Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Tiệc từ thiện quyên góp tiền cho trẻ mồ côi diễn ra ở nhà hàng Lệ Đô.
Nhà hàng Lệ Đô và phòng khiêu vũ Lệ Đô đều là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Lưu Kính Nguyên.
Nguyên quán Lưu Kính Nguyên ở Thượng Hải, người này chọc giận đại ca Bùi Thế Ân của bang Thượng Hải Thanh, dọn nhà về Dung Thành lánh nạn. Không ngờ Dung Thành trong tay Phùng Bá Tường ngày càng phồn hoa, Lưu gia mượn đà phát triển kinh doanh.
Tiệc từ thiện hôm này đều có nhân vật nổi tiếng các giới tham gia, từ cha con Đô đốc Phùng Bá Tường, cha con Doãn Trọng Thu cho tới các chủ biên tòa soạn ở Dung Thành, còn có nhân viên chính phủ, có tướng lĩnh quân đội, thương gia giàu có cũng không thiếu.
Doãn Chân Châu cố ý trang điểm tinh xảo, mặc âu phục dành cho nữ có đính trân châu, tóc xõa ra rũ sau đầu, hiện đại thời thượng, hoạt bát nghịch ngợm.
Ý muốn gả của cô tích tụ ngày càng nhiều, phong cách trang điểm cũng dựa theo hình tượng của cô gái nhỏ, nghĩ nát óc để khiến người khác quên tuổi thật của mình đi, chỉ cần nhớ vẻ đẹp của cô là được rồi.
Mấy ngày nay Doãn Trọng Thu không ít lần công kích Phùng Cù khi họp Hội nghị chính phủ, lời đồn nhanh chóng bay xa, về nhà thì bị con gái trách cứ.
“A Cù chưa thành con rể của ba đâu, ba không thèm để lại mặt mũi cho người ta để con thành gái lỡ chồng à?”
Trên quan trường Doãn Trọng Thu đã sớm tu luyện thành tinh: “Hiện tại trên trung ương có ý định nhúng tay vào chính phủ địa phương, hôn sự của con với Phùng Cũ chỉ sợ cũng phải dời lại một chút.”
Doãn Chân Châu đơn phương Phùng Cù nhiều năm, tâm ý đều đặt lên người này, khi trước tức giận ra nước ngoài, sau khi về nước thì lấy cái ghế Thiếu phu nhân làm mục tiêu, câu nói của Doãn Trọng Thu xém chút làm cô mất bình tĩnh: “Ba với chú Bá quen biết qua lại nhiều năm như vậy, không thiếu thứ tốt, nhưng chỉ có cái hôn sự này là phải bị dời lại là sao? Việc chính phủ trung với quân địa phương như thế nào đó con không quan tâm!”
Vợ cả của Doãn Trọng Thu sinh được 1 trai 1 gái, con trai cả Doãn Minh Thành được nhậm chức ở trung ương chính phủ Bắc Bình, con gái thứ hai Doãn Chân Châu cực kỳ nổi tiếng với nhan sắc và tài hoa, còn có 1 trai gái khác do di thái thái sinh, chênh lệch một khoảng xa, ông không có bao nhiêu kỳ vọng vào hai đứa đó
“Làm xằng! Trung ương với quân địa phương đang có xích mích, con lại kết hôn với Phùng Cù, tới lúc đó ba với anh con xử lý hậu quả thế nào?”
Doãn Chân Châu: “Ba còn không phải là người mê làm quan! Hạnh phúc của con gái cũng không quan trọng bằng việc thăng quan tiến chức hả?” Cô giân dỗi gọi cho Phùng Cù, mời hắn tham dự tiệc tối, hơn nữa đạt thành nguyện vọng được hắn đón đi dự tiệc.
Phùng Cù ngồi xe tới đón Doãn Chân Châu, khi đó Doãn Trọng Thu đã đi trước tới nhà hàng Lệ Đô, cha con hai người vì hôn sự của Doãn Chân Châu mà tan rã trong không khí không vui.
Doãn Chân Châu trang điểm xinh đẹp khéo léo, kéo tay Phùng Cù cùng đi vào đại sảnh của nhà hàng Lệ Đô, tạo nên sự chú ý, có người khe khẽ nói nhỏ: “… Không phải là có lời đồn nói Đại soái có bất hòa với Doãn đặc phái viên hả? Doãn tiểu thư với Thiếu soái còn cùng nhau xuất hiện kia kìa?”
