phổi – lục phủ ngũ tạng của cô tất cả đều muốn trồi lên trên não mà yên nghỉ.
”Lam Lam…”
Giọng nói ngọt ngào vang lên.
”Suỵt”
Giọng nói đó liền im bặt an phận siết chặt tay ôm cô. Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh tới mức Trần Tiểu Lam cô không kịp suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào. Toàn thây hay không toàn thây?
Lý trí còn lại chút ánh sáng, Trần Tiểu Lam quật cường nghiến răng. Cô không muốn chết, không muốn, không muốn…..
Cô còn muốn tung hoành mạt thế không thể cứ như vậy mà chết được.
”KHÔNG MUỐN…”
Kiềm không được mà hét to lên.
Ý chí sống còn thật mãnh liệt và dường như ông trời đã thấu cho cô.