Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 45: C45: Chương 45


Khi ra khỏi phòng bệnh, đám đông ngoài hành lang cũng đã tản đi.

Sư Giá nhìn Lục Mẫn hai mắt đỏ hoe đi theo phía sau mình, nhỏ giọng mở miệng: “Đau lòng một chút rồi thôi, đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, đều đã qua rồi.”

Lục Mẫn khàn giọng “Ừ” một tiếng, nói cảm ơn.

Tang Thúc ở một bên nhìn trạng thái không tốt của Lục Mẫn, nhịn không được nói: “Trong khoảng thời gian này trước hết đừng vội vàng làm việc, cậu ở nhà nghỉ nghơi cho tốt đi.”

Lục Mẫn gật gật đầu, nhìn Tang Thúc và Sư Giá nói: “Hai người không cần tiễn mình, mình đã gọi điện thoại cho người đại diện rồi, nàng sẽ tới đón mình, hai người làm việc của mình trước đi.”

Hai ngày nay, nàng đã đem đến không ít phiền toái cho hai người Tang Thúc.

Sư Giá nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan làm: “Nếu không, cùng đến nhà tôi ăn một bữa cơm đi?”

Tang Thúc đương nhiên là đồng ý, cô nhìn Lục Mẫn, người kia lại lắc đầu.

Cô biết Lục Mẫn luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, cũng không có mở miệng khuyên bảo.

Sư Giá thấy thế, dặn dò: “Nếu cơ thể có chỗ nào không khỏe có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, còn có cái kia…” Sư Giá dừng một chút, trên mặt có chút phức tạp: “Bên phía Tiền Diêu, cô có thể hẹn thời gian với nàng, mỗi tuần có thời gian thì nhớ đến chỗ nàng tư vấn và chữa bệnh nhé.”

Vốn Sư Giá còn muốn nói Tiền Diêu là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng nghĩ lại, người này chưa bao giờ đến phòng làm việc vào buổi sáng, đột nhiên cảm thấy lời này nói ra không có nửa điểm thuyết phục. Hình như cũng không phải tận chức tận trách lắm?

Sau khi tiễn Lục Mẫn, Sư Giá nhìn Tang Thúc vẫn còn đi theo sau, không khỏi đưa tay đặt lên vai Tang Thúc, ngăn cản cô tiếp tục đi theo mình: “Chị còn ở đây làm gì?”

“Hả?” Tang Thúc không hiểu, nhìn bạn gái còn mặc áo blouse trước mặt không hiểu ra sao, hỏi ngược lại: “Chị không đi theo em thì còn đi theo ai bây giờ?”


Sư Giá: “…”

Đó không phải là ý của nàng, “Phải một lát nữa em mới tan làm, chị đi theo em làm gì?”

Tang Thúc vô tội nói: “Chờ em tan làm!”

Sư Giá: “Nơi này người đến người đi như vậy, chị đến bãi đỗ xe đợi em đi.”. Đọc t𝐫uyện tại ﹍ t𝐫 ùmt𝐫uyện.Vn ﹍

Lần này Tang Thúc lập tức hiểu được ý của nàng, quả quyết lắc đầu: “Không được, như vậy chẳng khác nào chị và em đang vụng trộm với nhau.”

Cô không muốn lén lén lút lút như vậy, cô muốn nắm tay bạn gái trước mặt người khác!

Sư Giá: “…”

“Mọi người trong bệnh viện biết em có đối tượng chưa?” Tang Thúc nghĩ vậy, bỗng nhiên mở miệng đặt câu hỏi.

“Chưa.” Nàng cũng không có khả năng vừa yêu đương đã đi nói khắp nơi trong bệnh viện được chứ?

“Đây không phải là cơ hội tốt sao?” Tang Thúc trừng mắt nhìn Sư Giá, “Hơn nữa, lần trước em cũng đã đồng ý với chị là sẽ công khai!”

Sư Giá đồng ý nhưng với điều kiện tiên quyết là không được làm ảnh hưởng tới cuộc sống, công việc của nàng, nhất là ở bệnh viện. Ngày nào Sư Giá cũng bận rộn công việc, nàng không muốn bị phân tâm bởi những lời bàn tán.

“Ừm, chị có thể công khai trên mạng.” Sư Giá nói.


Lần đầu tiên Tang Thúc cảm thấy bạn gái có chút khó đối phó!

“Em, cái đồ lừa đảo này.”

Tang Thúc vừa nói xong lời này, vẻ mặt vẫn còn cau có, nhưng ngay sau đó, cô đã bị Sư Giá kéo đến một góc cầu thang hành lang, còn chưa kịp phản ứng, cô đã cảm giác được trên môi rơi xuống một nụ hôn ngọt ngào.

“Đi đi, chờ em ở bãi đỗ xe.” Sư Giá nhanh chóng buông cô ra, cười nói.

Tang Thúc sững sờ tại chỗ.

Bóng dáng Sư Giá đã đi xa, Tang Thúc vẫn còn đứng ở khúc quanh, cô đưa tay sờ sờ cánh môi mình, trên đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp và ngọt ngào.

“Này.” Tang Thúc đứng tại chỗ khẽ cười ra tiếng, mang theo vui vẻ nồng đậm, bạn gái nhà cô có phương thức khiến cô phải thỏa hiệp thật đặc biệt. Rõ ràng đây mới là chơi xấu, nhưng chính cô cũng không có cách nào kháng cự nàng.