“Biết gì mà nói? Đây là cảnh thái bình giả tạo mà thôi. Đại soái vẫn cười cười nói nói với Doãn đặc phái viên, nhìn ở ngoài làm sao rõ ràng được?”
“…”
Doãn Chân Châu nghe vào tai, không biết tư vị trong lòng thế nào, trên mặt treo một nụ cười xinh đẹp, nhỏ giọng giải thích cho Phùng Cù: “A Cù, em không quan tâm tới ba em làm gì, nghĩ gì, em nhất định luôn đứng về phía anh!”
Phùng Cù vỗ nhẹ cánh tay như ngọc, không nói gì.
Chủ biên Nhậm Hạ của 「Dung Thành nhật báo」 chỉ huy các phóng viên vây quanh chụp ảnh Phùng Cù và Doãn Chân Châu, đột nhiên Phùng Cù nhớ lại lời đánh giá của Cố Mính “Tôi thấy chủ biên Nhậm hận không thể tâng bốc Thiếu soái thành tiên trên trời” tuy có hơi thẳng thắn nhưng sự thật chính là như vậy.
Hắn đã có thể tưởng tượng tới ngày mai, trên đầu tờ 「Dung Thành nhật báo」 thao thao đem công lao của cha con họ từ tiệc từ thiện này ca ngợi một hồi dài, nghĩ đến thôi mày đều xoắn lại.
“Nhậm chủ biên, có thể nhắm ống kính tới những vị khác không?”
Phản xạ vuốt mông ngựa của Nhậm Hạ đều thành bản năng: “Tiệc từ thiện kỳ này nếu không nhờ công duy trì lớn lao của Thiếu soái thì làm sao có thể tổ chức ra hoạt động lớn thế này được? Tôi nhất định khiến bá tánh Dung Thành ghi nhớ ân tình của Thiếu soái.”
Phùng Cù cuối cùng nhận ra sự sắc bén của Cố Mính.
Hắn vốn dĩ chỉ cảm thấy tiểu nha đầu ôn nhuận ngoan ngoãn, không ngờ móng vuốt nhỏ của em ấy cũng có khả năng khiến người khác bị thương.
Mặt mày Phùng Cù trầm xuống: “Tiệc từ thiện do ông chủ Lưu giật dây, người ở mọi tầng lớp đều tham dự, tôi với Đại soái chỉ vừa lúc gặp thôi, nếu chỉ chăm chăm nhắc tới tôi và Đại soái,vậy người khác để đâu? Tôi không muốn ngày mai hai cha con tôi xuất hiện trên báo.”
Nhậm Hạ luống cuống: “Ý Thiếu soái là sao?”
“Nhậm chủ biên tâng bốc quá đà sợ là sẽ bị phản tác dụng. Huống chi Dung Thành không phải có một người, mà Dung Thành bao gồm cả người dân.”
Nhậm Hạ luôn theo con đường nịnh nọt, bỗng nhiên Thiếu soái yêu cầu thay đổi cái cũ, trong lòng hắn hốt hoảng, đến gần Phùng Cù dò hỏi: “… Ý của Thiếu soái tôi không hiểu lắm, bây giờ không cho đăng về Thiếu soái, có phải xuất hiện biến cố gì hả?”
Phùng Bá Tường đang nói chuyện phiếm với Doãn Trọng Thu, nghe vậy mới đứa mắt nhìn con trai một cái, thầm nghĩ có phải áp lực gần đây quá lớn không, bị người ở khắp nơi chửi mắng, nên bây giờ bắt đầu thu liễm tính tình?
“Nghe theo nó đi.”
Nhậm Hạ cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió trong giới báo chí Dung Thành, nhưng đứng trước mặt cha con Phùng Bá Tương chỉ là một con chó nhỏ, trong lòng suy nghĩ trang nhất ngày mai thế nào bây giờ, vẫy tay gọi cấp dưới nói lại ý muốn của Thiếu soái, còn hắn thì bưng ly Whiskey đi dạo, ngắm cảnh xem hoa, thuận tiện suy đoán hướng gió.
