Đã mười ngày trôi qua sau lễ mừng tết, Đỗ Nguyệt Nhã đang rất mong chờ cuộc thi săn bắn mỗi năm mới tổ chức một lần này.
Mấy năm trước vì nàng chưa qua lễ trưởng thành nên theo quy định không được tham gia, năm nay lại khác, nàng đã mười tám tuổi rồi nên sẽ được đi cùng với các ca ca tham gia săn bắn.
Nguyệt Nhã trong trang phục cưỡi ngựa bước lên lưng con ngựa mà đại ca chuẩn bị sẵn cho nàng, đối với chuyện cưỡi ngựa bắn cung này, nàng của kiếp trước là không có đối thủ.
Nhìn nàng ngồi trên lưng ngựa mọi người có mặt đều kinh ngạc kể cả phụ hoàng, mẫu hâu và các ca ca của nàng.
Tại sao họ không biết Nhã nhi lại có thể cưỡi được ngựa.
Nàng cưỡi ngựa đi bên cạnh các ca ca, Hi Vũ bình thường lạnh nhạt, ít nói cũng không nhịn được tò mò hỏi
– Muội biết cưỡi ngựa lúc nào sao bọn ta lại không hay biết gì?
– Đại ca, chẳng phải con ngựa này là huynh chuẩn bị trước cho muội sao? Tại sao huynh lại chuẩn bị ngựa cho muội trong khi không biết muội có thể cưỡi được ngựa? – Nàng quên mất chuyện bản thân từ khi xuyên qua nơi này chưa từng học cưỡi ngựa chỉ là nàng dựa vào kí ức kiếp trước mà thôi, nhưng nàng không thể nói sự thật cho họ biết bởi vì nàng có nói thì họ cũng tưởng là nàng lại nói lung tung nên đành đẩy lại vấn đề đó cho đại ca nàng.
Không đúng! Nếu đại ca không biết nàng có thể cưỡi ngựa vậy huynh ấy chuẩn bị ngựa cho nàng làm gì? Chắc chắn là có vấn đề!
– Ta làm gì có chuẩn bị ngựa cho muội, muội có nhầm không vậy – Quả nhiên là vậy, nhưng nàng không biết vấn đè nằm ở đâu nên cũng chưa thể bứt dây động rừng
– Vậy chắc có lẽ là tên nô tài nào đó không biết nên đã chuẩn bị cho muội, đây là lần đầu muội được cưỡi ngựa, cũng may là con ngựa này thật ngoan nha – Nàng tìm đại cái cớ cho qua chuyện ,nàng muốn xem thử là ai đánh chủ ý lên người nàng, nàng nhất định khiến kẻ đó biết Đỗ Nguyệt Nhã nàng khi dễ chọc
Phụ hoàng của nàng ra hiệu cho Phương công công bên cạnh tuyên bố quy tắc trước khi bắt đầu.
Cuộc tỉ thí được chia ra thành nhiều đội, mỗi người sẽ rút một thẻ bài được đánh số, những người rút cùng một số se chung đội.
Đại ca nàng, tam ca Đỗ Hi Cảnh, đại tướng quân Lâm Ngự về cùng một đội, tiếp theo là đội thứ hai gồm có nhị ca nàng và hai vị thế tử của phủ Vũ thân vương.
Hôm nay Đỗ Yên cũng tham gia vì vậy mà nàng cùng nàng ta chung một đội, còn có Thanh vương kia vẫn ở lì không chịu về nước kia nữa, thật là ra đường không xem ngày mà, nàng lại về cùng đội với hai người nàng không thích.
Sau một hồi trống cuộc tỉ thí chính thức bắt đầu, nàng, Đỗ Yên và Thanh vương cùng nhau cưỡi ngựa đi tìm con mồi
– Thanh vương gia, tiểu nữ đã từ lâu nghe danh tiếng của ngài, hôm nay được gặp quả là vinh hạnh cho tiểu nữ – Đỗ Yên chen lên trước cưỡi ngựa song song với hắn
– Đỗ nhị quận chúa quá khen rồi, tại hạ hôm nay có dịp chung đội với quận chúa đây đúng thật là có duyên, nghe nói linh lực của quận chúa đã đạt tới cấp bốn là một trong những thiên tài của Hy Nguyệt
– Để điện hạ chê cười rồi
Bọn họ cứ ngươi một câu ta một câu, đúng là những người nhàm chán nói chuyện cũng thật nhàm chán.
Đỗ Nguyệt Nhã bị họ bỏ quên ở đằng sau nghe hai người nói chuyện thật muốn bỏ về cung ngủ một giấc cho rồi.
Nàng thấy bọn họ cũng không để ý đến nàng mà nàng cũng không muốn để ý đến họ nên điều khiển ngựa rẽ sang hướng khác.
Đã rất lâu rồi nàng không cưỡi ngựa, hôm nay là một dịp tốt để nàng rèn luyện kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung đây.
Nàng đi lòng vòng một lúc vẫn không thấy có con mồi nào cả, chẳng phải mỗi năm đến lúc tỉ thí sẽ có người thả con mồi vào trường săn hay sao? Tại sao nàng đi cả một vòng lớn rồi mà chẳng thấy con gì cả, cũng quá là kì lạ rồi.
Bỗng dưng con ngựa nổi điên hất nàng xuống đất rồi chạy mất, do không để ý với lại thân thể nàng ở kiếp này là lần đầu cưỡi ngựa nên không điều khiển được bị nó hất xuống đất , cũng may thân thể nàng bình thường hay tập luyện nên vẫn nhanh nhẹn nên mới chỉ bị trầy xước nhẹ.
Xém chút thì toi rồi, người bình thường không có linh lực như nàng ngã từ trên đó xuống không chết cũng tàn phế.
Đỗ Nguyệt Nhã một mình bị bỏ lại đi loanh quanh tìm xem có người nào đi ngang qua hay không nhưng cả buổi chẳng thấy một con ma chứ đừng nói là người.
Nàng cảnh giác lắng tai nghe, phía bên kia hình như có tiếng xào xạc, nàng nhìn chằm chằm vào khoảng cây trước mặt.
Từ trong đó bước ra là bốn con hổ to lớn, hừ, bọn người đó cũng quá xem thường nàng rồi, mà cũng đúng, ai bảo nàng hiện tại là một phế vật chứ, nhưng dù sao kiếp trước nàng cũng là một sát thủ bảo nàng đánh với bốn con hổ này tuy không nói là dễ nhưng vẫn có thể làm được.
Một con hổ mất kiên nhẫn lao về phía nàng, nàng giương cung nhắm vào ngay vị trí tử huyệt của nó, tuy tốc độ của nó nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng mũi tên của nàng.
Bởi vì có cung tên trong tay nên nàng dễ dàng hạ được bốn con hổ mà chỉ bị thương nhẹ do sơ suất khi hai con tấn công cùng lúc.
Tuy hạ xong bốn con hổ nhưng nàng vẫn giữ nguyên cảnh giác nhìn xung quanh, quả nhiên không đơn giản như vậy.
Một đám hắc y nhân từ trên cây đáp xuống bao vây lấy nàng, từ đầu bọn họ đã ở trên cây theo dõi từng nhất cử nhất động của nàng nên cũng thấy được thân thủ của nàng.
Nhưng chung quy họ nghĩ nàng dù sao cũng là người không có linh lực nên cũng không mấy để tâm
– Là ai phái các ngươi tới đây? – Nàng ánh mắt sắc bén quét qua từng người một ở đây, trong lòng nàng đã phần nào đoán được người đứng sau chuyện này nhưng không có chứng cứ nên tạm thời không nói
– Ngươi muốn biết thì đi xuống Diêm Vương mà hỏi – Tên hắc y nhân dẫn đầu đám người cuồng vọng nói.