Lúc trở lại phòng làm việc, sắc mặt Sư Giá vẫn còn hơi ửng hồng, vừa rồi đối với nàng mà nói, hành động cực kỳ “càn rỡ” kia, chính Sư Giá cũng không bao giờ tưởng tượng được mình sẽ làm ra. Nhưng khi đó, nàng là theo bản năng làm như vậy. Bây giờ hồi tưởng lại, trên mặt nàng nóng đến lợi hại.

Trương Du mang theo hai quả táo đi vào, lúc trông thấy mặt nàng, không khỏi tò mò: “Lão sư, mặt cô đỏ quá, cô không thoải mái chỗ nào à?”

Sư Giá sờ mặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng hổi, nàng lắc lắc đầu: “Không sao, có thể là do tôi uống nhiều nước nóng quá.”

“Nước nóng?” Trương Du bối rối hỏi.


Đừng nói là Trương Du đang bối rối, đến Sư Giá hiện tại cũng đang tự suy nghĩ về những lời ngu ngốc mình vừa nói ra.

Đợi đến lúc tan làm, Sư Giá hiếm khi rời khỏi phòng làm việc đầu tiên, đi nhanh về phía bãi đỗ xe.

Lúc Sư Giá bước vào thang máy, nàng không chú ý tới Trương Du đang đuổi theo sau.

Trương Du trong tay còn ôm theo một hộp quà, đây là món quà nhỏ cậu và Chu Tĩnh đã cố ý mua cho Sư Giá sau khi tan làm vào ngày hôm qua sau khi họ xem được tin tức về vụ kiện của Sư Minh Yên. Chẳng qua cả ngày hôm nay, trong thời gian nghỉ ngơi họ cũng không nhìn thấy bóng dáng Sư Giá đâu, kết quả là Sư Giá sau khi tan làm lại đi nhanh như vậy, Trương Du không khỏi vội vàng đi vào thang máy kế tiếp.

Sư Giá tới bãi đỗ xe, không phát hiện bóng dáng của Tang Thúc, nàng dựa vào cửa xe gọi điện thoại cho cô. Lúc này nàng nghe thấy bên kia truyền đến tiếng “tút tút”, đồng thời cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tang Thúc.

Tang Thúc không biết đã trốn đi từ lúc nào, lại không biết khi nào đã đi ra phía sau Sư Giá. Ngay sau đó, cổ tay nàng bị người phía sau nắm lấy.

Xoay người, Sư Giá liền bị Tang Thúc ôm eo, áp vào cửa xe bên cạnh, sau đó triền miên hôn sâu.

Tang Thúc hôn mãnh liệt, như muốn tuyên bố quyền chủ động, không cho Sư Giá có cơ hội phản kháng.

“Tiểu lừa đảo.” Tang Thúc buông ra trước khi Sư Giá mất hết dưỡng khí, cười nói, nhưng buông ra cũng chỉ cho nàng vài giây để thở, “Mới vừa rồi còn muốn quyến rũ chị, thừa dịp chị thất thần liền bỏ chạy, chỉ một cái hôn làm sao chị có thể tha thứ cho em đây?”

Sau khi nói xong lời này, Tang Thúc lại nghiêng người về phía trước, nếm được vị ngọt của người trong lòng.

Sư Giá cái gì cũng không kịp làm, răng môi đã bị người xâm chiếm, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm” trầm thấp, tất cả phản kháng đều bị trấn áp, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể giang hai tay ôm lại người trước mặt, có chút vụng về đáp lại Tang Thúc.

Trương Du rốt cuộc cũng tới bãi đỗ xe, cậu biết bình thường xe Sư Giá đỗ ở đâu, cậu vừa chạy tới vừa hô to “lão sư”, một màn không phù hợp với trẻ em làm cho người ta mặt đỏ tai hồng xuất hiện trong tầm mắt đã bị cậu nhìn thấy hết.

Trương Du: “…Lão, lão sư?”

Là một thực tập sinh, Trương Du cảm thấy mình nên biết điều xoay người rời đi, nhưng mà, nhưng mà! Là một fan cuồng, Trương Du cảm thấy sự biết điều của mình không tồn tại nữa!


“Tôi, mẹ nó? Tang, Tang… nữ thần của tôi?”

Fan cuồng chính là chỉ cần dựa vào bóng lưng là cũng có thể nhận ra thần tượng nhà mình!

Huống chi, Trương Du còn là một fan điên cuồng hơn cả điên cuồng.

Trương Du thật sự cảm thấy không thể bình tĩnh được nữa.

Cho nên, hiện tại cậu đang nhìn thấy cái gì đây?

Lão sư nhà cậu bị nữ thần nhà cậu đè trên cửa xe cưỡng hôn?

Không đúng, hình như là lão sư nhà cậu cũng rất tình nguyện, đôi tay kia không phải vẫn còn đang ôm eo của nữ thần nhà cậu sao?

Thế nên, đây mẹ nó là đang hôn nhau à?!

Trương Du: “…”

A! A! A!

Fan cuồng, mãnh nam rơi lệ!

Trong đầu cậu hiện tại chỉ còn lại hình ảnh con chuột chũi đứng trên đỉnh núi thét chói tai, cậu hiện tại, thật sự, cũng rất muốn, thét chói tai!

Khi nghe được giọng nói của thực tập sinh, trong đầu Sư Giá đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng đột nhiên mở mắt, đưa tay đẩy Tang Thúc ra.

Tang Thúc làm sao còn có thể để ý tới xung quanh? Để trừng phạt sự thiếu tập trung của Sư Giá, cô—


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận