Ở Show Tuyển Nữ IDOL Làm Trà Xanh

Chương 21: Kỹ năng diễn của tôi rất kém sao? Rõ ràng ở cấp ảnh hậu luôn rồi mà


Mặc dù ngồi xem Bành Thần oanh tạc tứ phương thật sự rất hay ho, nhưng Đại Hải không thể không có chút lo lắng cho Bành Thần, mấy cái thứ như đóng phim bốc phét lên quá thực sự là không tốt chút nào luôn á, hiện thực sẽ dễ dàng tát mấy cái bem bép vào mặt ngay lập tức.

Nhất là khi nãy Bành Thần nói là nhân vật tiểu công chúa trong phim “Tiểu Công Chúa đi gả thay” như thể dành ra cho nàng, những lời đao to búa lớn nhất nàng đã nói gần hết rồi, nếu mà đoàn làm phim lúc đó không chọn nàng thì từ giờ về sau nàng sẽ khó có cơ hội ngóc đầu lên trong giới giải trí. Nghĩ về lúc đó mà thấy một tấn thảm kịch trong tương lại luôn rồi QAQ.

Đại Hải nói riêng điều này với Bành Thần, sắc mặt Bành Thần ngược lại không để ý tới: “Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, hiện tại thoải mái là được rồi. Nếu quả thực không muốn chọn thì đã không chọn rồi!”

Đại Hải: “Thế chị không cảm thấy như thế rất mất mặt sao?”

Bành Thần nhìn thế giới tràn đầy màu hồng: “Chị đây có thể sợ bất cứ thứ gì, nhưng riêng mất mặt thì không.”

Đại Hải quay sang hỏi nhỏ: “Tại sao thế? Liệu có phải là vì… là vì những những người đã từng ném đá chị có thể xếp hàng dài từ đây sang Paris không? “

Bành Thần:” …… ??? Trợ lý như thế này là muốn bị sa thải sao? Nếu không thì say bye luôn! =.=

Bành Thần vì đến cũng khá muộn nên tên trong danh sách thử vai cũng nằm ở gần cuối. Vì thế, nàng quan sát các nữ diễn viên lần lượt đi vào, và sau đó lại lần lượt đi ra.

Tuy rằng không biết bọn họ đã diễn cái gì trong buổi thử vai, nhưng bên ngoài vở kịch, nhưng chắc đây đều là những nữ diễn viên của phái thực lực, nhưng nếu chỉ xem những biểu hiện bên ngoài phòng thử vai, Bành Trần thực sự không có cách nào biết được bọn họ như thế nào. À, tất nhiên vẫn có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như Kiều Tư Nhiên.

Khi Kiều Tư Nhiên vào phòng thử vai, Vương Diệu cũng đi cùng cô ta. Tất nhiên Vương Diệu trước khi đến đây đã cùng đạo diễn bộ phim chào hỏi qua, tất nhiên một phần là do Kiều Tư Nhiên đã thể hiện tốt trong lúc thử vai, dù sao lúc hai người họ bước ra, khuôn mặt cứ cười cười toe toét. Nàng không biết nhưng nàng nghĩ rằng vai nữ chính đã được nhận định Kiều Tư Nhiên đóng!

Lúc trước Vương Diệu bị Bành Thần làm cho tức xì khói, nhưng lần này hắn đã học khôn hơn, không rảnh rỗi đến độ ra đứng trước mặt Bành Thần khiêu khích nữa.

Nhưng hắn không đi, thì đến lượt Kiều Tư Nhiên đứng bên cạnh hắn ta đi lên battle.

Thực sự thì Kiều Tư Nhiên đã chịu đựng Bành Thần quá lâu.

Khi Kiều Tư Nhiên lần đầu ra mắt, tình cờ lại là lúc Bành Thần đang hot chạm vào phỏng tay. Vào thời điểm đó, để ké fame của Bành Thần, công ty đã cố tình đặt biệt danh cho người mới lúc ấy là Kiều Tư Nhiên là “Tiểu Bành Thần”.

Đấy là một cách pr người mới quen thuộc trong giới giải trí. Nhưng câu chuyện buồn xảy ra khi dân mạng và các blogger đều không đồng ý, ai cũng nói Kiều Tư Nhiên đang ké fame, không biết lượng sức mình, ăn vạ trên mặt trăng. Thậm chí, người hâm mộ của Bành Thần đã đăng một Weibo dài dằng dặc để so sánh Kiều Tư Nhiên và Bành Thần với nhau, sau đó mổ xẻ Kiều Tư Nhiên từ đầu đến chân.

Weibo dài dằng dặc đó thậm chí còn đứng đầu hotsearch khi được các fan thi nhau share trên Weibo.

Fan làm thì idol phải trả, nên từ đó Kiều Tư Nhiên ghét Bành Thần suốt bao năm qua.

Đương nhiên chuyện này không phải là tất cả lý do, mà còn bởi vì cô ta đã chứng kiến sự nghiệp của Bành Trần nhiều năm, cho nên từ đó cũng vô thức coi Bành Trần như kẻ thù trong tưởng tượng.

Sau đó, cho đến ngày cô ta hot, thì Bành Thần cũng bắt đầu tự bôi đen bản thân , cô ta nghĩ cuối cùng mình cũng có thể tận hưởng cảm giác suиɠ sướиɠ khi công ty chủ quản là truyền thông Sơn Trúc cũng ưu ái cô ta hơn Bành Thần, nhưng cô ta không ngờ rằng Bành Thần lại rời khỏi truyền thông Sơn Trúc.

Bây giờ gặp dịp như vậy đúng là khó lên trời, lại cảm thấy rõ ràng Bành Trân đang sa sút phong độ như thế, làm sao có thể cưỡng lại sức hút độ hót hòn họt của cô ta để cố nói chuyện với người “chị em tốt” trước này đây!

Cho nên kệ cha bài học của Vương Diệu khi nãy, cô ta vẫn sải những bước chân đầy kiêu hãnh đến chỗ Bành Thần, sau đó mở miệng nói: “Chị Bành Thần.”

Nếu được hỏi có nơi nào mà người già sợ nhất, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là giới giải trí.

Vì vậy, cụm từ “Chị Bành Thần” của Kiều Tư Nhiên không chỉ có nghĩa là tôn trọng, nhưng hàm ý rất rõ ràng.

Tuy nhiên, Bành Thần lại nở nụ cười thật tưoi trả lời rất nhanh : “Hello ~ Em gái Kiều Kiều.”

“…”

Khóe miệng Kiều Tư Nhiên giật giật, bị tiếng “em gái Kiều Kiều” ghê tởm của Bành Thần làm cho nghẹn ngào đến nỗi quên mất mình muốn nói gì.

Đại Hải bên cạnh thì thầm với Bành Thần: “Chị Bành Thần, Kiều Tư Nhiên thực ra hơn chị vài tháng.” Ngụ ý là người gọi chị là chị vì lễ phép hoặc vì lý do khác, nhưng chị lại không thể gọi người ta là em gái đâu chị em ơi!!

Kết quả là cặp lông mày thanh tú của Bành Thần chợt nhíu lại, nói nhỏ đến nỗi cả Kiều Tư Nhiên cũng có thể nghe thấy được: “Ủa kỳ cục vậy, trong giới giải trí này xưng hô theo thực lực mà, tuổi tác đâu có quan trọng bằng.”

Nói đơn giản hơn thì chính là, bà đây bảo cô là em gái, thì cô chính là em gái của bà đây, không đúng cũng phải đúng!

Kiều Tư Nhiên lúc rời đi sắc mặt cũng đã bắt đầu tái mét, lại nuốt thêm một bụng lửa, nếu không phải đang có rất nhiều người ở nơi này, thậm chí cô ta còn muốn thẳng tay cho Bành Thần một cái tát thật to.

Vương Diệu cũng tức giận, nhưng khi nhìn thấy Kiều Tư Nhiên càng ngày càng tức điên lên, thì hắn ta cũng dần bình tĩnh lại. Thậm chí hắn còn có thể chủ động an ủi Kiều Tư Nhiên: “Quên đi, để cô ta kiêu ngạo thêm hai ngày nữa. Khi chuyện vai diễn này được giải quyết xong, thì người khóc sẽ là cô ta.”

Kỹ năng diễn của Bành Thần thì có thể Kiều Tư Nhiên chưa hiểu rõ lắm, nhưng Vương Diệu thì lại hiểu.

Đến cả Vương Diệu cũng nói như vậy, Kiều Tư Nhiên cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô ta thậm chí còn tự an ủi bản thân rằng, dù Bành Thần có độc mồm độc miệng như thế nào đi chăng nữa thì khả năng diễn xuất của cô ta vẫn là cái thể loại hại cả một bộ phim.

Không lâu sau khi Kiều Tư Nhiên rời đi, thì cũng đã đến lượt Bành Thần vào thử vai.

Đại Hải lo lắng nhìn Bành Thần: “Chị ơi, chị có muốn em cùng đi vào không?”

Bành Thần: “Không. Em có thể chứng kiến cảnh tượng huy hoàng của chị ở bên ngoài này nha.”

Đại Hải cầm lấy điện thoại và túi xách của Bành Thần, tiếp tục dặn dò cẩn thận: “Chị ơi, đừng quá áp lực, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là được. Hơn nữa, dù kết quả cuối cùng có như thế nào đi chăng nữa thì chị cũng đừng động thủ, đặc biệt là đừng động khẩu.”

Đôi mắt Bành Trần sáng lên: “Chị không cần động thủ? Thế mà cũng có thể qua được vòng phỏng vấn à? Lợi hại vậy! “

Đại Hải:” …” Cái biểu tình háo hức với vui mừng của chị như thế này là saoo =.=? Chuyện này không phải là thứ chị nên thử qua một lần trong đời đâu, chị gái đáng thương của em.

À, nói đến việc động thủ thế này thì lỗi cũng không hoàn toàn nằm ở phía Bành Thần.

Chủ yếu là do một nhà sản xuất rác rưởi muốn cùng Bành Thần “thảo luận” chuyện vai diễn trong bộ phim do hắn ta sản xuất. Bành Thần cũng đã thử giả ngu mấy lần. Nhưng trong một bữa ăn nọ, nàng vô tình đụng mặt thằng cha rác rưởi đó, lúc đó có lẽ tên đó đã uống chút rượu vào người nên cứ cầm tay Bành Thần mãi mà không thả. Người bên cạnh hắn ta cho dù thế nào cũng không kéo ra được, cuối cùng Bành Trần trực tiếp cầm cái túi xách trong tay đập mạnh vào đầu nhà sản xuất ;-;…

Cuối cùng chuyện này cũng bị làm lớn chuyện hết lên, khiến Bành Thần phải tạm tránh đi một thời gian và cũng không có cách nào nhận thêm kịch bản.

Mặc dù Đại Hải biết Bành Thần không phải là loại người ra tay bừa bãi với đạo diễn hay nhà sản xuất, nhưng đó cũng chỉ được gọi là phòng vệ chính đáng, cho nên cuối cùng vẫn nhắc nhở nàng vài lời.

Bành Thần thực sự khá tò mò về chuyện cũ ấy, nhưng vì trợ lý bên trong phòng phỏng vấn đã gọi đến tên nàng, nên nàng chỉ có thể tạm thời kìm nén sự tò mò của mình và bước chân vào phòng thử vai.

Vừa bước vào phòng, nàng đã thấy bốn năm người ngồi bên trong, cả nam và nữ. Nhưng buồn thay là Bành Thần chả quen ai cả.

Bành Trần đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi ở chính giữa. Theo nguyên tắc center, thì chắc hẳn người đó là đạo diễn bộ phim này, Bành Thần ngập ngừng cúi chào đạo diễn.

May mắn thay, người đàn ông trung niên được gọi là đạo diễn không nói gì về lời chào của Bành Trần, mà là trực tiếp hỏi Bành Trần: “Cô đã xem kịch bản chưa?”

Bành Trần gật đầu: “Tôi đã xem hết rồi.”

Đạo diễn có lẽ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Ngụy Vô Tiện tựa lưng một chút, đổi một tư thế thoải mái hơn, nói với Bành Trần: “Diễn cảnh tiểu công chúa quyết định gả thay cho chị, cô thử xem!”

(Ủa, có ai để ý đến tên của vị đạo diễn này giống tên ai không nhỉ??? ;-;)

Cảnh tiểu công chúa quyết định gả thay chị. Cảnh này được coi là một trong những điểm nổi bật của toàn bộ phim, trước cảnh này, vai diễn của tiểu công chúa là một tiểu quỷ ngây thơ và trong sáng, không biết gì đến những đau khổ của thế giới. Sau cảnh này, cô công chúa ấy đã phải trưởng thành, và kể từ đó, cô ấy chỉ có một mình.

Tất cả các diễn viên đến thử vai hôm nay cũng đã thử diễn cảnh này.

Chỉ là phần lớn các cảnh diễn của các diễn viên khác về cảnh này đều hơi buồn, thậm chí một số nữ diễn viên suýt ngất vì khóc. Tuy nhiên, đạo diễn cũng có thể hiểu rằng cũng là lấy chồng nước khác, lại còn gả thay cho chị cả thì sau này việc sống chết chưa thể biết được, bất kỳ ai đặt mình vào vai công chúa nhỏ sẽ không tránh khỏi cảm giác tủi thân. .

Nhưng Bành Thần không khóc.

Trên thực tế, nàng không những không khóc, ngay cả khi nói lời thoại thì nàng vẫn mỉm cười và nói: “Tỷ tỷ, để Thiến Nhi thay tỷ xuất giá, được không?”

Bành Thần đóng vai tiểu công chúa nước Văn, tên là Văn Thiến, nhũ danh là Thiến Nhi.

Cho dù lúc đọc kịch bản cũng chưa có ai đối diễn với Bành Thần, cho nên Bành Thần chỉ cần đọc lời thoại như niệm kinh. Tuy nhiên, một diễn viên giỏi là một người có thể diễn trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cho nên việc Bành Thần có một diễn viên đối diễn cùng trong lần thử vai này là điều không tồi.

Nàng dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục: “Người bên nước Ngô chưa bao giờ nhìn thấy tỷ cả, và họ chắc chắn không thể biết được về tỷ muội ta như thế nào. Hơn nữa, chúng ta là tỷ muội, và ngoại hình cũng giống nhau đến 7 8 phần, miễn là muội luôn cẩn thận khi thành thân, thì muội tin rằng những người bên nhà Ngô chắc chắn sẽ không tìm ra manh mối. Ngay cả khi nếu muội bị phát hiện, mà muội lại có khả năng võ thuật nên cũng dễ dàng chạy trốn được. Dù muội còn nhỏ, nhưng cũng đã có khả năng tự bảo vệ mình, tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?”

Tiếp theo là lời thoại của đại công chúa. Đại công chúa lớn cảm thấy việc thành thân như thế thực sự là quá mạo hiểm, và cho dù người ngoài có nhận xét thế nào về tiểu công chúa thì mối quan hệ giữa hai tỷ muội họ vẫn luôn tốt đẹp.

Biết đó là hang ổ của hổ, biết nơi đó rất nguy hiểm, đại công chúa thà tự đi chứ không để muội muội đi thay mình.

Vì vậy, Bành Thần vẫn cần diễn cảm xúc chậm rãi thuyết phục diễn viên đang đóng vai đại công chúa: “Hoàng tỷ, muội biết tỷ lo lắng cho muội và tỷ không sẵn lòng để muội mạo hiểm, nhưng tại sao muội lại không thể không lo lắng cho tỷ được? Tỷ à, nếu tỷ từ chối đề nghị của bọn họ, đám người bên đó sẽ lập tức phái quân ra biên cương, khó có thể đảm bảo rằng sau này bọn chúng sẽ không dùng lại lý do này để có cớ gây chiến, thà rằng để muội ở Ôn quốc, bọn chúng muốn tiến quân sang đánh cũng vô dụng. Mà trong khi đó tỷ lại được mọi người vô cùng kính trọng và yêu mến, quan trọng hơn cả là tỷ đã được cả phụ hoàng và mẫu hậu bồi dưỡng để tương lai là một vị trữ quân, một minh quân đáng tự hào của Văn quốc! Tỷ ở lại có thể giúp muội an ủi mẫu hậu, và còn có thể cải cách lại chính quyền Văn quốc cũ nát với phòng tuyến biên giới tốt hơn…… “

Đạo diễn đang ngồi trên ghế theo dõi màn biểu diễn của Bành Trần trong tư thế thoải mái, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì rất lâu trước khi Bành Thần đến thử vai, đạo diễn đã nghe nói rằng kỹ năng diễn xuất của Bành Thần không tốt.

Vậy thì tại sao ông lại muốn cô gái này đến thử vai tiểu công chúa dù biết rằng kỹ năng diễn xuất của nàng không tốt? Một mặt, đạo diễn đã đọc kịch bản và cảm thấy vai tiểu công chúa này khá phù hợp với Bành Thần. Mặt khác, đó cũng là bởi vì Bành Thần gần đây rất nổi tiếng. Đối với những bộ phim truyền hình kinh phí thấp như họ, nếu ông muốn thuê một ngôi sao rất lớn mà lại không có đủ kinh phí, tốt hơn hết thì thuê Bành Thần sẽ có lợi hơn khi ông thuê một diễn viên nhỏ chưa có tên tuổi. Ít nhất thì Bành Thần không có kỹ năng diễn xuất, nhưng cô ta đã có độ hot sẵn, và khuôn mặt đó bắt mắt hơn nhiều so với những diễn viên nhỏ chưa có ảnh hưởng khác.

Từ tất cả các nguyên nhân như vậy, cho nên dù biết Bành Trần không biết diễn xuất nhưng đạo diễn vẫn bảo người gửi kịch bản cho Bành Trần và sắp xếp cho cô đến thử vai.

Nhưng từ diễn xuất của Bành Thần trong buổi thử vai ngày hôm nay làm gì như lời đồn! Ngược lại, đạo diễn còn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Bành Thần khá tốt, ít nhất là rất tự nhiên và sẽ không khiến mọi người cảm thấy diễn xuất quá lố. Điều đặc biệt đáng nói là kỹ năng đọc thoại của Bành Thần rất rõ ràng và giàu cảm xúc, và điều quan trọng hơn cả là nàng có thể đọc một dòng dài như vậy mà không bị vấp.

Có lẽ đây chính là tiềm năng tiềm ẩn trong người một diễn viên nghệ thuật truyền thống?

Trong đoạn cuối cùng của buổi thử vai, tiểu công chúa Vân Thiến cuối cùng đã thuyết phục được tỷ tỷ mình gật đầu đồng ý cho mình đi gả thay. Không có bất kỳ lời thoại nào trong đoạn cuối này, chỉ là hình ảnh hai tỷ muội nhìn nhau, mọi thứ đều im lặng. Còn Bành Thần, người đang phải kiềm chế cảm xúc trước đó, lần đầu tiên mỉm cười nhìn vào khoảng không, sau đó nước mắt lăn dài.

Vì Bành Thần diễn xuất tốt, và nàng còn là người cuối cùng, nên đạo diễn không vội vàng để Bành Thần rời đi sau buổi thử vai mà còn tò mò chủ động bắt chuyện với Bành Thần: “Về chuyện thành thân trong bộ phim này. Lúc đó, tất cả các diễn viên thử vai đều khóc trước rồi mới cười sau. Vậy tại sao cô lại cười trước và sau đó mới khóc? Có thể nói cho tôi nghe xem cô đã tưởng tượng nhân vật và kịch bản như thế nào? “

Những ngày này Bành Thần đã đọc kỹ kịch bản và đã tìm hiểu rất kỹ về vai diễn của tiểu công chúa này. Tiểu công chúa có những quyết định rất kiên quyết, do nàng tự mình quyết định, thậm chí còn có thể thuyết phục được đại công chúa. Vì thế khi nàng đã tự mình giành được nó, không cần phải làm bộ khóc lóc như thể đang bị ép buộc.

Và vì tiểu công chúa đã tập võ từ nhỏ nên tính cách của cô ấy chắc chắn không phải kiểu nhân vật khóc sướt mướt khi gặp khó khăn. Một mặt nàng muốn gả thay cho tỷ tỷ, một mặt lại không muốn rời xa tỷ tỷ của mình, mặt khác lại có ý muốn làm nước Ngô gà bay chó sủa. Không phải đám người Ngô quốc các người khinh thường Văn quốc chúng tôi sao, thế thì bổn cô nương đây sẽ cho các người biết thế nào là sức mạnh của Văn quốc chúng ta, sức mạnh của một cô nương có chí khí anh hùng…

Tất nhiên đây cũng là liên quan đến tính cách riêng của Bành Thần. Bởi vì bản thân nàng chính là như thế này, người khác càng muốn cô khóc bao nhiêu thì cô lại cười bấy nhiêu. Không chỉ cười, mà còn phải cười nhiều nhất.

Về phần tại sao sau đó nàng lại khóc?

Lý do đó là do tiểu công chúa vừa đến tuổi trăng rằm đã bắt đầu nghĩ đến việc phải đi lấy chồng xa hương, phải xa mẫu thân và tỷ tỷ, những người thân trong gia đình ở quê nhà, ngững người luôn coi nàng là một thiếu nữ nhỏ.

Bành Thần đã nói với đạo diễn về sự hiểu biết của mình, sau khi nghe xong, đạo diễn cũng không nói thêm cái gì mà yêu cầu Bành Thần về nhà chờ tin báo.

Bành Thần nghe xong cũng không hỏi gì nhiều, sau khi đồng ý, nàng mới quay đầu bước ra ngoài. Điều mà Bành Thần không ngờ là ngay khi nàng mới ra khỏi phòng thử vai, đạo diễn đã xúc động nói với những người xung quanh: “Không ngờ rằng phỏng vấn nửa ngày trời, nhưng cuối cùng lại chỉ có Bành Thần mới có hiểu biết sâu sắc và phù hợp nhất với vai diễn này “.

Nhà sản xuất bên cạnh cũng thở dài xúc động:” Đúng vậy, không ngờ diễn xuất của Bành Thần lại gây nên bất ngờ như vậy. Tôi cứ nghĩ cô ta chỉ là bình hoa như đám người trên mạng kia đã nói! “

Đại Hải đã đứng ở cửa chờ Bành Trần, vì vậy vừa thấy Bành Trần đi ra, đã nóng lòng đi đến, lo lắng hỏi:” “Làm sao rồi, có thành công không, đạo diễn nói cái gì?”

Bành Trần: “Không có chuyện gì, bảo chị về trước chờ tin tức thử vai sau. Nhưng chị nghĩ chắc chị… “

Đại Hải liếc nhìn Bành Thần với vẻ mặt phức tạp, thành thật nói: “Nói chung, đó là ẩn ý cả đấy, kiểu như, xin lỗi bạn, bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc, bạn đã bị out ra khỏi cuộc chơi rồi.”

Bành Thần: “Đó là ý của em. Còn đối với chị thì đó là trở về nhà và chờ đợi có ẩn ý là về nhà và chờ đợi tin tốt! “

Đôi khi Đại Hải thực sự rất ngưỡng mộ Bành Thần. Nàng dường như luôn rất tự tin. Ngay cả khi cả thế giới nói rằng cô ấy không thể, cô ấy luôn nghĩ rằng mình có thể. Cái cảm giác này trước đây không mãnh liệt như thế, nhưng gần đây càng ngày nó càng mãnh liệt, cao trào hơn.

Điều này khiến Đại Hải rất vui vẻ, hắn không thể không nổi tính tò mò: “Chị ơi, em có thể hỏi chị một câu không?”

Bành Thần nhấc chân bước ra ngoài, bình tĩnh trả lời: “Có chuyện gì thì cứ hỏi đi.”

Đại Hải: “Tại sao? Với cái lỗi diễn xuất chán đến nỗi ma chê quỷ sầu như thế mà chị vẫn có thể luôn lạc quan được như vậy thế ạ?”

Bành Thần: “Ủa, kỹ năng diễn xuất của chị rất tệ hại? Sao có thể? Rõ ràng là chị của em là dân chơi hệ ảnh hậu đó.”

Đại Hải sững sờ hỏi: ” … Ủa, là sao -.-? “

” Chị đây đã diễn vai bình hoa như thế này 4 năm trời rồi, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy chị diễn đều phải nghĩ rằng chị là một cái bình hoa hàng real. Thế đấy còn không phải là kỹ thuật diễn cấp ảnh hậu thì đó là gì? “

Đại Hải:”…:)”

===============================

Đôi lời nhắn gửi từ editor: Chúc một Halloween vui vẻ nha. Tụi tui xin gửi tặng mọi người món quà Halloween nho nhỏ này nha :3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận