Hình như cảm giác được Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình, đúng lúc anh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm như núi xa dưới màn đêm, thần bí mà nguy hiểm, ngũ quan hài hòa cân đối, vô cùng tuấn tú, hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt, hô hấp Tô Ánh Nguyệt cứng lại, cô cảm thấy người này quá mạnh mẽ.
Sau đó, người đàn ông cúi đầu xuống chăm chú nhìn rượu vang trong tay, đáy mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Tay cầm chén rượu của Tô Ánh Nguyệt động đậy.
Cô căm ghét đẩy Phan Viết Huy ra, đi đến đoạt lấy cốc rượu trong tay người đàn ông, giơ lên trước mặt Phan Viết Huy, khóe nhếch lên lạnh lùng: “Không phải chỉ uống cốc rượu thôi sao, anh Phan nói thì phải giữ lời đấy.”
Nói xong, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó ném cái cốc đi, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn Tô Yến Nhi một cái, rồi quay người đi ra ngoài.
Người đàn ông áo đen nhìn dáng vẻ yểu điệu biến mất ở cửa ra vào, cười sâu xa.
Ra khỏi phòng bao, Tô Ánh Nguyệt đi vào phòng vệ sinh trước, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Từ phòng vệ sinh ra đã thấy Phan Viết Huy dẫn người từ bên kia chạy tới, Tô Ánh Nguyệt xoay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được bao xa, thì cả người mềm nhũn, đáy lòng tê dại.
Cảm giác sợ hãi bao phủ cô, Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm: “Sao lại thế?”
“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”
Sau lưng vang lên một âm thanh trong trẻo như nước chảy, nghe vậy trong lòng Tô Ánh Nguyệt run lên, ngay lập tức rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình bị hơi thở lạnh lẽo, xa lạ vây quanh, ánh mắt dần dần mơ hồ, cả người mềm nhũn, nhưng cô vẫn cố gắng giãy dụa, nhưng âm thanh phát ra lại mềm mại, vô cùng quyến rũ: “Anh, buông tôi ra…”
Cô không muốn bị Tô Yến Nhi đặt bẫy, cũng không muốn bị tên họ Phan rác rưởi đó chà đạp.
“Cô muốn bị Phan Viết Huy bắt được sao?” Âm thanh của người đàn ông trong trẻo êm tai, dựa vào chút ý thức còn sót lại, Tô Ánh Nguyệt biết người này không phải tên họ Phan rác rưởi đó.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tô Yến Nhi lộ ra vẻ cam chịu, mắt đen sâu thẳm nhíu lại, ánh mắt vô cùng u ám.
Mà lúc này Tô Ánh Nguyệt đã bắt đầu thần trí mơ hồ, cô không khống chế được đưa tay ôm lấy cổ của anh, dùng sức kề sát vào cơ thể anh.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, đột nhiên khom người ôm ngang cô lên, cuối cùng hơi quay đầu nói với đàn em phía sau: “Không cần đi theo.”
Hôm sau.
“Ào ào…”
Còn chưa mở mắt ra, một loạt tiếng nước đã truyền vào tai Tô Ánh Nguyệt.
Giấc ngủ bị quấy rầy, Tô Ánh Nguyệt không kiên nhẫn muốn xoay người ngồi dậy, không ngờ vừa mới nhúc nhích, ngay lập tức cảm thấy cả người đau đớn.
“Két két.”
Nhưng lúc này, tiếng nước ngừng lại, rồi tiếng mở cửa vang lên.
Tô Ánh Nguyệt chống cơ thể cố sức ngồi dậy nhìn thẳng ánh mắt người đàn ông vừa từ phòng tắm đi ra.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn thẳng tắp, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm che vị trí quan trọng, dáng người còn tốt hơn nam tài tử Hàn Quốc mà cô say mê, cô không kìm được đếm một chút, một, hai… bảy tám múi.
“Cô tỉnh rồi à.”
Âm thanh êm tai đến mức khiến da đầu cô ngứa ngáy, hoàn toàn xứng với dáng người.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu sững sờ, bỗng trông thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, hồi tưởng lại, cô đột nhiên nhớ ra đây chính là người đàn ông bị cô cướp ly rượu trong phòng bao tối qua.
“Tại sao có thể như vậy?”
Loại tình huống này, không cần suy nghĩ nhiều cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Người đàn ông đi về phía cô, ánh mắt tìm kiếm trên mặt cô, sau đó giọng dửng dưng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Trần Minh Tân.”
Đây là anh tự báo tên.
Hơi nóng ướt trên người anh cho thấy anh vừa tắm nước nóng, nhưng gần anh, Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy hơi thở lạnh thấu xương, khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Đợi anh đến gần, cô mới nhìn thấy những vết đỏ khả nghi trên cơ thể trần trụi, theo bản năng cô cúi đầu nhìn mình một chút rồi sợ hãi hét lên một tiếng, đột nhiên kéo chăn lên phủ kín mình.
“Rượu tối hôm qua… “