Ánh mắt của hắn xẹt qua Doãn Trọng Thu đang đứng nói chuyện với Đại soái, tuổi gần năm mươi, tóc đen bong lưỡng, ở tuổi này khó giữ được mái tóc đen như vậy, khí độ khác hẳn, làm bộ làm tịch thể hiện.
Cách đó không xa Doãn Chân Châu đang ngửa đầu nói chuyện với Thiếu soái, khuôn mặt xinh đẹp, vẻ thẹn thùng gãi đúng chỗ ngứa, tựa như một đóa hoa Dạ lý hương(*) nở rộ, hương thơm nồng đậm.
((*) Dạ lý hương là một loài cây thuộc họ cà có nguồn gốc từ Tây Ấn. Ảnh hoa này mình để cuối chương nhé.)
Phùng Cù ôn nhu nhìn lại, chính xác là một cặp đôi trai tài gái sắc.
Chẳng lẽ liên hôn giữa hai nhà có biến?
Nhậm Hạ như đang suy tư cái gì, một hơi uống cạn ly rượu, ngẩng đầu đụng phải Công Tây Uyên, hướng hắn gật đầu chào hỏi, không ngờ Công Tây Uyên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Hắn là quân chính phủ, từ trước đến nay Công Tây Uyên khinh thường đi kết bạn với hắn, gặp mặt nơi công cộng chưa bao giờ có sắc mặt tốt.
Phùng Cù thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy thú vị: “Công Tây Uyên này như vậy cũng có một mặt xấu tính như thế.”
Không trách dưới họng súng của hắn cũng có thể trấn định thong dong.
Doãn Chân Châu cười ra tiếng: “A Cù, có lẽ anh không biết Công Tây Uyên là một người cố chấp, hắn thề muốn tìm ra một người phụ nữ đáng để hắn động lòng để làm bạn đời.”
Phùng Cù: “Vậy hắn tim được chưa?”
Doãn Chân Châu giận liếc hắn: “Việc của tên đàn ông khác em nào rõ. Với lại em không có thân với hắn.” Ngẫm lại mấy việc: “Nhưng mà ánh mắt Công Tây Uyên quá cao, người phụ nữ được hắn nhìn trúng chắc chắn hơn người thường.”
Ngày hôm sau trang đầu của Dung Thành quả nhiên thiếu mất hình bóng cha con Phùng thị, đưa tin cũng chỉ bang quơ giản lược, trái lại Lưu Kính Nguyên lần này được nổi bật, còn có các nhân vật nổi tiếng khác cùng chụp chung một khung hình.
Bữa sáng trên bàn, Phùng Cù xem xong 「Dung Thành nhật báo」, cố ý đẩy tờ báo đến trước mặt Cố Mính, ý bảo cô đọc.
Tối hôm qua hắn về hơi trễ, quần áo vẫn còn mùi nước hoa của Doãn Chân Châu, không tới phòng ngủ quấy rầy Cố Mính mà trực tiếp nghỉ ở thư phòng, hai người tới lúc ăn sáng mới gặp mặt nhau.
Cố Mính đang múc cháo, cúi đầu quét hai lần, rất kinh ngạc: “Gì đây, Nhậm chủ biên hình như đã ngộ ra rồi? Hôm nay thế mà không tâng bốc Thiếu soái.”
Phùng Cù lạnh lạnh nói: “Tôi đang nghĩ, bình thường em dùng cách gì để tâng bốc tôi vậy?”
Cố Mính bị sặc một ngụm cháo, ho đến kinh thiên động địa, nước mắt lưng tròng căm giận nhìn hắn.
“Tôi nói sai à? ” Hắn nhớ lại những khoảnh khắc hai người ở chung, lần nữa nói ra câu dọa người: “Nhờ kinh nghiệm từ chỗ của tôi mà em đã tổng kết lại những cái cách tâng bốc đó, phải không?”
Cố Mính sắp khóc rồi, ho khan giơ tay đầu hàng: “Thiếu soái ngài đừng nói nữa nha? Để tôi yên ổn ăn xong bữa sáng nào.”
Phùng Cù ngủ một đêm, tinh thần dồi dào: “Chờ em xong xuôi rồi hai ta tâm sự sau vậy.”
Cố Mính: Tới đây! Bữa sáng hôm nay tôi không thèm ăn!
Ăn uống no nê, hai người thay đổi chỗ, tới sô pha ở phòng khách nói chuyện.
Hai đầu gối của Cố Mính khép lại, ngoan ngoãn ngồi xa hắn 8 trượng(*), thần sắc cung kính: “Thiếu soái muốn nói chuyện gì thế?”
((*) 1 trượng = 4 mét)
Trong vô hình giữa hai người dựng thẳng lên một bức tường.
Ánh mắt sắc bén của Phùng Cù như có thể nhìn thấu mọi việc, trông như muốn lột da cô để tìm được sự thật: “Tại sao em thấy Nhậm Hạ có vấn đề?”
Cố Mính dùng ánh mắt ‘kẻ ngu’ nhìn Phùng Cù: “Thiếu soái ngậm muỗng vàng lớn lên, từ nhỏ trong phủ Đại soái đã là một vị chủ nhân nhỏ, có biết bao kẻ làm gì cũng phải xem sắc mặt ngài, chắc là Thiếu soái trước nay chưa từng lấy lòng hay là nhìn mặt người khác mà sống phải không?”
Phùng Cù: “…” Hình như đúng là như vậy.
Cố Mính thương cảm: “Bởi vì Thiếu soái chưa hề trải qua những ngày sống phải nhìn vẻ mặt người khác, tôi thì ngược lại. Từ nhỏ phải dựa vào tâm tình của mẹ kế sống qua ngày, mỗi lần nộp học phí đều muốn phát sầu, phải chọn thời điểm ba với mẹ kế vui vẻ mới dám mở miệng xin. Mẹ kế cho tôi mặc mấy cái quần áo cũ được sửa lại, nhiều bộ trông già dặn tôi cũng không dám từ chối, còn phải hao hết tâm tư lựa lời lấy lòng bà ấy…”
Phùng Cù không tự chủ dịch lại gần cô, ôm cô vào ngực vỗ nhẹ: “Về sau tôi nhất định không để em trải qua những ngày như thế nữa.”
“Thật không?” Cố Mính đứng dậy: “Kể cả sắc mặt của Doãn tiểu thư?”
Phùng Cù nghẹn lời.
Đó giờ giữa vợ lớn và vợ bé tranh đấu khôn ngừng, Cố Mính là người ngoan ngoãn nhưng Doãn Chân Châu không phải là một chủ nhân có tính tình khoan dung, được cưng chiều lớn lên, thiên kim đại tiểu thư, chỉ nhỏ nhẹ ôn tồn với hắn chứ với phụ nữ khác thì chưa chắc.
Cố Mính thừa thắng xông lên: “Trong tương lai Thiếu soái cưới Doãn tiểu thư vào cửa thì đã có Thiếu phu nhân, lúc đó tôi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ. Nếu Thiếu soái có lòng thương tiếc tôi thì cho tôi đi làm ở tòa soạn của Công Tây Uyên đi, để không nằm ở nhà nhàn rỗi đến nỗi sinh bệnh.”
“Để tôi nghĩ lại.”
“Ngài còn do dự cái gì chứ? Đồng ý đi mà.”
“Tôi nghĩ thêm đã.”
“Tôi sắp tốt nghiệp rồi, không muốn ở nhà rảnh rỗi đánh mạt chược, chẳng lẽ ra ngoài làm con hát cho khuây khỏa?”
“Em dám?!”
Cố Mính cho hắn một ánh mắt tự ngài kiểm điểm đi, thở phì phì quay người ngồi xuống ghế bên cạnh.
Phùng Cù choáng váng.
Bây giờ thì hay rồi, tính tình không thua kém tiểu thư được chiều chuộng tí nào!
❀❀❀❀❀
Hoa Dạ lý hương
Hoạ: hiện giờ mình đang thầu 2 bộ, nếu là còn nghỉ dịch thì mình tự tin update 2c/ 1 tuần nhưng mà mình mới nhận ra là cmn thứ 2 này đi học lại rồi mấy chị em ạ 😞 nên là mình có thể đăng 1c/ 1 tuần, hứng lên chạy deadline được thì 2c/ 1 tuần nhé 👉👈