Ở Show Tuyển Nữ IDOL Làm Trà Xanh

Chương 16: Street dance


Dù có nói là phiếu bầu, nhưng giống như Giang Tư Ngôn nói, đây chỉ là cái mánh khóe tổ chương trình thêm vào để tăng sự đặc sắc của chương trình. Kết quả của lần bỏ phiếu này cũng chả có chút liên quan gì tới những lần lên hình sau đó cả.

Đám người của tổ chương trình đó chỉ có thể loại thực tập sinh ra chứ sao có sức mạnh để loại các mentor ra được.

Cho nên lúc thông báo kết quả phiếu bầu lần này, mặt của đạo diễn cũng không nghiêm túc như mọi khi, mà lại còn vô cùng thư thái thong thả đến nỗi đôi mắt cũng híp lại: 

“Được rồi, các vị mentor nghĩ ai sẽ là người dành được nhiều số phiếu nhất nào? Tiện thể đoán xem các thực tập sinh này sẽ thích điều gì từ các bạn nhất.”

Tính cách của Úc Phi khá hoạt bát, vì thế mỗi lần như thế này đều là hắn đứng lên nói đầu tiên: “Người nhiều phiếu nhất thì tôi nghĩ là Giang lão sư, ừm, còn điều mấy thực tập sinh kia thích nhất ở tui hả, tất nhiên là khuôn mặt siêu đẹp troai của tui rùi. Á hí hí.”

Đạo diễn: “Ồ!”

Úc Phi: “……”

Ông đạo diễn này thích cười khinh bỉ nguời khác quá ha.

Đạo diễn ho nhẹ một tiếng: “Thôi được rồi, trở lại chuyện chính nào! Hiện tại tôi sẽ thông báo người xếp hạng thứ tư trong số các mentor——”

Đạo diễn nói đến đây, cố ý tạm dừng một chút, sờ cái cúc áo, sau đó mới tiếp tục nói: 

“Là Úc Phi.”

Úc Phi: “……???”

Ủa, duma.

Hắn lại là người xếp cuối cùng? Không khoa học!!!

Úc Phi vẻ mặt anh da đen với ba dấu chấm hỏi trên đầu nhìn đạo diễn, nếu không phải lúc này còn đang quay, hắn nhỉ muốn cướp cái danh sách đạo diễn đang thần thần bí bí giáu trên tay mở ra xem xem có đúng là đạo diễn này có nói nhầm tên hay không.

So với Giang Tư Ngôn hắn cũng oke, dù sao thì Giang Tư Ngôn cũng là tiền bối có nhân khí có thực lực trong giới, đấu với Giang Tư Ngôn, hắn cũng thua tâm phục khẩu phục. Thua trong tay Lâm Phương Phỉ cũng oke, rất nhiều lần khi hắn đi ngay qua phòng luyện tập vũ đạo Lâm Phương Phỉ phụ trách, đều nhìn thấy nàng vẫn tiếp tục theo sát các thực tập sinh vào đêm khuya, nếu không có công lao thì cũng có khổ lao, cho nên các thực tập sinh bầu chọn cho Lâm Phương Phỉ Úc Phi vẫn có thể hiểu được.

Nhưng, thế quái nào mà hắn lại thua Bành Thần được? Vi diệu dị?

Mỗi ngày luyện tập, Bành Thần luôn là người đến muộn nhất, cũng là người ra sớm nhất, chả biết thời gian trong phòng luyện tập đang vội vội vàng vàng làm cái gì, đến ngya cả Úc Phi cũng chưa được chiêm ngưỡng Bành Thần dạy được thực tập sinh câu hát nào…… 

Không đúng, nàng ta cũng đã dạy được mấy câu, cũng chỉ là hai câu hí khang, cộng thêm vì lời nhận xét nho nhỏ cho các thực tập sinh, thế mà số phiều bầu cũng có thể cao hơn hắn, Úc Phi cảm thấy mình sắp shock nằm ngất ra đấy luôn rồi.