Không đợi nàng nói thêm câu nào họ đã nhanh nhẹn ra tay.
Nàng híp đôi mắt phượng nhìn bọn họ, đưa tay rút cây trâm cài tóc nhanh nhẹn tránh né đạo linh lực, chỉ thấy nàng lướt qua năm tên hắc y nhân gần nàng nhất lần lượt ngã xuống.
Sát thủ tuy bị nàng hạ hết năm tên nhưng vẫn còn lại khoảng mười tên.
Họ thấy đồng bọn dễ dàng bị nàng hạ như vậy nên ra tay càng độc ác hơn, sau một lúc chiến đấu chỉ còn lại bốn, năm tên, nàng cũng bị trúng chưởng nôn ra một ngụm máu.
Một trong những tên sát thủ còn lại thấy nàng bị thương liền nhân cơ hội đánh một chưởng linh lực về phía nàng, trong lúc nguy cấp một đạo linh lực khác đánh tới phá giải đòn tấn công của tên sát thủ kia.
Nàng nhìn sang phía người vừa tới, là hắn !
– Ngươi là ai, tốt nhất đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình – Tên sát thủ vừa nãy tức giận lên tiếng
– Sao lại không liên quan đến ta, nàng ấy là nương tử chưa qua cửa của ta đấy – Viên Mặc Ngôn nửa dựa vào thân cây gần đó nhìn nàng nháy mắt
– Hừ, ai là nương tử chưa qua cửa của ngươi – Nàng trừng mắt nhìn lại hắn
– Nhã Nhã à, nàng đang giận ta đã đến trễ sao? Nàng đừng giận, để ta lấy đầu bọn chúng cho nàng, chịu không?
– Ngươi ….ngươi….
– Nàng đang cảm động lắm đúng không, không cần nhìn ta với ánh mắt như vậy, ta biết mà – Cảm động cái đầu của hắn á, nàng là tức đến không nói nên lời thì có, đến bây giờ nàng mới biết hắn không những là tên phiền phức mà còn là một tên tự kỉ
– Các người diễn trò đủ chưa? – Tên hắc y nhân tức giận quát, hắn ta đây là bị người khác xem như không khí sao có thể không giận
– Đủ rồi, bây giờ là đến lượt các ngươi – Hắn dứt lời liền đánh một đạo linh lực về phía đám hắc y nhân, linh lực của hắn khiến bọn họ trở tay không kịp mà mất mạng, đùa sao, linh lực của hắn đã ở cấp bảy chứ không hề thấp đâu nha.
Hắn cũng không biết tại sao bản thân lúc nãy không thấy nàng lại làm hắn lo lắng mà đi tìm, lúc thấy nàng sắp bị đạo linh lực kia đánh trúng tim hắn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực
– Cảm ơn ngươi, nhưng sao ngươi lại có mặt ở nơi này, chẳng phải lúc nãy ngươi đi cùng quận chúa của ngươi sao? – Sao nàng lại cảm thấy bản thân nói ra câu đó lại có vị chua nhỉ
– Ta không đến, đợi các ca ca của nàng đến nhặt xác cho nàng sao? Mà chuyện này thì có liên quan gì đến nhị quận chúa, a, thì ra là nàng đang ghen sao?
– Ghen? Thanh vương gia à , ngươi bớt tự kỉ lại đi
– Ta vừa cứu nàng đó
– Thì ta cảm ơn ngươi rồi
– Ta cứu nàng một mạng mà nàng chỉ cảm ơn thôi sao?
– Chứ giờ ngươi muốn ta làm gì, nói đi, nếu được ta sẽ đáp ứng
– Vậy nàng lấy thân báo đáp đi – Hắn nhìn nàng nửa đùa nửa thật nói
– Lấy thân báo đáp cái đầu của ngươi, coi như ta chưa nói gì đi – Nàng chẳng thèm để ý đến hắn mà đi tìm các ca ca
– Nhã Nhã, chờ ta với.