Đạo diễn hình như cũng nhìn thấy sắc mặt Úc Phi không đúng lắm, chủ động an ủi một chút: “Úc lão sư không nên vì chuyện này mà nản lòng, cái bảng xếp hạng mentor này cũng thất thường theo tính khí của các thực tập sinh, đợi một khoảng thời gian nữa chúng tôi sẽ sắp xếp để các thực tập sinh vote lại, có khi lúc ấy cậu lại trở thành top 1 mentor được hoan nghênh đó nha.”

Úc Phi miễn cưỡng cong khóe mội lên, cười như không cười: “Cũng phải.”

Đôi môi đỏ của Bành Thần khẽ mở, đưa lời nói khi nãy Úc Phi vừa nói tát bép thêm một phát nữa vào mặt hắn: “Cố lên nhé Úc lão sư, gióng như nãy anh đã nói, nothing is impossible, mọi việc đều có thể xảy ra mà!”

Úc Phi: “……”

Nãy hắn có nói câu này à? Đúng là cái miệng hại cái mặt mà!

Đạo diễn vừa nói xong xếp hạng của Úc Phi, Lâm Phương Phỉ càng khẩn trương hơn. Mặc dù nghề nghiệp của nàng bao nhiêu năm nãy giúp nàng vẫn có thể giữ vững được nụ cười trên môi trước máy quay, nhưng nội tâm của nàng thì đang vái lạy ông bà vái lạy tổ tiên: mình không thể kém hơn Bành Thần, mình không thể nào kém hơn Bành Thần……

Nhưng sự thật đã chứng minh, việc gì cngf mong nó không xảy ra thì nó đ bao giờ theo đúng nguyện vọng của mình cả.

Bởi vì nàng mới nghĩ như vậy, đã thấy nụ cười thiếu đánh của ông đạo diễn, nhìn qua chỗ nàng, nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ công bố mentor đứng ở vị trí thứ ba —— Lâm Phương Phỉ lão sư.”

Lâm Phương Phỉ: “……”

Bây giờ tôi muốn chui đầu xuống đất có kịp hong.

Việc công bố danh sách kết thúc, Giang Tư Ngôn là người được nhiều phiếu nhất, Bành Thần chỉ có thể nằm ở top 2. Dù sao thì cái danh hiểu “mentor nào được các thực tập sinh yêu thích nhất” nàng cũng mặc kệ, vì dù có láy được top 1 cũng chả có tí tiền thưởng nào, cần chi phải mất công, cho nên khi nhìn thấy kết quả này nàng cũng chả thấy đau buồn khốn khổ hay gì cả.

Nhưng mà lúc đạo diễn thông báo thứ hàng của Úc Phi và Lâm Phương Phỉ, Bành Thần nhìn cái vẻ mặt đần thối của hai người đó thì rất muốn cười phá lên nhưng vì hình tương cao quý này của mình nên nhịn xuống.

Nói thật thì, nàng rất mong chờ những lần bỏ phiếu sau. Nếu nàng không có lượt vote nào cũng chả ảnh hưởng gì đến độ dày của da mặt nàng, nhưng mà nhìn khuôn mặt của Lâm Phương Phỉ và Úc Phi đứng thứ nhất và thứ hai từ dưới lên trên cũng thú vị ra phết.

Sau khi kết thúc màn vote của các thực tập sinh và mentor, thì lần quay chương trình sáng nay cũng đã kết thúc. Tiếp heo chính là thời gian ăn trưa và nghỉ ngơi.

Tổ chương trình thống nhất trưa sẽ cho mọi người ăn cơm hộp, từ đạo diễn đến cá mentor, và cả các thực tập sinh, đều ăn thức ăn nhanh. Nhưng mà nếu có vị nào muốn tự bỏ tiền túi ra mua đồ ăn cho mình, bọn họ cũng không cản.

Nếu như những ngày bình thường, để thể hiện tính cách cởi mở hòa đồng của mình, Lâm Phương Phỉ sẽ chọn ở lại ăn cơm với mọi người. nhưng hôm nay thua dưới tay Bành Thần, nàng không có tâm trạng nào cả, tìm bừa một lý do không thể cùng mọi người ăn trưa.

Giang Tư Ngôn cũng có việc trở về công ty.

Cho nên cuối cùng chỉ còn có 3 người Bành Thần, Úc Phi và đạo diễn ngồi cùng một bàn ăn.

Trong lúc ăn cơm, đạo diễn bỗng nổi hứng bảo Bành Thần hát một khúc tướng thanh. Lúc này Bành Thần mới biết hóa ra đạo diễn nhà mình là fan của nghệ thuật tướng thanh truyền thống, không những thế còn là người xem không bỏ sót trận nào của kênh hí khúc.

Đạo diễn: “Nghe nói mấy ngày trước cô tham gia chương trình hát tướng thanh à? Khách quý tập này ngoài cô ra còn có ai nữa không?”

Bành Thần: “Có Vương Kim Long lão sư, còn có đồ để của ông ấy, Bàng Phong.”

Đạo diễn vừa nghe thấy thế đã hưng phấn hét lên: “Thầy Vương cũng tham gia à? Ù ôi, nói cho cô biết nè, tôi thực sự rất thích mấy tác phẩm của ông ấy đó, mấy khúc tướng thanh kinh điển đó, 《 tám phiến bình 》, 《 áo khoác ngoài 》, 《 đính hôn hôn phối》…… Tôi đã nghe qua nghe lại không biết bao nhiêu lần rồi. chỉ tiếc là ông ấy đã quá già rồi, bao lâu này cũng không mấy khi đủ sức để nói tướng thanh được nữa, chắc lần này tham gia chương trình là để giới thiệu người đồ đệ kia của ông ấy nhỉ?”

Bành Thần gật đầu: “Cũng gần như thế.”

Đạo diễn rầu rầu, tiếc hận nói: “…… Ai u, tôi nghe nói ông ấy còn viết thư pháp vô cùng đẹp mắt, cũng không biết bao giờ tôi mới có thể chiêm ngưỡng được một bức vẽ của ông ấy nhỉ.”

Bành Thần: “Lần sau gặp ông ấy tôi sẽ hỏi giúp bác.”

Úc Phi ngồi ở bên cạnh, nghe hai người bọn họ hàn huyên nửa ngày cũng không chen được câu nào vào, vừa nghe thấy đạo diễn nói với Bành Thần muốn chiêm ngưỡng một bức họa của Vương lão tiên sinh, đã dành được cơ hội nói chen vào: “nếu Bành lão sư đã cùng tham gia một tiết mục với vị Vương lão tiên sinh kia thì chắc chắn cũng có chút giao thiệp hiểu biết nhỏ, tôi nghĩ rằng chỉ cần cô ấy mở lời nhờ vả, chắc chắn ông ấy cũng nể mặt mũi ông ấy mà chi. Bành lão sư của chúng ta cũng giống ông ấy, đều là diễn viên biểu diễn tướng thanh chuyên nghiệp mà.”

“Diễn viên biểu diễn tướng thanh chuyên nghiệp” là danh xưng mới mà đám dân mạng kia dùng để trêu chọc Bành Thần, Úc Phi nói trong câu này cũng không tin rằng Bành Thần lại biết nói tướng thanh, cũng giống như cách nói chuyện của mấy người giang hồ ảo kia, toàn mang ý trêu chọc, chế giễu.

So với cái biệt danh lúc trước của nàng thì dụng ý này của Úc Phi càng nham hiểm hơn.

Bởi vì lời nói này của hắn chính là đang đào hố ra cho Bành Thần nhảy vào kìa!

Nếu như Bành Thần đồng ý với đạo diễn, tốn một đống tâm tư đi tìm một bức họa của lão tiên sinh, nếu lấy được một bức thì tốt, nhưng không được thì đến lúc đó dù đạo diễn bên ngoài không biểu hiện ra điều gì, nhưng trong lòng có thể sẽ cảm thấy là do Bành Thần không quá bận tâm với điều này.

Chốt lại một câu, việc này có thể tốn rất nhiều công sức nhưng không làm ra được cái thành quả gì.

May mắn là Bành Thần không nhảy xuống cái hố đã đào sẵn đó: “Cùng quay một chương trình truyền hình thì có thể sẽ có bao nhiêu giao tình được chứ, nếu đã nói như vậy, Úc Phi và đạo diễn cũng coi như là có giao tình nhỉ? Gần đây tôi thực sự khá bận, vừa tham gia chương trình《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》 của chúng ta, lại phải chuẩn bị cho sự kiện khai trương mới của cửa hàng, nếu không thì Úc lão sư có thể đi thử một chuyến xem sao? Nhỡ đâu lại được?”

Úc Phi: “Tôi……”

Bành Thần chặn miệng lời nói thoái thác của Úc Phi: “Tôi có nghe nói lúc trước Úc lão sư cũng có học qua thư pháp mà, nếu thế thì cũng coi như là tiếng nói chung với Vương lão tiên sinh rồi, hai người đều là những người viết thư pháp chuyên nghiệp kia mà! Hơn nữa Úc lão sư còn là một ca sĩ có tiếng tăm trong giới, chắc chắn rằng chỉ cần Úc lão sư đến mở lời, nhất định Vương lão tiên sinh sẽ nể mặt mũi của ngài mà cho đó nha.”

Úc Phi: “Tôi……”

Bành Thần lạnh nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt khiêu khích nói: “Làm sao thế, Úc lão sư cảm thấy bản thân mình không thể lấy được một bức họa sao?”

Dù sao thì Úc Phi vẫn còn quá trẻ, bởi vì nếu là người khác nói với nàng một câu như thế, Bành Thần chắc chắn sẽ bật ngược lại người đó một câu:”Đúng thế, tôi không thể làm thế được đấy, bạn thích thì bạn tự đi mà làm”, nhưng Úc Phi bị Bành Thần khích cho một nhát như thế, lập tức gân cổ lên nói: “Ai nói, không phải chỉ là một bức họa thôi sao, tôi sao có thể không bằng nó được. Cô chờ đó cho tôi, chắc chắn tôi sẽ có thể mang về được cho đạo diễn.”

Bành Thần: “Thế thì tôi phải cảm ơn Úc lão sư nhiều rồi, thật mong chờ tin tốt từ Úc lão sư nha.”

Úc Phi: “……”

Đạo diễn ngồi bên cạnh: “……”

Tuy rằng ông cũng chả hiểu tại sao cuộc nói chuyện lại biến thành như thế này, nhưng mặc kệ thôi, dù sao thì kết quả này cũng khiến cho ông khá hài lòng.

Sau khi ăn cơm trưa xong mọi người được nghỉ ngơi trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, buổi chiều lại tiếp tục quay.

Lần quay buổi chiều hôm nay chủ yếu là về hình ảnh các thực tập sinh tâp luyện. dù sao thì chương trình 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》 cũng chỉ là một chương trình tuyển chọn idol, cho nên việc các thực tập sinh luyện tập và biểu diễn mới là trọng tâm của chương trình.

Trong lần công diễn đầu tiên, tất cả các tuhực tập sinh được chia thành 14 nhóm. Mà lúc này bởi vì đã có 22 thực tập sinh bị loại, cho nên cuối cùng chỉ chia được thanh 10 nhóm. Mà số thành viên mỗi nhóm cũng thay đổi, nhóm có nhiều thành viên nhất thì có đến 11 người, ít nhất cũng chỉ có 6 thực tập sinh.

Nhưng cũng có một điểm tương đồng với lần công diễn đầu tiên, lần này vẫn sử dụng quy tắc tiến hành đối chiến hai nhóm, để cho công bằng, nhóm chuyên về dance sẽ đấu với nhau, nhóm vocal sẽ đấu với nhau, cũng tương tự, các nhóm hát rap cũng sẽ đối đầu với nhau.

So với vocal và rap thì Bành Thần càng có hứng thú với dance nhiều hơn.

Ngày trước nàng đã từng lấy thân phận của một giáo viên vũ đạo sống trong một cuốn tiểu thuyết đô thị nhiều năm. Dù cho khi xuyên vào quyển sách này, thân thể của nguyên chủ cũn không quá thích hợp với vũ đạo, cho nên có rất nhiều động tác vũ đạo khó nàng không thể hoàn thành một cách suôn sẻ được, nhưng một thân vũ đạo vẫn chưa hề bị mất đi, hơn nữa nàng có thể nhận biết được tiết tấu bài hát tốt hơn những người khác nhiều.

Tình thương mến thương của nàng đối với vũ đạo cũng chưa hề giảm bớt.

Cho nên theo thường lệ Bành Thần lại lựa chọn bước vào phòng luyện tập của nhóm dance đầu tiên.

Lúc bước vào cửa nàng còn nghĩ là sẽ phải gặp mặt người luôn ở trong phòng luyện tập – Lâm Phương Phỉ, giống như ở những lần quay trước, chỉ cần có thực tập sinh trong phòng luyện tập thì sẽ thấy Lâm Phương Phỉ ở đó. Nhưng hôm nay khi Bành Thần đẩy cửa bước vào, chỉ chỉ nhìn thấy thân ảnh của các thực tập sinh, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Lama Phương Phỉ.

Tuy rằng Bành Thần thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Nhưng mấy thiếu nữ trong phòng nhìn thấy Bành Thần đi vào, bỗng nhiên thấy tươi vui hẳn lên. Đặc biệt là hai thực tập sinh đã từng được Bành Thần tự nhình hướng dẫn về đoạn nhảy bài 《 Chiêu Bài Tô Vũ và Hạ Tình Hòa, lúc nhìn thấy Bành Thần thì suиɠ sướиɠ quá đến nỗi suýt khóc.

Hạ Tình Hòa: “Chào Bành lão sư ạ, có một đoạn vũ đạo ở phần điệp khúc này chúng em không thể nào tập theo được, cô có thể hướng dẫn thêm cho tụi em một chút được không ạ?”

Bành Thần gật đầu: “Oke, mấy đứa nhảy trước cho cô xem một đoạn xem thử thế nào.”

Các thực tập sinh còn lại đều rất nghe lời, nghe thấy Bành Thần nói như vậy, lập tức xếp vào đội hình biểu diễn. Bành Thần nhìn sơ qua một chút, đã biết tại sao Hạ Tinh Hòa lại đưa là yêu cầu như vậy, bởi vì lần này bọn họ đã chọn nhảy popping. Đây là một loại vũ đạo cần chú ý rất nhiều đến sự chuyển động của thân hình và theo tiết tấu của vũ đạo, hơn nữa lúc nhảy có khi còn cần phải kết hợp với một số yếu tố của loại hình nhảy đường phố(Street Dance), để có thể nhảy khiến cho người xem có cảm giác ngầu lòi, thì yêu cầu thân thể phải được khống chế vô cùng tốt.

Nếu như hiểu theo cách của kẻ não ngắn, thì trong lúc nhảy POP, mọi thứ đều có thể ảnh hưởng đến màn biểu diễn, ngay cả biểu tình trên mặt, động tác và cả đầu tóc.

Là một loại vũ đạo cần biết khống chế lực đạo, mỗi động tác sẽ có một phần lực đẩy khác nhau. Hơn nữa động tác còn cần sự dứt khoát và lưu loát.

Tự tin người, đặc biệt là sẽ khiêu vũ người nhảy ra sẽ có vẻ phi thường kinh diễm đẹp, rốt cuộc loại này vũ đạo kiêm cụ lực lượng cảm tốt đẹp cảm, nhưng không như vậy sẽ khiêu vũ, hoặc là nói là đối chính mình dáng người cũng hảo, bề ngoài cũng thế, tóm lại chính là đối chính mình không như vậy tự tin người, nhảy ra sẽ có vẻ chân tay co cóng, chẳng ra cái gì cả.

Sau khi Bành Thần xem xong bài nhảy của các thực tập sinh, rồi lại nhìn video gốc thêm 2 3 lần nữa, rồi bắt đầu hướng dẫn thêm cho các thực tập sinh.

Lần trước cũng có kha khá thực tập sinh được chiêm ngưỡng Bành Thần nhảy qua một lần, nhưng cũng có một số thực tập sinh chưa nhìn thấy, vì thế nên sau khi xem Bành Thần nhẹ nhàng hoàn thành bài nhảy mẫu, những thực tập sinh lần đầu tiên nhìn thấy không thể kìm lòng nhìn những thực tập sinh khác, bỗng nhiên có siêu năng lực có thể đọc được ý nghĩ của người khác—— tại sao lúc trước tui lại thấy Bành Thần không biết nhảy dị? Chả lẽ mắt tui bị lag à?

Mà những thực tập sinh đã từng nhìn thấy Bành Thần nhảy mẫu vẫn giư nguyên được nét mặt lạnh lùng, bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng của một người từng trải đã thấu hiểu 7749 thói xấu ở nhân gian “Tui đã nói với mấy người là Bành lão sư nhảy cực pơ phếch(perfect) rùi mà mấy người không nghe, giờ sáng mắt ra chưa, lêu lêu.”.

Bởi vì cái bẳng xếp hang mentor được các thực tập sinh yêu thích nhất kia làm cho tức xù lông, Lâm Phương Phỉ tức giận đến đến nỗi chưa ăn xong cơm trưa đã bỏ đi, buổi chiều nàng cũng không nghĩ đến việc trở lại phòng luyện tập, nhưng lại nghĩ đến việc chỉ có trong phòng luyện tập mới có máy quay ghi hình, nếu nàng không tới phòng tập luyện, thế thì có khả năng cao trong tập tiếp theo cũng chả có mấy cảnh quay của nàng, cuối cùng nàng vẫn quyết định điều chỉnh trạng thái, trang điểm nhẹ nhàng rồi từ từ đi xuống phòng luyện tập ở tầng dưới.

Là một dance mentor, điều chắc chắn là nàng sẽ đi đến phòng luyện tập của nhóm dance. Vì tiện cho việc tập luyện của tất cả các thực tập sinh, cho nên hiệu quả của phòng luyện tập vô cùng tốt, dù cho có đứng ở trước cửa đi chăng nữa cũng không thể nghe thấy bên trong đang làm cái gì.

Vì thế nên trước khi mở cửa phòng luyện tập, Lâm Phương Phỉ cũng chả biết được mấy đứa con iu dấu đang làm gì.

Nhưng mà khi nàng vừa mở cửa, đã phát hiện ra Bành Thần đang đứng trước mấy đứa con iu dấu của nàng, vô cùng kiên nhẫn dạy bọn họ về các động tác vũ đạo. Mà trọng điểm ở đây chính là, các thực tập sinh cũng đang học vô cùng nghiêm túc, dù cho động tác đẩy cửa của gây ra động tĩnh lớn như thế nào, Cũng! Chưa! Từng! Quay! Đầu! Lại! Nhìn! Cái! Nào!

Lâm Phương Phỉ: “……”

Ớ, thế hóa ra là sau cái phần bỏ phiếu mentor được yêu thích nhất khỉ ho cò gáy kia, Bành Thần cũng chuẩn bị đến đây cướp cái ghế dance mentor của cô rồi???

CMN, bây giờ nàng không muốn ăn cơm tối nữa, tức nhiều quá sặc dạ dày rồi.

Lúc này, Lâm Phương Phỉ đang ở phòng luyện tập bởi vì Bành Thần cảm thấy tức ngực mệt mỏi, ở một phòng luyện tập khác Úc Phi cũng bởi vì Bành Thần mà khói sắp xì ra khỏi đầu đến nơi rồi.

Mặc dù cái tâm trạng tốt đẹp của một con người theo chủ nghĩa xa hội như hai người bị Bành Thần chặn đường, nhưng lý do thì lại không hề giống nhau. Lâm Phương Phỉ thì là do buổi sáng có ít số vote hơn Bành Thần, buổi chiều thì lại thấy nàng ta trộm đi mấy đứa con iu quý của nàng, còn Úc Phi thì lại là do buổi trưa nóng đầu nên đồng ý với lời khích tướng của Bành Thần, đi tìm Vương lão tiên sinh xin một bức họa.

Lúc hắn đồng ý cũng chỉ cảm thấy việc này bé như mắt muỗi.

Không phải là nhờ ông í tự tay viết cho một bức họa thư thôi sao? Chuyện này đơn giản!

Thế mà sau khi ăn trưa xong nói chuyện với người đại diện nhà mình, Úc Phi mới biết được, việc này không khó mấy đâu, chỉ giống với việc bắc thang đi lên mây thôi.

Người đại diện: “…… Ông cố nội nhà tôi ơi, ông có biết là những bức họa đẹp của Vương lão tiên sinh từ trước đến giờ có tặng ai đâu? Nếu có thì cũng phỉ là người có quan hệ vô cùng, vô cùng tốt với ông í, hoặc à người ông í cảm thấy có duyên, mới có thể bảo ông í ngoáy cho vài nhát bút, còn những người khác í hả, ngủ đi thì sẽ có một tấm đấy.”

Úc Phi: “Cũng không thể bỏ tiền ra mua được ạ?”

Người đại diện: “Lấy tiền đập á? Cậu không hiểu những người làm nghệ thuật từ thế hệ trước cao ngạo thế nào đâu, hơn nữa bọn họ cũng chả thiếu tiền! Anh đây nói cho câu nghe nè, Cố đạo diễn nổi tiếng trong giới chúng ta, bài đăng trên Weibo 《 Kiếp tình nhân》kia kìa, haizz, anh cũng nghe người ta đồn thổi, nghe nói lão thái thái nhà hắn là fan trung thành của Vương lão tiên sinh, đến đại thọ lần thứ 80 của lão thái thái, Cố đạo diễn muốn kiếm một bức họa của Vương lão tiên sinh về làm quà cho lão thái thái. Lúc đấy cũng có cái ý tưởng kỳ quái giống cậu, cảm thấy không cần thiết phải lễ phép gì cả, thế là ông ta mang tiền ra đạp vào để mua! Vừa để cái chi phiếu trắng kia qua chỗ lão tiên sinh, và, bùm, chọc giận tới ông ấy, cuối cùng bị Vương lão tiên sinh chửi sấp mặt, không ngóc đầu lên được luôn ý chứ.”

“……”

Úc Phi nghe người đại diện nói xong, cả buổi chiều đều ngẩn tò te. Càng nghĩ hắn lại càngtức tức xì khói, lại càng cảm thấy Bành Thần con mẹ nó lại đi đào hố mình.

Từ trước đến giờ hắn cũng chưa bao giờ gặp mặt hay giao tiếp với Vương lão tiên sinh, nên cũng không rõ con người của ông ấy thế nào, nhưng Bành Thần thì lại đã từng tiếp xúc qua rồi. Chắc chắn là Bành Thần biết Vương lão tiên sinh là một ông già cứng đầu dầu muối không ăn cổ quái, cho nên cố ý ở trước mặt đạo diễn khích hắn.

Giờ lại làm hắn ngồi trên lưng cọp khó mà leo xuống được. Việc này hắn không những chính miệng nói tới còn chính miệng gật đầu đồng ý, nếu muốn làm lơ đi, thì không chỉ là vả mặt thôi đâu, mà chính là tát bép bép vô khuôn mặt soái cưa này của hắn í.

Nhưng nếu hắn kiên trì muốn tìm Vương lão tiên sinh mua một bức họa, giống như người đại diện của hắn nói, quá con mẹ nó khó khăn. Bố thằng khỉ nào biết cách vuốt mông ngựa của một diễn viên nghệ thuật truyền thống chứ!Ahuhu!

A a a, con mẹ Bành Thần này đúng là có độc mà!

———————————-

Chương này đăng trước cho mọi người đọc, bọn mình sẽ beta sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận